Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 330: Chương 330
Cha mẹ của chàng trai lo sợ hắn lại đi tìm cô gái kia, nên quyết định theo dõi. Khi họ thấy con trai ôm một cô
gái toàn thân bê bết máu chạy ra, họ lại bằng mọi cách cản trở.
Nếu không phải chàng trai kiên quyết, thậm chí dùng lời đe dọa đoạn tuyệt quan hệ thì họ đã chẳng chịu
nhường đường.
Bác sĩ nói, chỉ cần trễ thêm hai phút thôi, dù cứu được thì cô gái cũng sẽ thành người ngớ ngẩn hoặc sống
thực vật.
Sau khi biết chuyện, gia đình cô gái cấm chàng trai tới thăm, dù chuyện không phải do hắn gây ra, mà chính
hắn còn là người cứu cô. Nhưng nói cho cùng, họ vẫn oán hận hắn.
Chàng trai hiểu mình đã liên lụy cô gái, đau lòng như dao cứa, đành chấp nhận.
Để cô gái được yên ổn, hắn đặc biệt mở một buổi livestream để làm rõ mọi việc.
Hắn kể hết câu chuyện tình yêu giữa họ, đồng thời phơi bày những việc cha mẹ hắn đã làm. Để mọi người
tin, hắn còn công khai luôn đoạn trò chuyện giữa hắn và cha mẹ.
Hắn đã lấy lại sự trong sạch cho cô gái và cả gia đình cô.
Nhiều cư dân mạng tự phát đến thăm cô, nhìn cô gái nằm lặng lẽ trên giường bệnh, thân hình gầy guộc,
gương mặt nhợt nhạt khiến ai nấy đều cảm thương.
Sau đó, toàn mạng đều cổ vũ chàng trai theo đuổi lại cô gái, mong cô sớm hồi phục.
Ngược lại, cha mẹ hắn bị cư dân mạng “đào” ra, không dám ra ngoài, suốt ngày trốn trong nhà. Hàng xóm
xa lánh, họ hàng cũng cắt đứt liên hệ.
Họ muốn tìm con trai, mong hắn lên tiếng minh oan, nhưng hắn không bắt máy.
Bất đắc dĩ, họ phải báo cảnh sát, nói rằng con mình mất tích.
Thực ra hắn không mất tích, chỉ là rời khỏi nhà, sống trong khách sạn.
Khi bị tìm thấy, hắn đã tiều tụy đến mức không còn nhận ra, từ hơn 75kg sụt xuống chỉ còn 49kg. Công việc
cũng mất, hoàn toàn đánh mất ý chí sống.
Chính lúc này, cha mẹ hắn mới nhận ra họ đã hủy hoại cuộc đời con.
Trong lúc hối hận, họ đến tìm cô gái, van xin cô đến gặp chàng trai. Tiếc là không được gặp mặt, đã bị đuổi
ra.
Về sau, cô gái không đành lòng nhìn hắn tiếp tục sa sút, chủ động liên lạc. Chàng trai như được tiếp thêm
hy vọng sống, hai người dần nối lại tình cảm. Cha mẹ cô cũng tôn trọng quyết định của con gái.
Lẽ ra mọi chuyện nên kết thúc tại đây. Nhưng chẳng hiểu sao, khi thấy con trai hồi phục, cha mẹ hắn lại…
giở trò lần nữa.
Họ nhớ tới “tiểu tam” năm xưa.
Hiện tại cô ta đã sinh con, đứa bé bị gửi về quê cho mẹ ruột nuôi, còn cô ta thì lại tìm được một đại gia mới,
có nhà, xe, tiền đầy đủ.
Nhìn lại con trai mình vì cô gái mà trắng tay, hai ông bà lại thấy khó chịu, bắt đầu kén cá chọn canh với cô
gái.
Việc khiến chàng trai quyết tâm cắt đứt quan hệ hoàn toàn là vì họ lén bỏ thuốc anh, muốn hắn “tình một
đêm” với “tiểu tam”. Nếu hôm đó không có anh rể đến kịp, có lẽ hắn đã phải nhảy từ cửa sổ để giữ danh dự.
Sau đó, hắn hoàn toàn đoạn tuyệt với cha mẹ.
Hai ông bà không cam lòng, giở trò khóc lóc, lăn lộn, giả bệnh nhập viện. Dù sau đó có bị tai nạn xe, hắn
cũng không động lòng, chỉ chuyển chút tiền vào tài khoản.
Nghe câu chuyện của họ, Tạ Hương sững sờ.
Cô tưởng nhà mình đã đủ “trời ơi đất hỡi”, không ngờ còn có những chuyện kỳ lạ hơn trên đời.
“Các người muốn xem bói gì đây?”
Tần Nhan Kim cũng cạn lời với cha mẹ chàng trai, chỉ biết thở dài: “Không tự làm, sao tự chịu?”
Chàng trai nhìn cô gái, ánh mắt đầy thương yêu và xót xa: “Đại sư, mắt của Tuyết Nhi thật sự không chữa
được sao?”
Tần Nhan Kim cẩn thận quan sát đôi mắt của cô gái.
Mắt cô rất đẹp, to, đen láy, sáng như chứa cả dải ngân hà. Dù ánh nhìn không thể tập trung, nhưng khi nhìn
ai đó lại toát lên vẻ ngây thơ đặc biệt.
“Đôi mắt này là do sốt cao khi nhỏ làm hỏng phải không? Có thể chữa được, nhưng cần một thời gian.”
Hai người xúc động nắm tay nhau. Chàng trai còn kích động hơn cả cô gái, vành mắt đỏ hoe, giọng run run.
“Đại sư, cần đợi bao lâu? Chữa có đau không?”
Cô gái siết chặt tay chàng trai, gân tay nổi lên, đủ thấy cô căng thẳng đến mức nào.
“Khoảng hơn một tháng. Chữa không đau đâu, chỉ cần uống nước hằng ngày thôi. Hai người cứ kiên nhẫn.”
Đúng vậy, Tần Nhan Kim có “trà sáng mắt”, chờ đến khi trà chín là có thể trị hầu hết các bệnh về mắt, trừ
phi không còn nhãn cầu hoặc tổn thương quá nghiêm trọng.
Trường hợp của cô gái do sốt cao thời nhỏ, sau khi phục hồi là có thể nhìn thấy lại.
“Tuyệt quá, Tuyết Nhi! Thêm một tháng nữa em sẽ nhìn thấy rồi!”
Chàng trai xúc động ôm chầm cô gái, rồi quay sang Tần Nhan Kim, cười ngốc nghếch: “Không sao đâu,
từng ấy năm còn chờ được, chờ thêm một tháng cũng chẳng sao.”
“Đúng rồi đại sư, tôi muốn mua bùa…”
Tần Nhan Kim mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Tạ Hương.
Tạ Hương hiểu ý, lập tức chạy ra ngoài gọi Tô Uyển Du.
Hiện tại các loại bùa ở Thanh Liên Quan đều do Tô Uyển Du vẽ. Trừ các bùa cấp cao như phòng ngự, chiến
đấu, hay ngọc bài thì cô chưa vẽ được, còn lại đều do cô ấy phụ trách.
Tần Nhan Kim bước ra ngoài, lập tức một bóng trắng vụt qua trước mặt, là Tiểu Mãn.
Giờ trông nó giống một con Samoyed nhỏ, nhưng thân hình mảnh mai, quanh mắt có viền khói mỏng, đuôi
mắt còn hơi xếch, mang vẻ quyến rũ trời sinh.
Nếu nó không phải giống đực, thì đúng là như được đúc từ cùng khuôn với Bạch Yêu. Không biết khi hóa
thành người sẽ đẹp trai đến mức nào.
Động vật vốn có bản năng tránh họa tìm lành. Ban đầu Tiểu Mãn khá dè chừng Tần Nhan Kim, nhưng mấy
hôm quan sát thấy cô chẳng đáng sợ như tưởng, nó dần yên tâm.
Thấy con hồ ly nhỏ chặn đường mình, Tần Nhan Kim cúi đầu nhìn: “Có chuyện gì?”
Tiểu Mãn đi vòng quanh cô, rồi hít hít bằng cái mũi nhỏ, ngước đôi mắt đỏ như hồng ngọc nhìn cô chớp
chớp.
Tần Nhan Kim: “…”
“Là sao?”
Đừng thấy cô nghe được tiếng của đám Thổ Phỉ, là vì sau thời gian dài huấn luyện, lại thêm việc chúng ăn
đan dược nên mới có thể giao tiếp được.
Còn Tiểu Mãn thì khác, nó mới sinh, chưa biết gì, vừa sinh ra đã chết, lại còn thành “hồ ly thực vật” mấy
trăm năm.
Hiểu cái gì mà hiểu!
Dù là Tần Nhan Kim, cũng khó mà hiểu được “ngôn ngữ em bé”.
“Nó… nó hình như đói rồi!”
Tiểu Huệ chạy lại, thấy Tiểu Mãn cứ nhìn chằm chằm Tần Nhan Kim, lí nhí nói.
“Đói?” Tần Nhan Kim cạn lời.
Đói thì tìm mẹ nó chứ, tìm cô làm gì.
“Bạch Yêu đâu?” Cô xoa trán.
Tiểu Huệ chỉ về phía cây Phạn Âm: “Dì Bạch đang chơi điện thoại bên đó.”
Cô còn nhỏ giọng “mách lẻo”: “Đại sư, gần đây dì Bạch mê mua sắm online, chị Hương bảo dì ấy lấy thẻ
của sư huynh Khâu…”
Tần Nhan Kim: “…”
Thế này thì nghiện điện thoại đến mức muốn cắt đứt tình mẹ con luôn rồi sao? Trước kia vì con mà sống
chết, giờ chỉ cần một cái điện thoại là quên hết?
Cô cúi đầu nhìn Tiểu Mãn, thấy đôi mắt long lanh nhìn mình, khẽ bật cười, lấy ra một lọ đan dược từ không
gian, đổ ra một viên.
“Nào, há miệng.”
Ngửi thấy mùi đan dược, mắt Tiểu Mãn sáng lên, phấn khích xoay một vòng, há to miệng chờ được cho ăn.
Vừa mới cho nó ăn xong, một hồi chuông điện thoại vang lên.
Tần Nhan Kim lấy điện thoại ra xem, là Sở trưởng Cục Đặc Dị, Sở Hoài.
Nếu không phải đang cố giữ hình tượng “đại sư”, cô thật muốn trợn trắng mắt. Trước khi có cô, không biết
cái Cục Đặc Dị kia tồn tại kiểu gì.
Dù lầm bầm vậy, nhưng điện thoại vẫn phải nghe.
“Alo?”
“Đại sư, cứu mạng!!!”