Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 85: Một miếng là quá đủ
June trở về phòng tắm rửa. Bụng anh cồn cào khi đang tắm.
Anh đói quá vì họ tập luyên đến 11 giờ đêm mà không ăn tối. Jaeyong và Hoon đã say giấc trên giường trong khi Jisung xuống căng tin ăn uống trước khi tắm.
June cảm thấy nhớp nháp quá nên quyết định đi tắm trước.
Khi đang tắm thì một thông báo xuất hiện.
[Nhiệm vụ mới!
Sau nhiệm vụ thường, giờ bạn đã mở khóa tính năng: 2 nhiệm vụ.
Thay vì ba nhiệm vụ nhất định, mỗi lần chỉ cần hoàn thành 2/3 thì nhiệm vụ mới sẽ chỉ được thông báo sau khi hoàn thành hai nhiệm vụ trước. Thời gian phục hồi cũng dài hơn.]
"Chết tiệt." June lẩm bẩm khi nhìn vào giao diện người dùng mới của Fu. "Sao cậu ồn hơn vậy?"
[Vì người chủ trì đã nâng cấp kỹ năng của mình nên Fu cũng được nâng cấp.
Đây là hai nhiệm vụ cần hoàn thành:
1. Tạo tài khoản SNS
2. Khơi dậy phản ứng cảm xúc: Khiến cho một thực tập sinh khóc!]
[Chúc may mắn!]
June dừng lại giữa chừng để xem xét nhiệm vụ mới.
Anh cau mày. Nhiệm vụ thứ hai là cái quái gì vậy? Làm cho ai đó khóc?
Điều này sẽ không khiến anh gặp rắc rối chứ?
"Ối!" Anh kêu lên khi bị bong bóng xà phòng dính vào mắt. June nhanh chóng bật vòi hoa sen và rửa sạch lại.
Anh thở dài và bước ra khỏi phòng tắm, nhìn mình trong gương. Anh thầm chửi rủa khi thấy mắt mình đỏ hoe vì xà phòng.
Tuyệt vời!
Đó là vì Fu xuất hiện vào những thời điểm tuyệt vời. Tại sao anh ta lại giao cho anh ta nhiệm vụ mới trong lúc tắm? Lại còn là những nhiệm vụ lố bịch nữa.
Kiếp trước là một chàng trai 28 tuổi nên anh không biết nhiều về tài khoản SNS. Anh thậm chí còn không biết cách chụp một bức ảnh đẹp cho chính mình, vì vậy anh chắc chắn rằng mình sẽ không thể làm điều đó một mình.
Nhiệm vụ thứ hai thật là vô lý.
June bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt, đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt cau có. Trong khi đó, Jisung bước vào phòng với nụ cười nở trên môi, hài lòng với bữa ăn vừa thưởng thức.
"Ô, anh trai." anh thì thầm. "Đồ ăn có lẽ đã hết rồi. Em không nghĩ là còn thức ăn cho anh đâu."
"Cái gì?" June kêu lên khiến Jaeyong rên rỉ.
Jisung gãi gãi sau đầu. "Em biết" anh nói. "Rõ ràng là các thực tập sinh khác đã đói đến phát điên sau khi luyên tập và phát cuồng vì việc lựa chọn bữa tối."
"Cậu đã ăn gì rồi?" June hỏi.
"Buffet còn lại." Jisung ngượng ngùng cười khúc khích. "Nhưng có thể vẫn còn một ít đồ ăn nhẹ. Anh có thể ăn thử."
"Được rồi." June càu nhàu. Anh cần phải bổ sung đồ ăn cho đường tiêu hóa. Nếu không, anh sẽ không thể ngủ được với cái bụng đói cồn cào.
Anh đi đến căng tin và thấy hầu hết đèn đã tắt. Các cô ở canteen cũng khuất dạng, nguồn sáng duy nhất chiếu vào khu vực 'ăn nhẹ'.
Azure gọi đó là khu vực 'ăn vặt' nhưng thực ra nó chỉ là một mớ trái cây và vài chiếc bánh quy giòn vô vị. Họ muốn các thực tập sinh giữ được sức khỏe trong suốt thời gian ở ký túc xá nên không hề phục vụ họ bất kỳ đồ ăn vặt nào.
Đôi khi, sẽ có một thanh granola ngọt trong số các món ăn nhẹ, ít nhất June cũng muốn ăn cái đấy.
Tuy nhiên, khi đến gần giỏ đồ ăn nhe, anh cảm thấy thất vọng. Đồ ăn nhẹ còn lại hai gói lương khô và khoai tây chiên? Nhưng fire chip là cái quái gì vậy?
Anh nhìn quanh căn tin và thấy không còn chút đó ăn nào nên thở dài và chọn hai món ăn nhẹ đó.
June mở gói lương khô và nhét một cái vào miệng nhưng ngay lập tức nhăn mặt khi chiếc bánh quy hút hết hơi ẩm trong miệng.
Nó rất dở tệ nên thay vào đó, June ăn nốt miếng fire chip còn lại. Anh quan sát mảnh snack bên trong chiếc hộp trong suốt và cau mày.
Ai lại đi bán một miếng snack lẻ vậy? Phải chăng thế giới đã thay đổi nhiều sau khi anh qua đời đến nỗi mấy công ty thực phẩm đã tạo ra những thứ như thế này?
Tuy nhiên, sự tò mò của June lấn át anh khi nhét cả miếng fire chip vào miệng.
Lúc đầu, nó ổn ... giống như một miếng ngô có hương vị nướng thông thường. Nó hơi cay một chút, nhưng không phải thứ gì mà June không thể xử lý được với cái lưỡi Trung Quốc của mình.
Tuy nhiên, theo thời gian, anh đột nhiên cảm thấy lưỡi mình đau nhức.
June mở to mắt ngạc nhiên khi nhận ra miếng snack này được đóng gói riêng lẻ là có lý do.
Nó cay quá!
Anh lấy chai nước từ máy bán hàng tự động và đi lên cầu thang để bình tĩnh lại. June thở hồn hển, nước mắt lưng tròng và mồ hôi bắt đầu túa ra ở hai bên thái dương.
June hít một hơi thật sâu khi uống thêm một ngụm nước nữa. Tuy nhiên, nó giống như ngọn lửa chạy dọc cổ họng. Anh ho, khụt khịt, thở hổn hển và anh chắc chắn rằng lúc này mình trông giống như một con chó điên.
Khi tiếp tục vùng vẫy khỏi vị cay khó chịu, ai đó đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến anh như chết cứng.
"June?" Zeth nói, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ và khuôn mặt đỏ bừng của June. "Anh có ổn không?"
"Tôi...tôi ổn." June cố gắng nói nhưng giọng điệu lại không bình thường vì đầu lưỡi đang bỏng rát.
Anh ngạc nhiên khi Zeth cười buồn và ngồi cạnh anh.
"Tại sao anh ấy không rời đi?"
"Tôi hiểu rồi. Chắc chúng ta ở trên cùng một con thuyền nhỉ?"
June lau nước mắt, khiến Zeth phải vỗ lưng anh. "Không sao đâu anh à. Đôi khi chúng ta đều có những nỗi niềm cần được giấu kín."
June gãi gãi sau đầu. "Tôi không khóc." anh giải thích, sụt sịt khi nước mũi bắt đầu chảy.
"Chắc chắn rồi," Zeth mỉm cười, rõ ràng là không tin anh. "Anh không cần phải giải thích đầu. Em cũng biết cảm giác đó. Thành thật mà nói, bản thân em hiểu rất rõ."
June nhướng mày. "Cậu ổn chứ?" anh hỏi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi hương vị cay nồng trên đầu lưỡi dịu lại.
Miếng snack chết tiệt đó đã khiến anh tổn thọ hai mươi năm cuộc đời!
Zeth mỉm cười và nghịch nghịch ngón tay. "Anh biết đấy, trước đây chưa có ai hỏi em câu đó cả..."
June đông cứng.
Ôi trời.
Đây có phải là một buổi trị liệu khác không?
June chỉ muốn ăn bữa tối chết tiệt nào đó thôi!
"Mọi người dường như đều cho rằng em ốn, anh biết không?" Zeth nói. "Chỉ vì em là thực tập sinh hạng nhất. Chỉ vì em tài năng. Chỉ vì em có bố mẹ ủng hộ"
'Được rồi, được rồi. Hiện tại cậu chỉ là khoe khoang mà thôi.'
"Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói những suy nghĩ này với bất kỳ ai khác, nhưng nhìn thấy anh khóc dữ dội khiến em cảm thấy thoải mái hơn." Zeth nhẹ nhàng nói.
'Là vì miếng fire chip tồi tệ kia mà.'
"Tôi không phải-"
*Tiếng nghẹt mũi*
Lời nói của June đã bị cắt ngang.
"Em cảm thấy mình có thể chia sẻ điều này với anh, anh trai." Zeth nói, nhìn June với những giọt nước mắt chảy dài.