Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 221: Holy Cute
June không thể nhịn cười được nữa. Anh không thể tưởng tượng nổi cái cảnh ông chú gác cổng này lại ở trong một nhóm nhạc nam và biểu diễn những bài hát dễ thương trước đám đông được.
Ông Klin trừng mắt nhìn June trông khi vừa lau sàn nhà vừa lắc hông quá lại.
Đôi mắt June mở to vì sốc khi quan sát mấy động tác ngúng nguẩy kia. Thật sợ hãi khi phải chứng kiến cảnh tượng này!
Tuy nhiên, June không thể phủ nhận.
Ông Klin thực sự khá giỏi việc này. Đôi mắt ông sáng lên khi nhảy múa với cây lau nhà, những cử chỉ và biểu cảm dễ thương đều rất tự nhiên.
Vậy thì ông ấy không phải nói khoác rồi.
Ông Klin nói. "Đây là bí mật mà tôi đã giữ trong lòng bấy lâu nay. Đôi khi tôi nhớ nó, nhưng cuối cùng, niềm đam mê dọn dẹp lại chiếm trọn trái tim tôi."
"Ông chú à, ông chú làm sao thế?" June lắp bắp, trông có vẻ sợ hãi tột độ.
Ông Klin cười khẩy khi ném cây lau nhà sang một bên. "Cậu muốn tôi dạy cậu không?"
June gật đầu nhiệt tình. Lúc này anh đang rất tuyệt vọng.
Người gác cổng tự tin duỗi người. "Được rồi, vì cậu đã đưa cho tôi chai thuốc tẩy đắt tiền, tôi sẽ ban cho cậu một ân huệ khác."
June. "Xin ngài hãy chỉ giáo!"
Ông Klin vỗ nhẹ vào cái đầu hói bóng loáng của mình và cười toe toét. "Trước hết, June. Cậu phải tin rằng mình dễ thương. Sự tự tin chính là chìa khóa của sự dễ thương đấy con trai ạ!"
June gãi đầu. "Thưa ông, cháu không chắc mình có thể làm được."
Ông Klin líu lo. "Tất nhiên là được! Bây giờ, cậu hãy thử tưởng tượng bản thân là sinh vật đáng yêu nhất trên đời. Hãy thể hiện chú mèo con bên trong. Hãy là một em bé trên cầu trượt. Tin tôi đi, nó hiệu quả mà."
June nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi lẩm bẩm. "Mình là người dễ thương nhất trên đời..."
Ông Klin cười khúc khích. "Tốt, tốt. Bây giờ, đến mẹo thứ hai: nháy mắt, hôn và những cử chỉ ngọt ngào là vũ khí bí mật. Thử nháy mắt với tôi xem nào."
June cố nháy mắt, nhưng trông giống co giật mắt hơn.
Ông Klin cố kìm lại nhưng không nhịn được cười khúc khích. "Không phải vậy. Nhẹ nhàng như thế này thôi."
Ông Klin nháy mắt một cách lịch thiệp, tiếp theo là một nụ hôn khoa trương thổi vào không khí. Sau đó, ông lại nháy mắt lần nữa, tặng June một nụ cười toe toét.
June muốn vỗ tay khen ngợi người gác cổng hói vì kinh ngạc. Chết tiệt, đây chính là một loại tài năng.
"Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng." ông Klin hạ thấp tông giọng. "Đây là quy tắc quan trọng nhất - Hãy buông bỏ tất cả."
"Buông bỏ... tất cả?"
Ông Klin vừa đi vừa lắc hông thật đáng yêu. "Thôi đi. Đừng xấu hổ!"
Không biết xấu hổ sao?
June thực sự giỏi việc đó.
Hồi còn làm côn đồ, anh phải chịu nhiều sự chế giễu đến nỗi không biết xấu hổ là gì.
Chỉ đến khi được thăng chức, anh mới thấm nhuần sự xấu hổ trở lại cuộc sống của mình.
Nhìn lại bây giờ, có vẻ như anh vẫn chưa từ bỏ những sự ức chế đó, đặc biệt là khi phải chịu áp lực từ những người theo dõi mình.
Tuy nhiên, trong những lúc khốn khổ nhất, anh thực sự không biết thế nào là xấu hổ.
"Bây giờ hãy kết hợp cả ba điều đó lại, cậu sẽ có công thức hoàn hảo cho một màn trình diễn dễ thương!"
Ông Klin thốt lên. "Và nụ cười nữa, đừng quá lố. Hãy để nó tự nhiên."
June thở dài đối mặt với gương, quyết tâm làm lại một lần và mãi mãi. Anh nhắm mắt lại và hình dung mình là một cục cưng dễ thương.
Không biết xấu hổ.
Và rồi anh buông tay.
June thực hiện mọi động tác mà không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Anh di chuyển theo vũ đạo, hông di chuyển theo cách mà người ta không bao giờ ngờ tới.
Và với một cú xoay người, anh nhìn vào gương, mỉm cười mà không hề có chút e ngại nào.
Trong giây lát, anh chỉ nhìn chằm chằm vào bản thân, cảm thấy như mình thực sự đã làm được một điều tuyệt vời.
Sau đó, June quay sang ông Klin, người đang mở to mắt nhìn mình.
"Thế nào ạ?"
Ông Klin lắc đầu thở dài khiến June hơi lo lắng.
"Tệ đến thế sao?"
Người gác cổng hờn dỗi cầm cây lau nhà. "Có lẽ tôi không nên cho cậu những lời khuyên đó."
"Tại sao?" June nhíu mày bối rối.
Ông Klin vỗ mạnh vào lưng June. "Bởi vì con đã vượt qua ta rồi. Bên trong con vốn dễ thương mà."
*****
"Tại sao anh không đi theo bọn em?" Jangmoon đang xỉa răng, bước vào phòng tập.
June nhăn mặt trả lời. "Tôi phải luyện tập rồi".
Daeho. "Anh luyện tập chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác đấy."
June nhún vai. Anh tin mình sẽ thực hiện tốt phần trình diễn. Sau thời gian ngắn luyện tập với ông Klin, anh đã tự tin hơn nhiều.
Tuy nhiên, June lại cảm thấy kiệt sức sau đó.
Có vẻ như anh chỉ có thể tỏ ra dễ thương trong một khoảng thời gian nhất định. June cảm thấy cần ít nhất ba ngày để nạp lại năng lượng.
"Vậy mọi người đã sẵn sàng quay lại luyện tập chưa?" Casper duỗi chân.
"Yup," Ren kêu lên. "Chúng ta hãy hoàn thành và kết thúc thôi. Chúng ta sẽ luyện giọng vào buổi chiều."
"Chắc chắn-"
Lời nói của Jangmoon bị cắt ngang khi có người đột nhiên bước vào phòng. Họ ngạc nhiên khi thấy Yejin - một trong những nhà sản xuất chính của chương trình.
Tất cả đều cúi chào.
"Đội Bubblegum Pop. Bây giờ đến lượt các bạn."
Cả đội nhìn nhau bối rối. "Đến lượt chúng ta à?" Daeho hỏi trong sự bối rối.
"Các cậu không được thông báo sao? Nhiệm vụ sản xuất không chỉ liên quan đến việc sáng tác nhạc. Các cậu cũng phải tự chuẩn bị trang phục trên sân khấu nữa."
Casper. "Đúng rồi. Tôi quên nói với mấy cậu. Đến lượt chúng ta rồi sao?"
Yejin trả lời. "Vâng. Các cậu có tổng cộng hai giờ trước khi một nhóm khác vào phòng trang phục. Chúc may mắn."
Nói xong, Yejin dẫn cả đội đến phòng trang phục. Mọi người ngạc nhiên nhìn căn phòng, trong đó chất đầy vô số quần áo và phụ kiện.
"Sau khi chọn xong trang phục, các cậu sẽ vào phòng đó và bàn chuyện với nhóm thiết kế để họ chuẩn bị toàn bộ trang phục cho nhóm. Mọi người cũng cần nói chuyện với tổ đó về thiết kế sân khấu." cô chỉ vào căn phòng ngay bên cạnh.
Casper. "Cảm ơn."
Yejin rời đi.
"Có rất nhiều lựa chọn này." Daeho xem qua đống quần áo.
"Vì đang theo đuổi một concept dễ thương, tại sao chúng ta không thử cái này nhỉ?" Jangmoon lôi ra một bộ quần áo trông giống hệt như trong phim cổ tích.
Có vẻ như đó là quần áo mà Peter Pan mặc nhưng phối với màu sắc khác. Thậm chí còn có một chiếc mũ có gắn lông vũ ở cuối.
Jangmoon kêu lên rồi bước về phía June trong khi vẫn cầm chiếc mũ. "Sao anh không thử xem? Trông nó vừa cỡ của anh đấy."
June lắc đầu. "Bảo Casper thử xem sao."
Jangmoon bướng bỉnh. "Không, cậu ta không phải Peter Pan. Casper giống một con ma thân thiện hơn. Anh thử đi mà."
June định trả đũa thì Jangmoon giựt mạnh chiếc mũ len June đang đội ra khỏi đầu.
Mọi người tròn to mắt nhìn June.
"TÓC HỒNG?!!!"
Peter Pan là một nhân vật hư cấu được sáng tạo bởi tiểu thuyết gia và nhà viết kịch người Scotland JM Barrie.
Một cậu bé tinh nghịch và tự do có thể bay và không bao giờ lớn, Peter Pan dành tuổi thơ bất tận của mình để phiêu lưu trên hòn đảo huyền thoại Neverland.