Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 212: Chương 212
Ánh mắt Tần Nhan Kim lập tức trở nên lạnh lẽo, cô bước một bước, và khi xuất hiện lại, đã đứng ở góc tối
lờ mờ.
Trước mặt cô là một gã đàn ông béo mập, đầu hói, mặc vest, đang cưỡi lên người một bé gái, đánh tới tấp
vào mặt cô bé. Cô bé gào thét, vùng vẫy, quần áo trên người đã bị xé rách, lộ ra nội y nhỏ bên trong.
Đôi mắt Tần Nhan Kim ánh lên vẻ lạnh lùng, cô vung tay, một luồng khí mạnh mẽ đánh bay gã đàn ông, đập
vào tường.
Gã hét lên một tiếng đau đớn, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đầy kinh hoàng nhìn về phía
Tần Nhan Kim: “Mày… mày là ai?”
Tần Nhan Kim ngửi thấy mùi rượu trong không khí, nheo mắt, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi búng tay.
“Vũ đến!”
Bất ngờ, một dòng nước mưa lạnh buốt xối xuống đầu người đàn ông, khiến toàn thân gã run rẩy, lạnh thấu
xương.
Hiện tại đã là tháng Mười, thời tiết se lạnh, cái cảm giác tê tái này, sau cơn nóng hầm hập do men rượu gây
ra, khiến gã không kiềm được mà rùng mình. Đặc biệt, khi tận mắt chứng kiến khả năng phi thường của Tần
Nhan Kim, cơ thể gã bỗng phát ra mùi khai nồng nặc của nước tiểu.
Tần Nhan Kim lướt mắt qua gã với vẻ ghê tởm, búng nhẹ một luồng khí mạnh về phía gã, khiến người đàn
ông lần nữa bị quật ngã.
Cô lạnh lùng cất lời: “Thứ gốc rễ bẩn thỉu như thế, chi bằng cắt bỏ đi!”
Chữ off vài hôm nên không lên chương mới ạ. Mong cả nhà thông cảm. Qua năm mới, Chữ sẽ sớm
đăng chương mới và có thể sẽ nổ chương nhé. Chúc cả nhà năm mới vui vẻ!
Không chút mềm lòng, cô vung cây quạt ngọc trong tay ra.
Ngay lập tức, trong hẻm vang lên tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết, âm thanh thê lương đến mức
khiến ai nghe thấy cũng rợn người.
Cô bé đang trốn trong góc hẻm tái mặt, ôm ngực, cả người cuộn tròn, cơ thể nhỏ bé run rẩy không ngừng.
Tần Nhan Kim thấy vậy, lấy từ không gian của mình ra một chiếc áo thể thao, nhẹ nhàng khoác lên người cô
bé, rồi đưa tay ra, dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ, kẻ xấu đã bị chị xử lý rồi. Em an toàn rồi.”
Cô bé rụt rè lộ nửa khuôn mặt, nhìn Tần Nhan Kim rồi lại nhìn gã đàn ông đã bất tỉnh trên mặt đất, cẩn thận
đưa tay đặt vào bàn tay trắng như ngọc của cô.
“Chị đưa em về nhà nhé?” Tần Nhan Kim hỏi.
Cô bé cố nén nước mắt, nghẹn ngào cảm ơn: “Cảm ơn chị!”
Dù rất sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy, khuôn mặt trắng bệch, nhưng cô bé vẫn không quên nói lời cảm ơn.
Điều đó cho thấy sự giáo dục và lễ nghĩa tốt đẹp của gia đình cô bé.
Tần Nhan Kim hiểu rằng, nếu cô không xuất hiện kịp thời, cuộc đời cô bé sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, gia đình
tan nát, và cuối cùng họ không chịu nổi đau đớn mà tự sát. Trong khi đó, kẻ khốn nạn hại cô bé chỉ bị ngồi
tù 3 năm, ra tù không biết ăn năn mà còn tái phạm, khiến tội ác càng trở nên nghiêm trọng.
Bây giờ, khi đã thu hồi công cụ phạm tội của gã, Tần Nhan Kim cũng coi như đã trừ hại cho dân.
Cô khẽ mỉm cười, bế cô bé rời khỏi con hẻm.
Tần Nhan Kim xóa sạch ký ức vừa rồi của cô bé, mua cho em bộ quần áo mới và đích thân đưa em về nhà
trước khi đi đến điểm đến tiếp theo.
Tuy nhiên, địa điểm thứ ba khá xa, và tình huống quá khẩn cấp, nên Tần Nhan Kim chỉ có thể dùng sức
mạnh thiên đạo để thay đổi vận mệnh.
***
Cùng lúc đó, ở một ga tàu điện ngầm tại thành phố nào đó, vào giờ cao điểm buổi sáng.
Hai gã đàn ông, một tóc đỏ, một tóc vàng, rút ra hai con dao lớn dài khoảng 30 cm từ chiếc hộp đàn guitar
rồi lao vào đám đông.
Khuôn mặt chúng đầy vẻ dữ tợn và hưng phấn, không để mọi người có cơ hội phản ứng, chúng chém
xuống sau đầu một người, miệng còn hét lớn: “Chết đi! Tất cả cùng chết đi! Có các người đi cùng, đời lão
đây coi như không uổng phí!”
May mắn thay, người kia phản ứng nhanh, chỉ bị cắt mất một ít tóc, hoảng hốt bỏ chạy.
Tên tóc vàng không đuổi theo, vì còn nhiều người ở đây. Chạy theo quá phí thời gian.
Trong khi đó, gã tóc đỏ đã lao về phía một người lao công đang đẩy thùng rác lớn. Thấy hắn lao đến, người
lao công sợ hãi, chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
“Cứu tôi với! Có người giết người…”
Tiếng hét lớn của người lao công vang lên, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Khi họ nhìn thấy hai gã điên cầm vũ khí, chém người như chặt rau mà không phân biệt già trẻ, khu vực lập
tức trở nên hỗn loạn.
Tiếng hét, tiếng khóc vang lên, người dân sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Chỉ còn người lao công ngồi bệt dưới đất, hoảng loạn kêu cứu.
“Mẹ kiếp, im mồm!”
Người đàn ông tóc đỏ giơ dao lên định chém về phía người lao công. Nhưng vào thời khắc ngàn cân treo
sợi tóc, hắn cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, người mệt mỏi và nặng nề.
Ngay lúc đó, hắn cũng nhận ra đôi tay của mình, chúng không còn là đôi tay của một người trẻ tuổi nữa. Đôi
tay nhăn nheo, đầy những đốm đồi mồi.
Đôi tay này, hắn từng thấy trên người cụ cố của mình, đó là vết đồi mồi của người già, chỉ cách vết tử thi
một bước chân.
Người đàn ông tóc đỏ kinh ngạc tột độ, vội vàng dùng mặt dao soi vào mình, và rồi hắn thấy trong hình phản
chiếu là một ông lão đầu bạc trắng.
Hắn sợ đến mức lập tức ném con dao ra xa, phát ra âm thanh leng keng, rồi lớn tiếng chửi thề: “Chết tiệt,
cái quái gì thế này? Đây không phải là tôi! Tôi mới có 27 tuổi…”
Nhưng giọng nói của hắn đã biến thành giọng khàn khàn già nua và khó nghe.
Hắn vội quay sang nhìn người anh em tóc vàng của mình, thấy anh ta cũng biến thành một ông lão, trong
lòng lập tức hoảng loạn: “Anh em ơi, chuyện gì thế này? Sao chúng ta đột nhiên già đi thế này!”
Mọi người xung quanh dù đã tản ra, nhưng vẫn có vài người gan dạ lấy điện thoại ra quay và đăng lên
mạng xã hội.
Khi hai gã tóc đỏ và tóc vàng nhanh chóng biến thành những ông lão tóc bạc phơ, không biết ai đã hét lên:
“Chắc chắn là Đại sư Tần! Đại sư Tần đã lấy tuổi thọ của bọn chúng! Ha ha ha, đúng là báo ứng mà!”
Nhân viên duy trì trật tự trong ga tàu điện ngầm lập tức lao tới, bất chấp việc chúng đã biến thành hai ông
già, liền sử dụng kỹ thuật khống chế, ép cả hai xuống đất.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Mấy người lấy quyền gì mà bắt tôi! Thả tôi ra…” Người đàn ông tóc đỏ vùng vẫy, mặt
đỏ tía tai, gào thét.
Nhưng sau vài tiếng hét, hắn ho sặc sụa không ngừng, vừa tức vừa liên tục chửi rủa.
Nhân viên không hề nhân nhượng. Biết rõ bọn chúng thực chất chỉ là hai gã trai trẻ, họ thẳng tay cho mỗi gã
hai cái tát.
“Im miệng! Tao nghĩ bọn mày chính là kẻ chống đối xã hội, định trả thù đời. Hừ, đừng tưởng biến thành ông
già là có thể trốn tránh trách nhiệm. Nói cho các người biết, đời này các người không có cơ hội ra ngoài nữa
đâu.”
Đúng vậy!
Dù bọn chúng chưa thực sự gây thương tích cho ai, nhưng không có nghĩa là không phạm tội. Với độ tuổi
hiện tại của bọn chúng, vào tù năm bảy năm, lúc ra chỉ có thể một đường đi thẳng tới lò hỏa táng.
Coi như cuộc đời ngắn ngủi này đã khép lại với một dấu chấm tròn đầy bi thương.
“Thả tôi ra! Tôi chưa giết người! Mấy người lấy quyền gì mà bắt tôi…”
Hai anh em có vẻ đều là dân mù luật, vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nhân viên
cũng chẳng buồn giải thích, gọi cảnh sát đến đưa người đi.
Tần Nhan Kim thấy mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, liền lặng lẽ quay người rời đi.
Lần này, dường như sóng mệnh không còn bị giới hạn bởi khoảng cách. Điều này có phải nghĩa là, sau này
nếu tiếp nhận nhiệm vụ khác, cô có thể xử lý mọi việc mà không cần rời khỏi nhà không?
Cũng không ngạc nhiên, bởi thời gian qua cô đã làm không ít việc thiện, công đức và tu vi đều tăng lên đáng
kể. Không thể nào không có tiến triển.
Cô bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, khóe môi khẽ nhếch, nhìn về phía ánh hoàng hôn sắp tàn:
“Xem ra, đã đến lúc lên đường tới Đại X rồi!”
Buổi tối, Tần Nhan Kim nhắn tin cho Tô Uyển Du, báo rằng mình đang trên đường tới Đại X, giao toàn bộ
công việc của nhà máy lại cho Khâu Dương Viễn và Dư Tuấn Dật.
Cô nói thêm rằng sẽ thông báo cho người hâm mộ trên Weibo sau.
Tô Uyển Du trả lời đã hiểu, đồng thời báo cáo tình hình bệnh của Trương Quang Minh.
Đại Thần Y quả thực danh bất hư truyền. Dù không rành về “đan dược tái tạo,” nhưng kỹ thuật chữa trị của
bà vượt xa một người mới như Tần Nhan Kim.
Chỉ qua vài lần châm cứu, các bệnh tật lâu năm trên người Trương Quang Minh gần như đã được loại bỏ
hoàn toàn.
Điều đáng mừng nhất là cơ thể co rút của Trương Quang Minh đã được kéo thẳng, từ xa nhìn lại, cậu đã
trông như một người bình thường.
“Ừ, tôi đã để lại đan dược. Nhớ cho cậu ấy uống sau khi tỉnh lại, ba ngày tới không được xuống đất đi lại.”
Tần Nhan Kim căn dặn nhẹ nhàng.
Cô cúp máy, đứng trên quạt ngọc, tăng tốc tiến về phía trước, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên bầu
trời.
Lần bay bằng quạt này kéo dài tới 35 phút, là thời gian bay lâu nhất của cô từ trước tới nay.
Tần Nhan Kim lấy điện thoại ra, tìm kiếm “Bảo tàng Đại X” trên Baidu Maps, rồi theo hướng dẫn tới nơi.
Từ trên cao, cô nhìn xuống tòa kiến trúc uy nghiêm, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cô lại lấy điện thoại, đăng lên Weibo:
[Quan chủ Thanh Liên Quan Tần Nhan Kim V: Sáng mai lúc 8 giờ, tại bảo tàng Đại X, không gặp không về!]
Cư dân mạng khi thấy Đại sư Tần đăng bài, lập tức online.
Đọc được câu nói này, nhiều người đã rơi nước mắt: “Huhu, Đại sư, cuối cùng cũng ra tay với bọn cướp
này rồi sao?