Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 332: Chương 332
Tiếng la hét thảm thiết như xuyên thẳng vào óc.
Ngay khi buổi livestream vừa bắt đầu, màn hình hiện ra hàng loạt linh hồn mặc áo blouse trắng, toàn thân
bầm tím, lưỡi thè dài.
Mắt họ lồi ra, đen kịt không có tròng trắng, trên mặt nổi đầy các mạch máu tím như những hoa văn kỳ quái
phủ kín toàn bộ khuôn mặt. Cộng thêm việc họ đột ngột xuất hiện khiến cư dân mạng nổi da gà, hồn bay
phách lạc.
Cùng lúc đó, bên ngoài livestream:
Một chị gái đang đi làm nhảy phắt vào lòng đồng nghiệp bên cạnh, khiến đồng nghiệp “bị ép” ôm trọn mềm
mại thơm tho.
Người vừa tan làm thì lập tức ném điện thoại đi.
Đang ăn thì sặc, phì cả sợi mì ra từ mũi.
Người đang chuẩn bị ngủ thì ngất luôn tại chỗ, tiếp tục “ngủ”.
Người đang cho con bú suýt nữa ném cả đứa trẻ đi, may mà còn biết kiềm chế.
Người đang đánh chồng suýt cho chồng vào ICU, nếu không phải vì anh ta còn kiếm ra tiền thì đã không
kìm lại được.
Nàng dâu đang tức mẹ chồng vô thức ném điện thoại, tháo giày, suýt tát mẹ chồng bằng dép.
Học sinh trốn học thì hét gọi mẹ rồi leo tường chạy về trường, bị thầy giám thị bắt, phạt lau nhà vệ sinh một
tháng.
Cặp đang hôn nhau làm chuyện “xấu hổ” có khi cả đời này không còn hứng thú nữa, mắc chứng lãnh cảm
mất rồi.
Người đang đi WC suýt nữa “gặp cụ cố”, may mà có cục phân giúp tỉnh táo lại.
Người đang giúp bà cụ qua đường suýt đá bà ngã, nhưng nghĩ đến số dư trong tài khoản lại thu chân về.
Tên cướp còn tệ hơn, bị đạp trúng “chỗ hiểm”, suýt “gặp cụ cố” cùng người WC trên lầu, tuy khác cụ nhưng
cùng điểm đến.
Cảnh sát và tội phạm đang giằng co thì sợ quá mà ôm lấy nhau… rồi bị bắt cả hai.
Dù tài giỏi như thế nào, Tần Nhan Kim cũng không thể nhìn thấy hết những gì cư dân mạng đang trải qua
bên ngoài. Nhưng cô biết, xung quanh mình và cả trong điện thoại đã chật ních người.
Cô vẫn thản nhiên, uể oải vẫy tay chào mọi người: “Xin chào mọi người, hôm nay bất chợt muốn livestream
một chút.”
Cô đưa máy quay lia qua cảnh viện tâm thần và giải thích: “Đây là viện tâm thần thành phố X, không biết
mọi người đã nghe đến chưa. Tôi vừa nhận được cuộc gọi cầu cứu, nói rằng có vài nhà thám hiểm nước
ngoài đến đây khám phá rồi mất tích. Ai hứng thú thì xem tiếp livestream, còn ai yếu tim thì khuyên là đừng
xem.”
Cư dân mạng: “…”
Bình luận:
[WTF, sợ muốn xỉu!]
[A a a a a đại sư quá đáng lắm, tôi thấy cụ cố của mình cười với tôi đấy biết không!]
[Vừa dỗ con ngủ xong giờ phải dỗ lại từ đầu, đại sư, tôi hận người!]
[Đại sư thay đổi rồi, không còn là người vì chúng tôi nữa. Tôi là đàn ông mà suýt hét như gà trống.]
[Khoan, mấy người không nghe thấy trọng điểm à? Viện tâm thần thành phố X… đó không phải là tòa nhà
ma đó sao? Nghe nói ai vào rồi là không ra được.]
[Tôi biết cái này! Sáng nay còn xem livestream của đội thám hiểm đó, họ đang quay thì đột nhiên bị nhiễu
sóng mất hình. Cứ tưởng họ sợ nên tự tắt. Giờ nghĩ lại… chắc là không ra nổi rồi!]
[Nước Đại Hạ có câu: không tìm chết sẽ không chết.]
[Ở nước Đại Hạ này, ma trong nước còn khủng hơn ma nước ngoài.]
Tần Nhan Kim liếc mắt nhìn quanh, giả vờ không để tâm mà đẩy cửa phòng 302. Ngay khoảnh khắc đó, dãy
linh hồn phía sau bỗng chốc biến mất.
Cư dân mạng lập tức dựng tóc gáy, vô thức kéo điện thoại ra xa hơn.
Bên trong căn phòng:
Một lớp bụi dày đặc phủ kín.
Trần nhà, góc tường giăng đầy mạng nhện.
Sàn nhà là đống giấy tờ gần mục nát.
Bàn ghế hư hỏng nặng.
Không có gì đặc biệt.
Tần Nhan Kim bước vào vài bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó dưới chân.
Khi cúi xuống, cô thấy một gương mặt trắng bệch không một giọt máu và đôi mắt đen kịt sâu hoắm, đang
nắm chặt cổ chân của cô bằng móng tay đen sì như bị trúng độc.
Cô lập tức đưa điện thoại quay xuống dưới, không chỉ cô nhìn thấy, mà cả cư dân mạng cũng hét lên:
“WTF!”
Hồn ma thấy cô nhìn thấy mình, liền nhe răng cười, hàm răng đen nhánh cùng cái lưỡi dài thè ra, phát ra
tiếng cười rợn tóc gáy như tiếng móng tay cào bảng.
Cư dân mạng vội tắt tiếng, hoặc để âm lượng cực thấp để xem tiếp.
Tần Nhan Kim nhìn hồn ma với nụ cười nửa miệng.
Hồn ma như bị kích động vì cô không sợ, mắt trợn lên, đưa tay ra, ngọn lửa màu xanh lá bùng lên, định
ném vào người cô.
Cô chỉ “tặc” một tiếng: “Vừa hay, ta cũng có lửa. Hay là thi xem ai cháy mạnh hơn?”
Nói xong, tay cô bùng lên một ngọn lửa xanh lam u ám, chính là U Minh Quỷ Hỏa mà cô cướp được từ đầu
lâu của hội S ở nước R.
Chỉ cần búng tay nhẹ một cái, hồn ma thét lên thảm thiết, ngọn lửa xanh lá chưa kịp ném ra đã tắt ngúm.
Một tiếng hét xé tai vang vọng khắp viện tâm thần, khiến ai nghe cũng thấy cốt sống run rẩy.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối tăm: Một nhóm nam nữ ôm chặt lấy nhau, co ro trong góc, run lẩy bẩy.
Tay bịt tai, mắt nhắm chặt, cảm nhận rõ ràng từng bàn tay lạnh lẽo của hồn ma đang sờ mó khắp người.
Tất nhiên không phải “chiếm tiện nghi”, mà là trò đùa độc ác thuần túy, vì đám hồn ma ở đây đều là kẻ điên.
Dù chết rồi, họ vẫn điên.
Mà kẻ điên thích làm gì nhất?
Đáp: Làm chuyện điên rồ.
Chúng muốn biến nhóm người mới này thành kẻ điên, gia nhập đội ngũ điên loạn của chúng.
Trước kia cũng từng có kẻ không biết trời cao đất dày bước vào, rồi cũng trở thành một phần của chúng,
sống hòa thuận, “yêu thương nhau” lắm!
“A a a a tôi không chịu nổi nữa, tôi không muốn chết, không muốn chết…”
Một người trong nhóm không chịu nổi áp lực tinh thần, vừa lăn vừa bò muốn lao ra cửa. Đám tay ma trong
bóng tối cũng không ngăn cản, cứ để hắn chạy.
Những người còn lại thấy thế cũng nhen nhóm hi vọng, định chạy theo.
Nhưng người kia vừa chạy ra, đã quay trở lại.
Gương mặt hắn điên loạn, đầy sợ hãi và tuyệt vọng, hai chân run lẩy bẩy. Điều đáng nghi nhất, hắn cầm
một cây búa nhỏ trong tay.
Mọi người chưa kịp phản ứng thì hắn đã giằng co với bản thân, nghiến răng giơ cao búa qua đầu như đang
chống lại một thế lực vô hình.
Sau cùng, hắn cười khùng khục, rồi bắt đầu…
Tự đập đầu mình bằng búa.
Máu bắn tung tóe, đầu vỡ toác, dịch nóng hổi loang khắp mặt…
Hắn vẫn cười, điên cuồng.
“A a a a…