Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Chương 194: Kitty đóng vai Debussy

"Đây." June đưa điện thoại cho Minjun.

 

Minjun rút điện thoại của mình ra. "Thôi thôi. Em sợ nó sẽ bốc cháy nếu quay phim lâu hơn một phút bằng chiếc điện thoại cổ đó."

 

June tặc lưỡi và cất điện thoại đi. Anh không thể cãi lại Minjun vì đứa trẻ nói quá đúng.

 

Minjun hỏi. "Anh định chơi bài gì? Little Meow Meow à?"

 

June nhếch mép lắc đầu, đặt tay vào tư thế quen thuộc.

 

Clair de Lune - Debussy.

 

Không rõ Fu biết về kiếp trước của anh với tư cách là Trương Quân Hạo ở mức độ nào, nhưng có vẻ như quá khứ của anh thường xuyên đan xen với hiện tại.

 

June rất quen thuộc với Clair de Lune. Đó là bản nhạc piano yêu thích của mẹ anh - bản nhạc mà bà sẽ chơi khi bé Quân Hạo khó ngủ.

 

Anh đã không nghe bài hát này một thời gian dài sau khi mẹ qua đời nhưng lại tình cờ nghe lại nó trong một quán bar sang trọng khi được giao nhiệm vụ chỉ huy một cuộc đột kích.

 

Bản nhạc đã gắn bó với anh kể từ đó.

 

Giữa tiếng súng hỗn loạn, anh nhớ đến mẹ mình và nhiệm vụ đó cũng thành công.

 

Tuy nhiên, anh không còn nhiều hồi tưởng về nó nữa.

 

"Em đang quay đây." Minjun chán nản nói, đợi June bắt đầu.

 

June đặt ngón tay lên những phím đàn lạnh ngắt, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu bất đầu đoạn intro quen thuộc.

 

Những phần đầu của bài hát không đòi hỏi nhiều kỹ năng nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của Minjun.

 

Làm sao một vài nốt nhạc đơn giản lại có thể nghe...cô đơn?

 

Căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp nhờ ánh nắng xuyên qua tấm rèm ren mỏng.

 

Làn gió nhẹ lướt qua rèm cửa, những nốt nhạc đầu tiên của Clair de Lune lấp đầy căn phòng,

 

Trong trí tưởng tượng, anh thấy mình đang ở trên đỉnh đồi, tắm trong màu xanh thanh bình của bầu trời, nơi những đám mây trắng bồng bềnh trôi như keo bộng ngọt ngào.

 

Ba nốt nhạc vang lên với tiếng lặng ở giữa... rồi anh thấy mình đang bay về phía trên ngọn đồi đối diện nơi hai bóng người màu trắng ở đằng xa.

 

Họ xa lạ, nhưng có một mối liên hệ sâu sắc, không thể giải thích được khiến trái tim anh rung động.

 

Cứ như thể anh đã biết họ cả đời rồi - có lẽ là cha mẹ anh. June chợt muốn chạy đến bên họ, muốn cảm nhận hơi ấm của một gia đình thậm chí không phải của mình.

 

Nhưng chưa kịp bước đi, anh đã nhìn thấy một người đàn ông khác đang tiến lại gần họ với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

 

Choi Joon Ho.

 

Tim June đập thình thịch, anh gọi họ nhưng họ không quay lại. Thay vào đó, họ tiếp tục mỉm cười như thể lạc vào thế giới riêng mà không hề biết đến sự hiện diện của anh.

 

Giai điệu của tiếng đàn piano ngày càng vang hơn, phản chiếu nỗi cô đơn tràn ngập trái tim June.

 

Tuy nhiên, giữa lúc hỗn loạn, có một giọng nói gọi tên anh.

 

"Quân Hạo."

 

Anh sững người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc rồi từ từ quay lại.

 

Ở đó, anh nhìn thấy bà - mẹ ruột của anh.

 

Nước mắt anh trào ra khi anh nhìn vào khuôn mặt quen thuộc, đáng yêu của bà.

 

Cô nói dịu dàng và an ủi. "Mẹ rất tự hào vì con đã trở thành."

 

Giọng June run run. "Nhưng con không phải là người tốt."

 

Mẹ anh tiếp tục mỉm cười, June muốn bà ôm anh nhưng mẹ lại lùi lại một bước.

 

Bà trấn an. "Quân Hạo của mẹ, con là người tốt. Trong con vẫn luôn là một cậu bé tốt bụng."

 

Anh lặng người đi một khoảnh khắc rồi lại tiếp tục đánh đàn.

 

"Con đã bảo vệ em gái rất tốt rồi." cô mỉm cười, một giọt nước mắt rơi xuống má. "Con luôn sống vì người khác."

 

June gật đầu. "Con đã giữ lời hứa với mẹ mà."

 

Bà thì thầm, đưa tay chạm vào má June. "Nhưng bây giờ mẹ cũng muốn con thực hiện ước mơ của mình. Hãy hạnh phúc nhé con trai của ta."

 

Trước khi họ được chạm vào nhau, mẹ anh dần khuất bóng như một giấc mơ thoáng qua.

 

Căn phòng xung quanh trở lại, tiếng đàn piano nhẹ nhàng nhỏ dần. Những ngón tay June tiếp tục nhảy múa trên phím đàn nhưng anh không khỏi suy ngẫm về lời nhắn của mẹ.

 

Vào những nốt cuối cùng, anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu mờ nhạt của mình trên nền gỗ sáng bóng.

 

"Sống cho giấc mơ của mình?" Anh lẩm bẩm, hơi thở nghẹn lại.

 

"Cái quái thế? Anh thực sự là một người chơi piano cừ khôi đó!" Minjun reo lên.

 

"Ờ, cái gì cơ?"

 

Đứa trẻ kêu lên. "Anh thực sự rất tài năng, không phải là người hát bài Little Meow Meow trong buổi thử giọng nữa!"

 

June cười nhẹ, cảm thấy hơi hãnh diện. "Vây nhóc có nghĩ anh nên tải cái này lên tài khoản không?"

 

"Cái trang cá nhân đấy của anh ai mà thèm xem. Không! Loại tài năng này cần được học viện quốc gia bảo tồn đó!"

 

"Anh cần quái gì bảo vệ kỹ năng chơi piano của mình? Anh không phải là chủ sở hữu của một hệ thống hay ông chủ công ty."

 

[Tôi là chủ sở hữu của chủ nhân đây!]

 

Minjun tặc lưỡi. "Anh thậm chí còn không hiểu tiếng lóng hiện đại à? Sao cũng được. Em sẽ giữ cái này cho riêng mình trước."

 

June rên rỉ. "Anh cần đăng nó lên, nhóc. Việc rất quan trọng đấy."

 

"Anh chỉ cần đăng thôi phải không?" Minjun tinh nghịch hỏi.

 

"Ừ," June nói. "Vậy gửi cho anh sau nhé."

 

"Chắc chắn rồi."

 

*****

 

"Đánh thức anh khi gần về đến nơi nhá." June ngáp, cảm thấy mệt mỏi hơn bình thường.

 

Dường như mọi bi kịch cuối cùng cũng đã giải quyết xong xuôi và chỉ còn lại giấc ngủ đè nặng trong tâm trí.

 

"Chắc chắn rồi! Nhân tiện, tại sao anh lại đội mũ và mũ len từ tối qua đến giờ vậy?"

 

June sững người, nhưng lại hành động như không có chuyện gì xảy ra. "Không có lý do gì cả." anh cứng nhắc nói.

 

"Hình như đang bị cảm lạnh thôi."

 

"Ồ! Sao cũng được. Anh chú ý nghỉ ngơi nhé."

 

"Hmm," June ậm ừ, tìm một tư thế thoải mái. Minjun ngồi im lặng vài phút, đợi June chìm vào giấc ngủ.

 

"Đúng rồi. Ngủ đi, đứa trẻ ngây thơ." Đứa trẻ lẩm bẩm với một nụ cười tự mãn, còn thầm cười khúc khích, đôi vai rung lên theo từng tiếng cười.

 

Một ông già nhìn đứa trẻ với vẻ mặt sợ hãi. "Chắc sắp phát điên rồi. Có lẽ ta nên đến viện dưỡng lão một chuyến."

 

Minjun liếc nhìn June lần cuối, thậm chí còn thử búng ngón tay trước mặt anh ấy.

 

Xác nhận được anh trai thực sự đang ngủ, nhóc con mở điện thoại và tìm đến một ứng dụng chỉnh sửa video.

 

"Em sẽ khiến cho anh nổi tiếng hơn nữa." Nhóc lầm bầm, sẵn sàng thi triển pháp thuật.

 

*****

 

"Chúng ta đến rồi." Minjun lay June dậy.

 

June từ từ chớp mắt mở ra, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc ngoài cửa số.

 

"Mấy giờ rồi?" Anh lảo đảo hỏi.

 

"Sắp đến rồi-"

 

Tuy nhiên, June không thể nghe thấy câu trả lời của Minjun vì cửa số trạng thái xuất hiện làm phân tâm.

 

[Xin chúc mừng chủ nhân!

 

Chủ nhân đã hoàn thành hai nhiệm vụ của mình: Đón lễ Vu Lan cùng cha mẹ và Chơi bài 'Clair de Lune' của Debussy và đăng trực tuyến.

 

Bây giờ chủ nhân có thể chọn 2 khía cạnh để cải thiện!]

 

Đôi mắt của June mở to đầy ngạc nhiên, anh nheo mắt nhìn Minjun.

 

"Nhóc đã làm gì?"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận