Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 215: Chương 215
“Không phải như vậy đâu, thịt của chúng tôi thực sự không thể khiến người ta trường sinh bất lão…”
Thiếu niên hoảng loạn phản bác, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống trán, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Tần Nhan Kim thấy cậu ta hoảng hốt, giọng nói mang theo chút linh lực, nhẹ nhàng bảo: “Tất nhiên tôi biết
thịt của các cậu không thể giúp trường sinh. Không những không thể trường sinh, mà còn có khả năng đồng
hóa giống như tộc ma cà rồng.”
“Nhưng tỷ lệ thành công rất thấp, chỉ khoảng một phần trăm, thậm chí còn không tới. Có thể nói, thịt của các
cậu không chỉ không thể trường sinh, mà thực chất là một loại độc dược thúc đẩy sự lão hóa.”
Thiếu niên gật đầu liên tục, đôi vai trĩu xuống, đau buồn nói: “Tộc nhân ngư từng là một gia tộc hùng mạnh.
Chúng tôi sống dưới đáy biển sâu, cách biệt hoàn toàn với loài người. Nhưng rồi một ngày, con người vô
tình phát hiện ra chúng tôi. Họ khi đó rất mạnh, chỉ cần động tay là có thể khiến cả đáy biển náo loạn. Họ
bắt đi rất nhiều đồng loại của chúng tôi. Từ đó, tin đồn ăn thịt nhân ngư sẽ trường sinh bất lão lan truyền.”
“Chúng tôi đành phải trốn chạy, lẩn sâu hơn vào lòng đại dương. Nhưng cơ thể chúng tôi không thích nghi
được với môi trường đó. Tỷ lệ sinh sản ngày càng giảm, đến nay phải hàng chục năm mới xuất hiện một
nhân ngư. Chúng tôi gần như tuyệt chủng.”
“Tộc trưởng buộc phải liều mạng lên bờ để tìm thánh dược cải thiện khả năng sinh sản. Ai ngờ, cuộc sống
loài người giờ đây đã thay đổi hoàn toàn. Chúng tôi dần thích nghi với lối sống trên cạn. Lần này, gia tộc ma
cà rồng đem đến cho chúng tôi một tin tức: nói rằng Đại Sư Tần Nhan Kim ở Đại Hạ Quốc sở hữu báu vật
có thể nâng cao tỷ lệ sinh sản. Vì vậy, chúng tôi tới đây.”
Cậu ta cuộn tay lại, căng thẳng nói: “Tộc nhân ngư chúng tôi sẽ không tham gia cuộc chiến này. Chúng tôi
chỉ đến để xin thuốc, thực sự mà…”
Ánh mắt Tần Nhan Kim trở nên lạnh lẽo.
“Tôi tất nhiên biết lời cậu nói là thật. Gia tộc ma cà rồng đang dùng các cậu như một miếng mồi để dọn dẹp
những mối đe dọa đối với họ.”
“Ví dụ như tôi, tộc người sói, hoặc những gia tộc không nghe lời họ. Với họ, tộc nhân ngư vốn đã bị vùi lấp
trong dòng chảy lịch sử cả ngàn năm, giờ đem ra chỉ làm tăng thêm tính thuyết phục. Chỉ riêng lời đồn
trường sinh bất lão cũng đủ khiến nhiều người điên cuồng.”
Tộc nhân ngư chẳng qua chỉ là miếng mồi của gia tộc ma cà rồng!
Nghe đến đây, thiếu niên càng thêm sợ hãi, nước mắt chực trào ra.
Rõ ràng họ chẳng làm gì cả, thậm chí để tránh bị loài người phát hiện, họ còn rời bỏ quê hương. Họ đã cố
gắng lắm rồi, tại sao vẫn không buông tha cho họ?
“Đại sư, xin người hãy cứu lấy tộc nhân ngư. Chúng tôi nguyện dâng lên báu vật của tộc – cây đinh ba…”
Thiếu niên nhìn Tần Nhan Kim như thể vừa nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Cậu ta quỳ sụp
xuống, van nài.
Tần Nhan Kim khẽ phất tay, nâng thiếu niên lên, mỉm cười nhạt: “Báu vật thì cứ giữ lại đi. Tôi không mấy
hứng thú với nó.”
Thiếu niên hoảng hốt, tưởng Tần Nhan Kim không muốn giúp. Cậu định lên tiếng thì nghe cô nói tiếp:
“Nhưng tôi lại quan tâm đến viên linh chủng đã tuyệt tích trong tộc các cậu.”
“Nhưng… viên linh chủng đó đã mất sự sống, e rằng không thể phục hồi được.” Cậu ta bối rối, cuối cùng
vẫn thật thà nói ra.
Tộc trưởng từng dặn rằng làm cá phải sống thành thật. Cậu không thể lừa dối.
Huống hồ, đại sư trước mặt mạnh mẽ thế này, nếu dối gạt cô, tộc nhân ngư e rằng không còn chốn dung
thân.
“Chuyện này cậu không cần lo. Nếu các cậu đồng ý, tôi sẽ đảm bảo tộc nhân ngư không bị ai ức hiếp. Ngoài
ra, tôi sẽ cho các cậu một phương pháp mang thai, đảo ngược tình trạng sinh sản thấp hiện nay.”
“Thật sao? Tuyệt quá! Tôi lập tức báo với tộc trưởng!”
Thiếu niên reo lên, nhảy cẫng lên đầy phấn khích. Nói xong, cậu chẳng kịp chào Tần Nhan Kim mà lao ra
cửa như sợ cô đổi ý.
Nhìn bóng dáng vội vã của cậu, Tần Nhan Kim lắc đầu cười, cảm thán: “Đúng là một con cá ngốc nghếch và
đơn thuần. Phải chi tên Thổ Phỉ cũng ngốc thế này thì tốt biết mấy. Tiếc thay, nuôi hỏng mất rồi!”
Đại X quốc lúc 1 giờ sáng, Đại Hạ quốc lúc 8 giờ sáng.
Tại Bảo tàng Đại X.
Từ trên chiếc quạt ngọc bích, Tần Nhan Kim đứng sừng sững, dáng người cao quý, từ trên cao nhìn xuống
những hàng người đứng giữa quảng trường.
Nổi bật nhất trong số đó là gia tộc ma cà rồng, và đứng đầu không ai khác chính là một công tước của họ.
Theo cấp bậc của gia tộc ma cà rồng: Nô lệ, Nam tước, Tử tước, Bá tước, Hầu tước, Công tước, Thân
vương, và cuối cùng là Huyết hoàng.
Nô lệ và Nam tước không cần giải thích nhiều, cơ bản chỉ là tầng lớp thấp kém nhất, thậm chí còn chẳng
bằng thuộc hạ.
Cao hơn một chút là Tử tước, với sức mạnh vượt xa con người cả về tốc độ lẫn lực lượng, đóng vai trò là
nền tảng cho một gia tộc ma cà rồng thực thụ.
Tiếp đến là Bá tước, những người gánh trên vai trọng trách vực dậy gia tộc.
Hầu tước là lực lượng chiến đấu chủ chốt, là cột trụ của gia tộc.
Công tước, một cấp bậc hiếm hoi, gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Vào thời kỳ đỉnh cao của ma cà
rồng, mỗi gia tộc đều sở hữu ít nhất một Công tước.
Cao nhất là Thân vương, người nắm quyền cai trị tối cao, như vực sâu không đáy, khó lòng đoán định.
Về phần Huyết hoàng, ngay cả Thân vương cũng không rõ họ có còn tồn tại hay không.
Huyền thoại về họ đã phai mờ theo thời gian, không ai từng thấy bóng dáng họ, như thể họ đã bốc hơi khỏi
nhân gian.
Ngày nay, trong thời đại vũ khí nóng lên ngôi, gia tộc ma cà rồng đã mất đi sự huy hoàng vốn có. Dẫu vậy,
việc điều động một Công tước đã tương đương với Đại Hạ quốc phái ra một bậc tiên nhân chân chính.
Tần Nhan Kim từ trên quạt ngọc đáp xuống đất, đến trước mặt bọn họ, tay áo khẽ vung.
“Quả nhiên, Tần đại sư cũng dám đến đây. Mặc dù biết rõ nơi này đã giăng sẵn thiên la địa võng. Ha ha ha,
người Đại Hạ quốc, quả thật là cuồng vọng và ngu muội!”
Người lên tiếng là một Hầu tước bên cạnh Công tước, giọng điệu khinh khỉnh như thể cô chỉ là một chú hề
nhảy nhót.
“Hầu tước đại nhân, sao phải phí lời với một nữ nhân? Cứ trực tiếp động thủ thôi!” Một tên khác bồi thêm.
“Đúng thế, Công tước đại nhân, chỉ cần ngài ra lệnh, chúng tôi sẽ xé xác cô ta ra từng mảnh!”
Những tiếng hò hét không ngừng vang lên, những người sói đứng hai bên đã biến hình, nhe nanh sắc lạnh,
ánh mắt hung hãn nhìn Tần Nhan Kim như thể chuẩn bị lao đến bất cứ lúc nào.
Công tước giơ tay ra hiệu, lập tức mọi tiếng ồn ào đều im bặt.
Hắn có mái tóc đỏ rượu vang, gương mặt lạnh lùng, nhưng nụ cười nhẹ nơi khóe môi lại toát lên sự lịch
thiệp vừa phải.
Giọng nói của hắn ôn hòa như làn gió thoảng qua tai: “Tần đại sư, hôm nay cô có chạy đằng trời. Nếu biết
điều, giao nộp công pháp tu luyện trong tay cô ra, ta có thể tha cho cô một mạng. Nhưng nếu cô cố tình đối
đầu, ta sẽ huy động toàn bộ sức mạnh của Huyết tộc để nghiền nát cô.”
Tần Nhan Kim lười biếng liếc hắn một cái, giơ tay ra dấu “tạm dừng,” rồi từ tốn rút điện thoại ra. Cô thản
nhiên nói một câu khiến cả đám suýt ngã ngửa: “Xin lỗi, chờ chút, tôi mở livestream trước đã