Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn
Chương 157: Bình nước tiểu
Xin vò mái đầu nhuộm xanh, anh ta ngạc nhiên khi thấy hơn năm mươi sợi tóc bị rụng ra.
"Gì thế này?" Hắn kêu lên và chạy đến chỗ gương trong phòng tắm. Xin rẽ tóc và nhìn thấy một vết hói nhỏ.
Có vẻ như hôm nay là một ngày xui xẻo!
Anh ta đã cống hiến rất nhiều cho màn trình diễn "Thunder".
Hắn thậm chí còn đi xa đến mức nhuộm tóc cùng màu với Zeth, nhưng lại phản tác dụng.
Xin thở dài, chải tóc ra sau để che đi chỗ hói. Anh nhận ra mình vẫn chưa liên lạc với Hoon và thông báo về kết quả cuộc thi.
Anh bước ra khỏi phòng tắm và tình cờ nhìn thấy Akira trong phòng.
"Sao vừa rồi cậu lại hét lên?" Akira cau mày hỏi.
Xin né tránh. “Ờm, tôi bị tào tháo dí thôi."
Akira gật đầu. “Cậu có đi được không?"
Xin gãi gãi sau gáy. "Đừng lo. Bồn cầu không bị tắc đâu."
"Được rồi," Akira nói. "Cứ cho tôi biết nếu cậu cần bất cứ thứ gì. Tôi có thuốc bổ sung chất xơ nữa đấy."
Xin lắc đầu. “Tôi ra ngoài một lát."
NXin rời khỏi phòng và bắt đầu tìm nơi để nói chuyên với Hoon - người anh trai đáng kính nhất của mình.
Hắn lang thang khắp các hành lang và căng tin nhưng không tìm được chỗ trống. Cuối cùng, anh quyết định chọn nơi cũ mà không bị ai quấy rầy.
Phòng bảo vệ, anh khóa cửa rồi bấm số liên lạc với Hoon.
Phòng này khá sạch sẽ và có mùi dễ chịu. Sau vài hồi chuông, cuối cùng Hoon cũng bắt máy.
Hoon: Hết rồi à?
Xin: Xong rồi.
Hoon: Thế nào rồi? Skateboard Ride có thắng không? Cậu có thắng đội June không?
Hoon hiện đang bị giam trong căn phòng nhỏ, tiếng mẹ anh lải nhải về việc bà là người duy nhất làm việc nhà vang vọng trong những bức tường mỏng.
Trên bàn trải đầy khoai tây chiên, nước ngọt và gói mì ramen ăn sống.
Tất cả đèn trong phòng đều tắt ngoại trừ chiếc đèn LED màu tím trang trí cho dàn máy tính.
Dưới máy có rất nhiều chai lọ chứa đầy nước tiểu.
Bây giờ khi đã trở lại nhà, Hoon lại một lần nữa khốn khổ - chỉ chơi game và ăn vặt suốt ngày.
Mới bị loại chưa đầy một tuần nhưng anh ta đã có một vòng bụng săn chắc.
Khi thua một ván game, hắn ta chửi bới thậm tệ một tràng dài.
Hoon chỉ có thể đổ lỗi cho một người.
"Ồ," Hoon hỏi. "Người chiến thắng?"
Xin thở dài. "Họ đã thắng."
"Thắng đội của cậu?"
"Không," Xin nhẹ nhàng nói. "Họ giành chiến thắng trong Concept Mission. Họ thâm chí còn thắng cả Skateboard Ride."
Hoon dừng lại một giây, con trỏ chuột di chuyển lên nút 'Start' của game.
"Cái gì?" Một lúc sau hắn hỏi lại, giọng nói khiến Xin lạnh sống lưng.
"Ừm... Thằng June giành chiến thắng? Đội bọn chúng còn nhận được 200.000 stars."
Hoon nằm chặt chai soda bên cạnh, một ít chất lỏng rỉ ra và chảy xuống chân.
Nó ấm?
'Sao lại ấm vậy? Mình vừa lấy từ tủ lạnh ra mà.'
Hắn nhìn vào cái chai và thấy chất lỏng màu vàng bên trong thay vì màu trắng lấp lánh trong suốt.
"Chết tiệt!" Anh lớn tiếng chửi rủa. Bình nước tiểu đổ nghiêng làm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng.
Cảm thấy thất vọng vì tất cả. Hoon đứng dậy, hét lên giận dữ rồi đấm một lỗ trên tường.
Mẹ Hoon nghe thấy tiếng động từ tầng trên, lắc đầu.
"Khi nào mình mới có thể sống bình yên đây?" Bà lầm bầm, tiếp tục rửa bát.
"A-anh ổn chứ, anh trai?" Xin hỏi, cảm nhận được sự tức giận của Hoon qua điện thoại.
Hoon tiếp tục thở dốc, nỗi sợ hãi của Xin càng tăng cao.
“Những bức ảnh tôi đã gửi," Xin nói, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của Hoon.
"Anh xem qua chúng chưa? Anh có tin được không? Em nghĩ June rất giàu có."
"Mấy đứa bên cạnh nói nó sống trong một căn hộ nhỏ. Em nghĩ thằng June đang lừa dối mọi người."
"Im đi," Hoon quát, Xin ngậm miệng lại.
Hoon nhắm mắt lại một giây và cố gắng bình tĩnh.
'Mình vẫn chưa thể mất bình tĩnh được. Thằng June, mày phải trả giá.'
“Tôi đã xem ảnh rồi," anh bình tĩnh nói, giọng quay ngoắt 360 độ khiến Xin càng thêm sợ hãi.
Hoon dường như không còn là chính mình nữa.
Giọng anh nghe có vẻ... tuyệt vọng.
Hoon ngừng chơi game, bình tĩnh lại. Anh ta ngồi xuống, phớt lờ tiếng chiếc ghế phát ra âm thanh kêu cọt kẹt, rồi tìm kiếm một bài post trên Navel.
Hắn ta đã rất tuyệt vọng và cố bới lông tìm vết mấy bài báo lá cải để có được chứng cứ phục thù.
Sau nhiều đêm mất ngủ, cuối cùng anh cũng đọc được bài báo...
Đó không phải là một cuộc thảo luận lớn giữa công chúng vì nó liên quan đến các cổ đông của Azure - một điều gì đó nhàm chán trong mắt người dân bình thường.
Nhưng Hoon có thể phóng đại tin đồn ra hơn thế.
Hắn ta cần một chứng cứ chặt chẽ hơn.
"Đôi giày đó." Hoon bắt đầu. "Nhìn vào hộp, tôi đoán là phiên bản giới hạn."
"Và ngày mai, Xin. Tôi cần cậu theo dõi anh ta."
“Việc đó sẽ giúp ích gì cho chúng ta?" Xin hỏi.
“Hãy tin tôi," Hoon nói, nhìn chằm chằm vào bài báo trên máy tính.
"Tôi hiện có linh cảm rất tốt."
Hoon cúp máy, nở một nụ cười khúc khích đầy hưng phấn.
Nhưng tiếng cười đó dần chuyển thành những tràng cười lớn, khiến mẹ của Hoon nghĩ rằng con trai bà bị điên.
Xin thì thầm: Choi Joon-ho. Tên khốn ranh ma, láu cá.