Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 326: Chương 326
“Cô cũng có thù với lão trọc kia à?”
Cửu Vĩ Hồ bỗng như nhớ ra điều gì, đôi mắt xinh đẹp trừng nhìn Tô Uyển Du: “Nhưng mà, sao cô lại gọi tôi
là chị thế? Tôi trông già lắm à?”
Cô ta trông như sắp nổi điên đến nơi.
Có Tần Nhan Kim đứng cạnh, Tô Uyển Du chẳng sợ gì, cô ấy hất khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy collagen
lên, liếc mắt khinh thường: “So với tôi thì chẳng phải chị là cái chắc sao?”
Khóe môi Cửu Vĩ Hồ nhếch lên đầy giễu cợt, nhưng ánh mắt lại lạnh như nước băng: “Chỉ là một tiểu yêu
tinh nửa hồn nửa cây mà dám nói chuyện kiểu đó với ta, đúng là không biết sống chết.”
Cô ta chỉ liếc một cái đã nhận ra thân phận thật sự của Tô Uyển Du. Đằng sau cô ta bất ngờ mọc ra một
chiếc đuôi trắng xù to tướng, như roi quất về phía Tô Uyển Du, mang theo tiếng xé gió ghê rợn.
Tô Uyển Du cũng không phải dạng dễ bắt nạt. Mười hai cành cây từ người cô ấy vươn ra, đối đầu với đuôi
cáo tạo nên một tiếng nổ lớn, như ai đó vừa đốt pháo ngay bên tai.
Cửu Vĩ Hồ vẫn đứng im tại chỗ như thể chẳng có gì xảy ra.
Cô ta không ngờ cái tiểu yêu này lại phản ứng nhanh đến thế, hơi nhướng mày nhưng vẫn không giấu nổi
sự khinh thường trong ánh mắt.
Tô Uyển Du thì có phần kém thế, bị đòn vừa rồi làm cho lùi lại vài bước. May mà có Tần Nhan Kim đứng
sau đỡ kịp, nếu không thì ngã xuống đất cũng thật mất mặt.
Cửu Vĩ Hồ cười lạnh: “Tiểu yêu tinh, nể tình chúng ta cùng có chung kẻ thù, hôm nay ta tha cho cô một lần.
Nếu không biết điều thì đừng trách ta độc ác vô tình.”
Từ khi theo Tần Nhan Kim, Tô Uyển Du chưa từng bị sỉ nhục như vậy. Cô học theo Cửu Vĩ Hồ, cười lạnh:
“Cô đánh lén trước, quả nhiên hồ ly đều là loài gian xảo, hừ!”
Cửu Vĩ Hồ không thèm để ý đến cô ấy, ánh mắt lướt qua Tần Nhan Kim, sau đó quay người nhảy lại xuống
cái hố phong ấn cô ta khi trước.
“Ơ…”
Thấy cô ta nhảy xuống lại, Tô Uyển Du ngẩn người: “Này, cô lại nhảy xuống làm gì thế?”
Chưa kịp nói dứt câu, “vút” một tiếng, Cửu Vĩ Hồ đã nhảy trở lên, lần này trong lòng ôm một vật tuyết trắng,
cứng đờ…
Tần Nhan Kim và Tô Uyển Du lập tức nhận ra thứ đó là gì.
Đó là con của Cửu Vĩ Hồ, đứa bé bị chính cô ta vô tình giết chết ngay sau khi sinh.
Một người mẹ tự tay giết chết đứa con mang nặng đẻ đau mười tháng của mình, chỉ nghe thôi cũng khiến
người ta nghẹt thở, như đang bị vây trong cơn ác mộng không bao giờ tỉnh dậy.
Cơn ác mộng ấy như xiềng xích, nhốt cô ta trong ký ức tàn khốc không lối thoát.
Càng tuyệt vọng hơn khi cô ta bị trấn áp suốt hàng trăm năm dưới lòng đất, phải ở cùng xác đứa con đã
chết, ngày ngày đối mặt với chính tội lỗi và mất mát của mình.
Đó là sự giày vò còn hơn cả cái chết.
Nhưng Tần Nhan Kim lại nhíu mày, ánh mắt dừng trên thi thể tiểu hồ ly, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Thấy Cửu Vĩ Hồ ôm xác con định rời đi, Tô Uyển Du kinh ngạc: “Cô định cứ thế mà đi à? Không mặc đồ à?”
Không biết Cửu Vĩ Hồ làm sao, chỉ thấy đuôi cô ta quấn quanh thân thể, rồi chẳng mấy chốc đã có thêm một
chiếc áo choàng trắng như tuyết, lông xù mượt mà.
Tô Uyển Du ở với Khâu Dương Viễn lâu ngày, nói chuyện cũng bị ảnh hưởng theo: “Cái áo đó làm bằng
lông cáo đúng không? Cô mặc luôn lông của đồng loại lên người, được đấy, đúng là ác!”
Tần Nhan Kim: “…”
Tô Uyển Du chẳng lẽ bị Khâu Dương Viễn nhập rồi à?
Sao người bên cạnh cô càng ngày càng kỳ quặc vậy chứ?
Nhưng lúc này không phải lúc để nói chuyện đó. Thấy Cửu Vĩ Hồ định rời đi, Tần Nhan Kim bước một bước
đã đứng chắn trước mặt cô ta.
“Cô không thể đi được.”
Cửu Vĩ Hồ lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt lóe lên ánh băng giá đầy sát khí, khí thế toàn thân bộc phát:
“Tránh ra!”
Có thể thấy đối phương là tu sĩ, và còn có tu vi không tầm thường. Nhưng cô ta không muốn mất thời gian
vào lúc này. Ai dám cản, cô ta không ngại lấy mạng.
“Trong lòng cô có hận thù, tôi hiểu. Dù không thể cảm nhận như cô, nhưng những kẻ gây nên chuyện năm
xưa đều đã bị cô giết rồi. Không cần thiết phải truy sát đến tận cùng.”
Gặp những chuyện như thế, Tần Nhan Kim vốn chẳng bao giờ khuyên ai. Nhưng những kẻ có lỗi đều đã
phải trả giá, nếu vì vậy mà liên lụy đến cả hậu nhân của họ thì thật sự quá đáng.
Cũng giống như nếu có người bị hồ ly làm hại, thì con người phải giết hết hồ ly hay sao?
Chẳng lẽ cha nợ tiền, thì con phải trả?
Tần Nhan Kim nghĩ ngợi…
Ừm, đúng là ngoài đời có chuyện “cha nợ con trả” thật…
Cửu Vĩ Hồ lập tức nổi giận đùng đùng, đôi mắt đỏ rực như muốn lồi cả ra ngoài, toàn thân toát ra một luồng
khí thế mạnh mẽ và đáng sợ.
“Nếu không phải vì đám nhân loại các ngươi, ta cũng sẽ không mất lý trí mà làm tổn thương đứa con của
mình.”
“Các ngươi, loài người, lúc nào cũng như thế, cho phép quan lại đốt nhà, lại không cho dân đốt đèn. Các
ngươi thường nói đã chặt cỏ thì phải nhổ tận gốc, nhưng khi đổi vai, lại cho rằng chúng ta tàn nhẫn.”
“Rốt cuộc ai mới là kẻ tàn nhẫn? Nếu không phải vì sự tham lam và ích kỷ của các ngươi, con ta có chết
không?”
Cô ta gào lên, như đang trút hết nỗi hận sâu trong lòng, khí tức cuồng nộ lan ra thành sóng, khiến gió mây
nổi lên dữ dội.
Thấy Tần Nhan Kim vẫn giữ sắc mặt lãnh đạm, cô lại trở về thái độ lạnh lùng ban đầu.
“Ta nói những điều này với một con người như ngươi làm gì? Hừ, trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một
kẻ đã chết…”
Nói rồi vung tay phải lên, những ngón tay trắng trẻo thon dài lập tức mọc ra móng vuốt sắc bén dài đến
20cm, hướng thẳng vào mặt Tần Nhan Kim mà chụp xuống.
Những móng vuốt đó vừa dài vừa cứng, chém sắt như bùn cũng không ngoa, nếu bị cào trúng, đừng nói là
gương mặt, đến cả đầu cũng có thể bị xé toạc.
Tất nhiên, đó là trong trường hợp Tần Nhan Kim chỉ là người thường.
Không hổ danh hung thú, vẻ ngoài mỹ lệ là thế, ra tay liền tàn độc không chút nương tay.
Tần Nhan Kim bình thản nghiêng đầu, dễ dàng né tránh vuốt sắc, ánh mắt Cửu Vĩ Hồ hơi nheo lại, nhanh
chóng đổi hướng, vung móng nhắm vào cổ của cô.
Tần Nhan Kim nhẹ nhàng giơ tay, cây quạt ngọc chặn một cú, sau đó vung mạnh, Cửu Vĩ Hồ lập tức cảm
thấy một lực đạo cường đại đánh thẳng vào người khiến nàng loạng choạng ngả ra sau.
May mà chiếc đuôi hồ ly kịp thời chống đất giúp cô ta giữ vững thân thể, nhưng trong mắt lại không che giấu
được sự kinh hãi.
“Ngươi là ai?”
Giọng nói của cô ta lạnh băng, gương mặt không cảm xúc, hoàn toàn khác với dáng vẻ kiêu ngạo lười biếng
lúc ban đầu.
“Tôi chỉ là một thầy bói tầm thường mà thôi.”
Tần Nhan Kim liếc nhìn con hồ ly nhỏ trong lòng cô ta, ánh mắt phức tạp nói: “Cô đã dùng một chiếc đuôi để
cứu nó?”
Cửu Vĩ Hồ khựng người lại, ánh mắt vừa cảnh giác vừa ngạc nhiên: “Ngươi biết?”
“Tôi nói rồi, tôi xem mệnh.”
Tần Nhan Kim nhún vai, rồi ánh mắt trầm tư hỏi: “Các ngươi Cửu Vĩ Hồ, mỗi chiếc đuôi tương đương với
500 năm tu vi. Cô dùng một chiếc để cứu đứa nhỏ, hiện còn hai chiếc… Vậy cô đã tồn tại hơn 1.500 năm
rồi?”
Nếu đúng như vậy, thì vị cao tăng Phục Yên khi ấy cũng đã hơn 500 tuổi? Vậy cảnh giới của ông ta là gì?
Ít nhất, hiện tại Tần Nhan Kim chưa đủ sức để nhìn thấu ông ta.
Cửu Vĩ Hồ không muốn bàn thêm chuyện đó, sắc mặt âm trầm, giọng nói kiên quyết: “Ta phải giết hết đám
người đó. Nếu ngươi không tránh ra, thì chỉ có thể sống chết phân tranh!”
Tần Nhan Kim nhướng mày, không hề tức giận trước lời đe dọa: “Nếu tôi có thể cứu sống đứa con của cô,
liệu cô có sẵn sàng buông bỏ mối thù này?”
Con ngươi của Cửu Vĩ Hồ co rút lại, tim cô ta như khựng lại một nhịp: “Ngươi nói gì cơ?”