Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám

Chương 266: Chương 266

Làm sao có thể nói rằng không ai hiểu Tô Uyển Du hơn Tần Nhan Kim? Để cô ấy xử lý chuyện này, hiệu
quả chắc chắn còn hả giận hơn tự mình ra tay.
Dương Thiến Di không biết Tô Uyển Du đã dùng tà thuật gì, chỉ thấy Chu Văn Trí như mất hết lý trí. Hắn
không chỉ dùng hình phạt từng áp dụng lên Dương Thiến Di đối với chính mẹ ruột của mình, mà còn tự
mình cầm dao chặt xuống…
Nhưng chuyện gây sốc nhất chưa dừng lại ở đó. Trước đây, Chu Văn Trí từng ép Dương Thiến Di ăn phân
chó trong khu nuôi thú, nhưng lần này, hai mẹ con hắn lại tự “sản xuất” và ăn ngay tại chỗ, nóng hổi, vừa ra
lò.
Ọe!
Đừng nói là cô ta, ngay cả một sinh vật không phải con người như Tô Uyển Du, một cọng rễ cây, cũng cảm
thấy khó mà tiếp nhận nổi. May mà họ đã phong tỏa không khí xung quanh.
Tuy nhiên, điều khiến Dương Thiến Di cảm thấy hả giận nhất chính là việc mẹ của Chu Văn Trí nhét một con
búp bê Barbie vào hậu môn của con trai mình, sau đó khâu lại…
Sắc mặt của cô ta lúc ấy thật khó tả, chỉ cảm thấy tam quan của mình bị vỡ nát thành từng mảnh.
Chuyện này… quá thô bạo đi!
Nhưng tại sao cô ta lại cảm thấy sảng khoái đến thế?
Chu Văn Trí chẳng phải cũng đã từng đối xử với cô như vậy sao?
Giờ đây, chẳng qua chỉ là “gậy ông đập lưng ông”. Huống hồ, đứa con trong bụng cô là thật, là cốt nhục của
hắn, còn thứ hắn nhận được bây giờ chỉ là một con búp bê giả. Cô đã quá nhân từ rồi.
Dẫu vậy, cảnh tượng trước mắt vẫn vượt quá giới hạn chịu đựng của cô ta.
 
“Ơ… Đại sư, đến đây thôi, tôi… tôi nghĩ vậy là đủ rồi…”
Cô ta không dám nhìn thêm nữa, sợ vị đại sư này lại làm ra thêm chuyện gì kinh khủng hơn.
“À mà, thủ tục ly hôn thì sao…”
Hiện tại, điều cô ta lo lắng nhất chính là vấn đề ly hôn, còn về Chu Văn Trí, cô thực sự không muốn nhìn
mặt hắn thêm lần nào nữa.
“Chuyện này á? Dễ thôi!”
Tô Uyển Du cười quyến rũ: “Ta sẽ khiến hắn đích thân đưa cô đi đăng ký ly hôn, sau đó chuyển toàn bộ tài
sản sang tên cô.”
Thế là, Chu Văn Trí như một con rối bị thao túng, ra ngoài công chứng toàn bộ tài sản của mình, thậm chí
còn sang tên cả căn nhà cũ của mẹ hắn cho Dương Thiến Di.
Có điều, cách hắn đi ra khỏi đó khiến ai nấy đều cạn lời, dù sao bên dưới hắn vẫn còn “đồ chơi trẻ em”,
khiến hắn bước đi khệnh khạng như một người mắc bệnh trĩ nặng.
Người qua đường nhìn thấy bộ dạng đó, ai nấy đều cố nhịn cười. Có người còn lấy điện thoại ra quay lại và
đăng lên mạng.
Tiêu đề video đầy chất châm biếm: #Sốc! Trên phố xuất hiện người đàn ông bị bệnh trĩ nghiêm trọng, đây là
sự tha hóa của nhân tính hay suy đồi của đạo đức?#
Video vừa đăng lên, cư dân mạng lập tức thi nhau bình luận sôi nổi, biến nó thành một chủ đề hot.
Ngay cả Dư Tuấn Dật, trong lúc rảnh rỗi muốn kiểm tra tình hình của Khâu Dương Viễn và bọn Thổ Phỉ,
cũng vô tình lướt thấy video này, suýt chút nữa phun hết nước vừa uống ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy, sư huynh?”
Tạ Hương ôm búp bê Âm Mộc, đang hong phơi mấy bông hoa nhỏ trên đầu nó dưới ánh mặt trời. Nghe
thấy Dư Tuấn Dật sặc sụa ho khan mấy tiếng, cô bé tò mò quay sang.
“Không, không có gì!”
Dư Tuấn Dật không nỡ để sư muội đơn thuần này nhìn thấy hình ảnh “quá sức nặng đô”, đành qua loa đáp.
“Huynh chỉ xem thử tình hình chương trình thực tế của đám Thổ Phỉ kia thế nào thôi.”
“Có Khâu sư huynh ở đó, bọn họ sẽ không gặp vấn đề gì đâu.” Tạ Hương nghiêm túc nói.
 
Dư Tuấn Dật cười gượng gạo.
Hắn không nỡ nói cho vị sư muội ngây thơ này biết, có những chuyện không thể nhìn từ bề ngoài. Với tính
cách của đám Thổ Phỉ kia, nếu nơi đó có Phượng Hoàng, thì chắc chắn sẽ có Ngoạ Long.
Mà Khâu Dương Viễn, chính là Ngoạ Long đó.
Trong lúc hai người đang tán gẫu, thì Sở Hoài đột ngột xuất hiện.
Hắn đi một mình, trên tay ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ. Có lẽ dù có dẫn người theo cũng chưa chắc vào được
đây.
Dư Tuấn Dật lập tức đứng dậy tiếp đón: “Đội trưởng Sở, anh đến tìm đại sư sao? Ngài ấy đang ở vườn sau,
có cần tôi đi gọi không?”
“Không cần, không cần. Tôi ngồi nghỉ một lát đã.”
Sở Hoài có quầng thâm mắt nặng, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, trông như đã kiệt sức.
“Dạo này đội trưởng Sở trông có vẻ rất mệt, lại có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra à?”
Dư Tuấn Dật thuận miệng hỏi một câu. Hắn biết công việc của Cục Đặc Dị thường rất cơ mật, nên cũng
không kỳ vọng Sở Hoài sẽ trả lời.
Không ngờ lần này, Sở Hoài lại như trút được gánh nặng, kể lại toàn bộ ngọn ngành.
“Cũng không có gì to tát, chỉ là giải quyết đống lộn xộn do tên pháp sư cổ độc chết tiệt kia để lại.”
Không phải sao?
Mặc dù hôm nay Tần Nhan Kim đã xử lý được Ô Mộ Tư, nhưng những rắc rối mà gã để lại thì không hề ít.
Cả một ngôi làng đã bị hủy hoại, phải bịt miệng thế giới bên ngoài, còn phải trấn an thế hệ sau chưa kịp bị
vạ lây.
Những người đó không tin vào chuyện có thuật hàng đầu, họ chỉ có thể viện một lý do kỳ quặc nào đó để
che giấu sự thật.
Nhà nước thậm chí còn phải bồi thường một khoản tiền lớn, yêu cầu họ giữ kín mọi chuyện.
Tóm lại, khoảng thời gian này đều bận rộn giải quyết những vấn đề đó. Dù là đội trưởng, nhưng chuyện này
do hắn phụ trách, nên chỉ có thể cắn răng đối phó.
Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, hắn mới mang linh chủng mà Tần đại sư cần đến đây.
 
Cục Đặc Dị cũng cảm thấy rằng, những linh thảo họ không thể nuôi trồng được thì tốt nhất cứ giao thẳng
cho Tần đại sư. Đến lúc đó, bọn họ cũng được hưởng lợi, tại sao không chứ?
Vì vậy, Cục Đặc Dị tìm cho cô một loại linh chủng rất đặc biệt. Dù với tu sĩ nó có phần vô dụng, nhưng với
người thường, đây lại là một thứ cực kỳ thực tế.
Nói chuyện được một lúc, Tần Nhan Kim bước vào.
Thấy cô, Sở Hoài lập tức đứng dậy, cung kính gọi một tiếng: “Đại sư!”
“Ừm! Bên đó xử lý xong rồi chứ?” Tần Nhan Kim thuận miệng hỏi, rồi ngồi xuống đối diện bọn họ.
“Sắp xong rồi, còn phải cảm ơn đại sư đã giúp chúng tôi bắt được Ô Mộ Tư.” Sở Hoài chân thành nói.
Ô Mộ Tư là kẻ tội ác tày trời, ba trăm năm trước đã là đại ma đầu không thể dung thứ. Ngay cả Tiên Đỉnh
Chân Nhân cũng từng nói, số người chết trong tay gã không thể đếm xuể. Một kẻ như vậy, đáng ra phải hồn
phi phách tán.
Tần Nhan Kim đương nhiên biết gã đã tạo ra bao nhiêu nghiệt chướng. Nếu nói tà linh đáng sợ, thì chẳng
bằng kẻ đứng sau giật dây là Ô Mộ Tư.
Vậy nên, trừng phạt một người không phải là khiến gã hồn phi phách tán, mà là phong ấn gã trong trận
pháp Hoàng Lương Nhất Mộng, để gã vĩnh viễn lặp đi lặp lại những đau khổ và tuyệt vọng mà chính gã
từng gây ra.
Ba trăm năm nghiệp chướng, một khi đã rơi vào giấc mộng, sẽ luân hồi bất tận. Cả đời này gã đừng mong
tỉnh lại.
Đó chính là sự trừng phạt mà Tần Nhan Kim dành cho gã.
Sở Hoài đẩy một chiếc hộp gỗ nhỏ đến trước mặt Tần Nhan Kim: “Đây là linh chủng mà tổng bộ tìm được,
ngài xem có hài lòng không?”
Tần Nhan Kim mở hộp ra, bên trong là một hạt giống bé như hạt gạo, tỏa ra một luồng linh khí mỏng manh.
“Đây là Minh Mục Trà?”
Không phải vì cô từng thấy qua, mà là trong ký ức truyền thừa có nhắc đến, nên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.
“Đúng vậy, tầm nhìn của Tần đại sư quả là phi phàm. Đây chính là Minh Mục Trà, một loại trà có thể làm
sáng mắt, thậm chí còn có lời đồn rằng nếu uống lâu dài, nó có thể chữa lành cả chứng mù do tổn thương
sau sinh.”
 
Sở Hoài giải thích.
Tạ Hương kinh ngạc há hốc miệng: “Lợi hại vậy sao? Vậy cận thị, viễn thị, hay cả bệnh tăng nhãn áp cũng
chữa được à?”
Sở Hoài gật đầu: “Đúng vậy, nếu có thể nuôi trồng thành công, nó quả thực có khả năng này. Ý của tổng bộ
là hy vọng đại sư có thể giúp ích cho nhân loại.”
Tần Nhan Kim khẽ cười.
“Được, tôi nhận.”
Cô nhìn Sở Hoài: “Còn chuyện gì khác không?”
Sở Hoài bị hỏi đến mức ngượng ngùng.
“À… không biết Tần đại sư có từng nghe qua Cổng Địa Ngục trên đảo Kallaman chưa? Chính là thành phố
tử vong ở nước F.”
“Chưa từng nghe!” Tần Nhan Kim thẳng thừng đáp.
Sở Hoài: “…” Câu chuyện này không tiếp tục nổi nữa rồi.
“Cổng Địa Ngục? Có chuyện kỳ lạ gì xảy ra à?” Dư Tuấn Dật vẫn nể mặt, giúp hắn một bậc thang để bước
xuống.
Dĩ nhiên, Dư Tuấn Dật cũng đơn thuần là tò mò.
“Ừm! Đúng vậy, chuyện lớn đấy. Nghe nói ở đó xuất hiện một con Cửu Đầu Địa Ngục Ác Khuyển, không
biết thật hay giả, nhưng đã có rất nhiều người mất tích. Trong đó, còn có cả một Hầu tước của gia tộc Ma cà
rồng.”
Sở Hoài hít sâu một hơi: “Mặc dù chuyện này không liên quan đến chúng ta, nhưng cấp trên nói rằng, thứ
đó xuất phát từ Đại Hạ…”
Tần Nhan Kim cười tủm tỉm nhìn hắn, chậm rãi tiếp lời: “Vậy nên, bọn họ nghi ngờ Đại Hạ? Không, chính
xác hơn là nghi ngờ tôi giở trò?”
Sở Hoài bị ánh mắt cô nhìn đến mức căng thẳng toàn thân, đành phải cắn răng gật đầu.
“Chúng ta đều biết đây là một âm mưu, nhưng… nhưng có quá nhiều nước liên kết lại, áp lực bên phía Đại
Hạ cũng rất lớn. Chúng tôi muốn hỏi xem, đại sư có suy nghĩ gì không?”
Tần Nhan Kim khẽ cười lạnh: “Suy nghĩ à? Tất nhiên là có.”  
Toàn là một đám ngu xuẩn, ăn no rửng mỡ mà thôi!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận