Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 335: Chương 335
[Ê? Mọi người có thấy điều gì kỳ lạ không?]
[Thấy rồi.]
[Má ơi, mấy người trên cứ úp úp mở mở, rốt cuộc là chuyện gì thì nói thẳng ra đi!]
[Vấn đề ấy hả? Là con bé kia chỉ là não tình yêu, bị người ta lừa mà còn không biết.]
[Phi! Dùng cái đầu gỗ của mấy người nghĩ xem, bây giờ còn ai không biết đến Đại sư chứ? Không tính mấy
người lớn tuổi không dùng điện thoại đi, riêng trong trường học thôi cũng đủ rồi.]
[Nên là con bé tên Tô Manh kia chắc chắn không biết gì về Đại sư.]
[Nói vậy thì cũng cực đoan quá. Không biết Đại sư Tần cũng có thể có đấy. Như mẹ tôi chẳng hạn, bà ấy
không biết đâu.]
[Người ngoài không biết thì thôi, nhưng học sinh thì chắc chắn biết. Tin đồn trong trường còn hơn cả giới
giải trí. Chỉ cần có một người biết Đại sư Tần, là cả trường đều biết ngay.]
[Nghĩ vậy mới thấy rợn người đấy!]
[Tôi nói rồi mà, con nhỏ đó chắc chắn là ma.]
[Đừng đoán nữa. Tôi vừa tìm trên mạng xong, đúng là có người tên Tô Manh là học sinh thật, những gì cô
ấy nói cũng là thật… nhưng mà… là chuyện xảy ra từ 7 năm trước. Trên báo nói, sau khi cô gái đó biến mất
thì chưa từng quay lại, đến xác còn không tìm thấy, cứ như bốc hơi khỏi thế gian. Lúc chết cũng trạc tuổi
như bây giờ.]
“Xẹt!”
Cư dân mạng đọc đến đây ai nấy đều lạnh sống lưng.
Chết từ bảy năm trước?
Có người ngay lập tức tìm kiếm trên mạng, và thật sự thấy được bức ảnh chụp Tô Manh bảy năm trước,
giống hệt cô gái đang xuất hiện trong livestream bây giờ, đến cả bộ đồng phục cũng giống nhau.
Lúc này họ mới để ý, đồng phục của Tô Manh là loại mùa xuân thu, mà hiện tại đã là mùa đông, chuyện này
rất bất thường.
Chưa kể, trường mà Tô Manh từng học đã thay đổi mẫu đồng phục từ lâu, mẫu cô đang mặc là phiên bản
cũ.
Từng chi tiết nhỏ đều chỉ ra một điều: Tô Manh đã chết rồi.
[Mấy ông ơi, tôi còn tìm được cái này trên diễn đàn, mấy đứa bạn học đã xúi Tô Manh vào tòa nhà ma đó
sau khi cô ấy mất tích… tất cả đều chết, mà còn chết trong trại tâm thần này luôn.]
[Wuhu~ Báo ứng rồi hả?]
[Chưa hết đâu! Ba mẹ tụi nó vì muốn tìm con mà cũng vào… rồi chuyện gì xảy ra, mấy ông hiểu rồi đấy!]
[Hại người thì không nên, phòng người thì không thể thiếu!]
Tần Nhan Kim lướt qua bình luận, thấy nhiều cư dân mạng đã tra ra được thông tin về Tô Manh thì khẽ
nhếch môi.
Vì không khí quá yên tĩnh, Tô Manh đành kiếm chuyện nói: “Chị Tần… chị nói nơi này thật sự có ma à?”
Lúc này Tô Manh vẫn chưa biết mình đã bị bại lộ, vẫn cố giữ vai “bé ngốc đáng yêu”.
“Làm gì mà không có chứ? Vừa nãy tôi thấy mấy con lận đấy.” Tần Nhan Kim liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ của
cô ta.
Tô Manh tỏ vẻ sợ hãi: “Chị Tần, chị đừng dọa em nha… thế giới này sao có thể có ma được chứ…”
Cô ta chưa nói hết, dưới chân đột nhiên lao ra một bóng trắng. Tốc độ của nó rất nhanh, nhào thẳng vào
mặt cô.
Tô Manh giật bắn mình.
Lần này không giống như những lần giả vờ trước đây, cô ta thực sự sợ hãi.
Bởi vì cô cảm nhận được từ con hồ ly nhỏ một luồng khí tức nguy hiểm, loại nguy hiểm thấu vào tận xương
tuỷ.
Tô Manh vô thức trốn ra sau lưng Tần Nhan Kim, nhưng vẫn chậm một bước, má phải bị cào mạnh một cái,
lập tức đau thấu tim gan.
Đây không phải là đau da thịt, mà là đau từ linh hồn.
“Aaaaa!”
Cô ta hét thảm, ôm mặt run rẩy níu lấy áo của Tần Nhan Kim: “Chị ơi cứu em, cứu em với!”
Tần Nhan Kim nhìn vết thương trên mặt cô ta đang nhanh chóng lành lại, khẽ vỗ về Tiểu Mãn đang định
xông lên tiếp: “Ngoan nào, chưa phải lúc.”
Tiểu hồ ly dường như hiểu lời, nhảy vào lòng cô, trợn mắt nhe răng nhìn chằm chằm Tô Manh đầy thù địch.
Tô Manh la lên một tiếng, lập tức buông áo Tần Nhan Kim, lùi lại mấy bước.
Cô ta run rẩy hỏi: “Chị Tần, đây… đây là hồ ly à? Là thú cưng của chị sao?”
“Ừ, đây là… con của bạn chị.” Tần Nhan Kim trả lời với vẻ đầy ẩn ý.
Tô Manh ngớ người.
Cư dân mạng cũng hoang mang.
Câu đó từng từ thì dễ hiểu, nhưng ghép lại thì… con của bạn cô ấy là hồ ly?
Bạn cô ấy là… đại hồ ly hả???
Ngay khi cả đám còn đang ngơ ngác, có một dòng bình luận khiến họ lặng đi:
[Mấy ông quên Đại sư tỷ là gì rồi à? Cô ấy là… một cái cây đấy! Có bạn là hồ ly thì có gì lạ?]
Tần Nhan Kim cũng không định giải thích thêm, mặc kệ họ đoán già đoán non.
Tô Manh không hiểu rõ về Tần Nhan Kim, tưởng cô đang đùa nên chỉ biết cười gượng.
Hai người tiến đến căn phòng cuối cùng, nơi trước đó phát ra tiếng động.
Tần Nhan Kim cúi nhìn vết máu trên sàn, rõ ràng là dấu bị kéo đi.
Tô Manh cũng thấy, hoảng hốt bịt miệng: “Trời ơi, máu kìa! Có khi nào bọn họ xảy ra chuyện rồi không?”
Tần Nhan Kim nheo mắt, bất ngờ đẩy cửa ra.
Ngay tức thì một luồng sát khí dày đặc ập tới mặt cô.
“Vù!”
Trong tay cô không biết từ bao giờ đã có một cây quạt đen.
Cô nhẹ nhàng vung tay, sát khí lập tức bị tách đôi và tan biến.
Gương mặt Tô Manh lập tức biến sắc, giọng trở nên lạnh lẽo: “Rốt cuộc cô là ai?”
Tần Nhan Kim nghiêng đầu, nói đầy trêu chọc: “Sao? Không diễn nữa à? Diễn suốt mấy năm rồi, cũng cực
nhọc lắm ha!”
Tô Manh đồng tử co lại, vội vàng phủ nhận: “Tôi không biết cô đang nói gì.”
“Chậc chậc, từng là một đứa trẻ ngoan mà… đáng tiếc, bị thù hận che mờ đôi mắt. Lúc trước cô có cơ hội
rời khỏi nơi này, nhưng lại vì trả thù nhất thời mà giết quá nhiều người.”
Tần Nhan Kim thở dài: “Cô đã bán linh hồn mình rồi, không còn cứu được nữa.”
Tô Manh sắc mặt vặn vẹo, biết Tần Nhan Kim không phải người bình thường, những lời cô nói khiến tâm lý
cô ta gãy gập.
Gương mặt trắng hồng xinh đẹp của cô ta bắt đầu biến thành xanh tím ghê rợn, rõ ràng không phải là người
sống.
Cô ta trợn mắt đầy hận thù nhìn Tần Nhan Kim, nghiến răng: “Dựa vào cái gì cô nói tôi như thế? Bọn họ vốn
đáng chết! Nếu không vì bọn họ, tôi đã không thành cái dạng người không ra người, ma không ra ma như
bây giờ.”
“Tôi chỉ yêu một người con trai thôi mà, vậy mà bọn họ nhốt tôi lại. Tôi muốn nhảy lầu, nhưng bị một thứ rất
đáng sợ kéo vào chốn đen tối.”
“Tôi bị tra tấn, đau đến xé lòng xé phổi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết lúc tỉnh lại thì đã không
ra được nữa.”
“Tôi hối hận… tôi căm hận… tôi muốn bọn họ trả giá…”
Tần Nhan Kim nhẹ nhàng tiếp lời: “Nên cô đã dẫn họ tới đây?”
“Nhưng cô đi quá xa rồi. Oan có đầu, nợ có chủ. Cô hận họ, muốn báo thù cũng được, nhưng lại kéo thêm
người vô tội vào đây. Cô không thấy xấu hổ hay ăn năn sao?”
Môi Tô Manh run rẩy. Trong một khắc, tâm cô chợt run lên.
Cô nhớ lại quá khứ trước khi chết, lắc đầu, ánh mắt trống rỗng: “Không thể quay lại được nữa rồi… nếu tôi
rời khỏi đây… tôi sẽ chết!”
Một câu của Tần Nhan Kim khiến cô tỉnh ngộ hoàn toàn: “Nhưng mà… cô đã chết rồi!”
“Ầm!!!”
Trong đầu Tô Manh như có pháo nổ tung, trống rỗng.
“Tôi chết rồi? Tôi… thật sự đã chết rồi sao?”
Đúng lúc ấy, trong đầu cô vang lên một giọng nói mơ hồ, thần bí: “Đưa cô ta tới đây… đưa cô ta tới đây…”
Đôi mắt Tô Manh bỗng biến thành đen toàn bộ