Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 172: Thế thượng phong
50 thực tập sinh tụ họp tại trung tâm studio Azure. Thay vì sự lo lắng thường thấy trước khi bị loại, hậu trường giờ lại tràn ngập những lời bàn tán.
"Cậu đã đọc bài đăng của BannChu chưa?"
"Ai mà chưa thấy bài đăng đó hả? Tất cả chúng tôi đều biết hết rồi."
"Cậu có nghĩ hôm nay anh ta sẽ xuất hiện không?"
"Hẳn phải can đảm lắm mới lộ diện được."
"Không có tuần nào trôi qua mà cậu ta không liên quan đến vấn đề nào đó."
"Và lần nào cũng sống sót. Chắc là nhờ tiền của bố mẹ rồi."
Phòng thay đồ, Jisung, C-Jay, Jangmoon và Akira đều đứng nguyên một tư thế với vẻ bối rối.
"Vậy đại ca thực sự là con trai của Choi Si-woo và Choi Min-ah sao?" Akira hỏi.
Jisung nói. "Tôi không biết. Tôi cảm thấy đại ca sẽ nói với chúng ta nếu điều đó là sự thật."
Jangmoon. "Tại sao đại ca lại nói với chúng ta? Anh ấy không có nghĩa vụ phải nói. Hơn nữa, đại ca đã công khai thân phận kể từ khi mang đôi giày MJ rồi."
C-Jay lè lưỡi. "Càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn."
Jangmoon thở dài, dựa đầu vào tường. "Tôi cảm thấy hơi... bị phản bội. Cậu có nghĩ đại ca đạt được thứ hạng cao là nhờ cha mẹ mình không?"
Jisung cau mày. "Đừng có mà suy đoán lung tung. Đại ca làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết. Mọi người đều biết điều đó."
"Dù vậy." Akira thở dài. "Anh ấy nên báo trước cho chúng ta."
C-Jay nói. "Tôi đồng ý. Tôi cảm thấy đại ca đang tiến bộ nhanh hơn những người khác. Liệu anh ấy có trốn chúng ta học những kỹ năng khác với giá đắt đỏ không ta?"
June đứng ngoài cửa, thở dài lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
Bài báo rất đáng tin. Nếu June là một công dân bình thường, anh hẳn cũng tin vào nó.
Bạn bè June cũng không phải ngoại lệ.
Akira. "Đại ca đâu rồi? Chúng ta sẽ quay phim trong vòng chưa đầy nửa giờ nữa mà."
Vẫn còn nửa giờ nữa.
June di chuyển qua các phòng thay đồ khác. Anh dừng lại khi nhìn thấy một chàng trai quen thuộc đang tự mãn đứng trước gương.
June mỉm cười.
Xin trông có vẻ rất vui nhỉ?
"Xin!"
Chàng trai quay lại nhìn June.
Xin cau mày. "Anh đang làm gì ở đây vậy?"
"Lý do tương tự như cậu thôi! Tôi vẫn là một phần của Rising Stars"
Xin chế giễu. "Oh, tất nhiên rồi. Anh vẫn ở đây vì người cha người mẹ lắm của đã trả cho Azure rất nhiều tiền đúng không?"
Xin mong đợi June sẽ khó chịu. Nhưng ngạc nhiên thay, June lại thoải mái dựa vào tường.
"Ồ, thật sao? Bố mẹ tôi thực sự đã làm thế sao?"
"Đúng đấy, bố mẹ anh đã trả tiền để anh có thể đạt được thứ hạng cao như vậy. Họ là lý do anh vẫn ở đây à, cậu chủ nhỏ?"
June vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói. "Xin! Cậu cũng thật hèn hạ khi theo dõi tôi và chụp những bức ảnh đó mà."
Mặt Xin tái mét.
June biết.
Tất nhiên là anh ấy biết.
Là một thằng côn đồ lâu năm, anh đã không biết bao lần bị theo dõi rồi.
Hơn nữa, Xin không hề khéo léo chút nào. Đèn flash cứ nhấp nháy liên tục khi chụp rất dễ phát hiện ra
Xin vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
June tiếp tục, giọng nói lạnh như băng. "Nếu tôi nói với đoàn làm phim rằng cậu đã theo dõi tôi như một kẻ lập dị, cậu nghĩ họ sẽ coi nhẹ chuyện này sao?"
Xin lắp bắp, sự khó chịu chuyển thành lo lắng. "Tôi... tôi không hiểu anh đang nói gì."
"Xin, cậu có thể điều khiển trò chơi theo ý mình. Nhưng tôi thì chưa bao giờ thua."
"Anh... Anh không chứng minh được điều gì cả," Xin lắp bắp, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Có thể là do fan cuồng hay gì đó. Tại sao anh lại đổ lỗi cho tôi?"
"Vậy bây giờ cậu là fan của tôi hả?" June nhướng mày.
Xin càng khó chịu hơn, quyết định chọc khoáy June theo cách khác.
Hắn nghiêng người gần hơn về phía June.
"Anh có thể xử lý được tôi, nhưng công chúng thì sao? Họ sẽ không tử tế với vụ bê bối này đâu."
"Giống như cha mẹ anh, anh sẽ bị thiêu rụi. Họ sẽ xé xác anh trên mạng. Ô, đợi đã, mọi người đã làm thế rồi."
"Anh sẽ mách lẻo tôi với ban điều hành sao? Bây giờ ai cũng cập nhật drama mới trên mạng cả. Tất cả các thực tập sinh ở đây đều tin - kể cả những người anh gọi là bạn."
June liếc xéo mắt.
Vui.
Thật là quá vui rồi.
June vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giả vờ tỏ ra quan tâm, giọng nói nhẹ nhàng và run rẩy.
"Xin, cậu thực sự nghĩ vậy sao? Tôi cần phải ra mắt. Nhưng làm sao tôi có thể ra mắt được khi ngay cả bạn bè cũng phản đối tôi?"
Xin không thể kiềm chế sự thỏa mãn. Hắn nghĩ rằng cuối cùng mình đã phá vỡ được lớp mặt nạ của June.
Xin càng tự tin hơn. "Đúng đấy. Anh nên lo lắng đi. Bố mẹ anh sẽ không thể cứu khi thế giới quay lưng lại với anh đâu."
June vẫn giữ biểu cảm lo lắng, nhưng anh biết chính xác mình đang làm gì.
Xin tin hắn đang chiếm thế thượng phong - đây là cơ hội để June chơi một ván bài dài, chờ thời cơ thích hợp phản công.
"Vây thì, cẩn thận nhé. Hoặc tôi có thể thay thế anh đấy." Xin cười tự mãn rồi quay người bước đi.
Khi bóng dáng Xin khuất dần vào khoảng không, sự điềm tĩnh lạnh lùng của June tan biến.
Anh nhoẻn miệng cười trừ.
"Đồ khốn nạn."