Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Chương 256: Gửi đến bản thân tương lai của tôi

Thực tập sinh trên màn hình có vẻ đang cố gắng hết sức, nhưng rõ ràng là không tự nhiên chút nào.

 

Các thực tập sinh khác đều bật cười khi thấy những chuyển động dễ thương nhưng vụng về của June.

 

"Vậy ra anh là fan của GIRLS' EVOLUTION à? Anh hẳn đã rất vui khi chúng ta biểu diễn nó trong nhiệm vụ đầu tiên." Minx trêu chọc.

 

"Đây chắc hẳn cũng là lý do vì sao anh
chọn biểu diễn Bubblegum Pop phải không?" Akira cũng trêu chọc từ xa.

 

June thở dài và rời mắt khỏi màn hình, xoa bóp thái dương.

 

Choi Joon-ho còn trơ tráo hơn anh nghĩ.

 

Làm sao cậu ta có thể gửi video này đi như một bài thử giọng vậy?

 

Những tập sinh khác tiếp tục cười và trêu chọc June, rõ ràng là thích thú trước sự đau khổ của anh.

 

Trong khi đó, đằng sau tấm màn, các staff hiện đang hoảng loạn vì đã quên phỏng vấn June trong lời nhắn video trước đó.

 

Xiao trách cứ. "Người hâm mộ sẽ tức giận nếu chúng ta không đưa cảnh quay của anh ấy vào. Làm sao các người lại chểnh mảng đến vậy?"

 

Jumi. "Có nên đưa cái này vào không? Những video đó rất cảm động."

 

Xiao đáp. "Điều này chưa từng có tiền lệ. Chị nghĩ chúng ta có thể thêm nó vào không?"

 

Jumi nhún vai. "Tại sao không? Các biên tập viên có thể chỉnh sửa chúng nếu họ không thích."

 

Xiao cắn môi rồi gật đầu: "Vậy thì thêm vào thôi. Bắt đầu từ June nhé."

 

Jumi gật đầu, cài đặt hàng loạt các đoạn video sau đó.

 

Bên sản xuất còn nghĩ rằng các thực tập sinh sẽ khóc hết nước mắt vì buồn và hoài niệm.

 

Tuy nhiên, họ lại cười ngặt nghẽo vì buổi thử giọng của June.

 

June thở phào nhẹ nhõm khi video cuối cùng kết thúc.

 

"Cảm ơn Chúa." anh thì thầm, không thèm nhìn những thực tập sinh khác nếu không sẽ bị chọc ghẹo cho coi.

 

Vì vậy, June vẫn nhìn chằm chằm vào đùi mình.

 

Tuy nhiên, các học viên khác đột nhiên bắt đầu khen ngợi anh.

 

Anthony. "Anh đã tiến bộ rất nhiều rồi. Giờ anh giống như một con quái vật vậy."

 

Johnny. "Làm sao anh có thể tiến bộ trong một thời gian ngắn như vậy nhỉ?"

 

Zeth và Casper liếc nhìn nhau, cả hai đều có chung một suy nghĩ: June thực sự đáng sợ.

 

Nếu June đã tiến bộ nhiều như vậy chỉ trong vài tháng thì ai biết anh ấy có thể đi xa đến mức nào?

 

Các thực tập sinh chuẩn bị rời đi lần nữa, nhưng một đoạn video khác lại được thêm vào.

 

Tiếng rên rỉ tập thể vang lên. "Lại gì nữa đây?"

 

Mọi người đều có vẻ thấm mệt.

 

Một lần nữa, giai điệu piano nhẹ nhàng, đều đặn vâng vọng, mỗi nốt nhạc đều vang lên nỗi buồn và hy vọng.

 

Các thực tập sinh trao đổi những ánh nhìn tò mò. Không phải đoạn cảm xúc đã kết thúc rồi sao?

 

Màn hình đen nhấp nháy sáng lên, để lộ dòng chữ trắng đậm được viết một cách tao nhã: 'Gửi đến bản thân tôi trong tương lai...'

 

Lông mày June nhíu lại. Bây giờ, anh không biết gì nữa.

 

Khuôn mặt của chính anh xuất hiện trên màn hình, được ánh nắng nhẹ nhàng chiếu sáng.

 

June quan sát, bị cuốn hút, khi một nụ cười chân nở rộ.

 

Đây không phải là anh.

 

Đây là Choi Joon-ho.

 

Người trên màn hình gần như không thể nhận ra.

 

Joon-ho chỉ trông giống như một hình ảnh trẻ hơn, mệt mỏi hơn và đau khổ hơn của June hiện tại.

 

Tuy nhiên, cảm giác như June đang nhìn một người hoàn toàn khác.

 

Đây là lần đầu tiên anh gặp Choi Joon-ho, mặc dù chỉ là qua video.

 

"Sao trông đại ca buồn vậy?" Jisung quan sát hình ảnh chuyển động của June.

 

"Có thật là đại ca không vậy? Trông anh thật ngây thơ và dễ thương làm sao!"

 

Sehun. "Cậu cũng đang bồn chồn, lo lắng không?"

 

June không trả lời. Anh vẫn cảm thấy thật kỳ lạ khi nhìn thấy con người trước đây của mình.

 

Màn hình hiển thị Joon-ho đang ngồi trước máy quay, vẻ mặt đầy lo lắng. Giọng nói run rẩy bắt đầu lời chào.

 

"Ừm...xin chào?" Joon-ho với một tông giọng không chắc chắn, khiến các thực tập sinh xôn xao.

 

Akira mông lung. "Sao thế này? Anh vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy sao?"

 

Bin. "Nghe có vẻ khá nhút nhát."

 

C-Jay. "Ừm, giờ thì anh cứng đầu hơn." June trừng mắt nhìn lại.

 

C-Jay giơ tay đầu hàng. "Em khen, em đang cả ngợi sự thay đổi đó thôi!"

 

"Suyt." Jaeyong ra dấu im lặng, những người khác ngừng nói.

 

Jaeyong muốn chú ý đến lời nói của June. Anh cảm thấy có điều gì đó sôi sục trong tim, nhưng vẫn lờ đi cảm giác đó và tiếp tục xem.

 

June cũng tập trung mắt và tai vào màn hình.

 

Joon-ho hắng giọng. "Xin chào, tôi của tương lai. Tôi biết điều này có thể kỳ lạ, nhưng tôi luôn muốn làm điều này... để nói chuyện với bạn, bản thân tương lai của tôi."

 

Anh dừng lại một lúc, ngón tay anh mân mê mép áo sơ mi.

 

"Tôi đoán là cậu đã biết điều này có ý nghĩa thế nào với tôi. Ước mơ trở thành một điều gì đó lớn lao hơn... nó đã ở trong tôi kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ." giọng nói run rẩy.

 

Cả căn phòng như nín thở.

 

Ngay cả Lâm Chí vốn căm ghét June hiện tại cũng cảm thấy thương hại cho người đàn ông trên màn hình.

 

"Đã có rất nhiều lần tôi nghĩ rằng mình không thể. Vô số lần thất bại, bị từ chối và bỏ lỡ cơ hội... chắc hẳn rất khó khăn."

 

Nước mắt trào ra, nhưng Joon-ho chớp mắt để chúng trôi đi.

 

"Nhưng tôi vẫn ở đây. Tôi đã đi được đến đây, và tôi đoán sự cố gắng này vô cùng ý nghĩa. Tôi đã cố gắng hết sức, cậu biết không?"

 

"Ngay cả khi có những lúc tôi muốn bỏ cuộc, tôi vẫn nghĩ đến bản thân mình trước đây - tràn đầy hy vọng, người có ước mơ, hoài bão... người đã hy sinh rất nhiều ... người mà bố mẹ tôi tự hào."

 

Anh thở dài run rẩy. Vào lúc đó, June cũng thở ra một hơi run rẩy, như thể họ là một vậy.

 

Cảm xúc trong lòng anh lúc này không chỉ dành riêng cho mình, như thể Joon-ho ngây thơ trước đây đang ở bên cạnh anh vào lúc đó.

 

Giọng nói của Joon-ho trở nên đều đặn hơn.

 

"Tôi hy vọng cậu cũng như vậy, June tương lai. Tôi hy vọng cậu sẽ giữ vững ước mơ và hoài bão của chúng ta."

 

"Bởi vì, thành thật mà nói, mọi thứ ngay lúc này đây đang trở rất khó khăn, và tôi không chắc mình có thể giữ vững được bao lâu nữa."

 

June mím môi. Joon-ho sau đó không thể trụ được lâu hơn nữa.

 

"Nhưng không sao đâu," Joon-ho thở dài. "Tôi là June. Và tháng sáu cũng đang đến rồi, có thể là ngay bây giờ... Có lẽ cậu ấy sẽ trở thành một tháng năm tốt đẹp hơn, một tháng ngày tươi sáng hơn."

 

June bắt đầu ghép lại dòng thời gian. Bức ảnh này chắc hẳn được chụp một tháng trước khi anh chuyển sinh.

 

Anh đã chuyển sinh vào cơ thể của Joon-ho vào cuối tháng 6.

 

Một nụ cười buồn hiện lên trên môi Joon-ho.

 

"Về tương lai, June, tôi hy vọng cậu vẫn còn mơ ước. Tôi hy vọng cậu bỏ cuộc, và hy vọng cậu đang sống một cuộc sống mà tôi luôn tự hào."

 

"Tôi hy vọng rằng, bất chấp mọi khó khăn, cậu đã tìm thấy hạnh phúc mà tôi đang tìm kiếm."

 

Anh hít một hơi thật sâu, giọng lại run lên lần nữa. "Tôi hy vọng chúng ta sẽ làm được."

 

Nói xong, Joon-ho lau đi những giọt nước mắt.

 

Màn hình tối sầm lại, căn phòng chìm trong im lặng nặng nề, mỗi thực tập sinh đều ý thức, suy ngẫm lại, cảm động trước lời nói của thực tập sinh đang lo lắng kia.

 

Ngay từ những tin nhắn video đầu tiên, khi các thực tập sinh gửi video cho nhau, đoàn làm phim đã mong đợi các học viên sẽ khóc hết nước mắt.

 

Họ muốn tạo ra khoảnh khắc cảm động, buồn bã cho những giây phút cuối cùng của cuộc thi.

 

Tuy nhiên, chỉ có một số ít thực tập sinh khóc khiến cho bên sản xuất và các staff thất vọng.

 

Nhưng sự thất vọng không kéo dài lâu sau thông điệp của June.

 

Tiếng khịt mũi vang lên khắp phòng. Ngay cả những người đứng sau màn chiếu cũng hít mũi.

 

Staff Jumi. "Ôi trời. Không ngờ lại cảm động thế này."

 

June nhìn chằm chằm vào màn hình đen, giọng nói của Joon-ho trước đó vẫn còn văng vẳng trong tâm trí anh.

 

Anh cảm thấy họ rất khác biệt nhưng đồng thời cũng rất giống nhau.

 

June gần như đã khóc sau tin nhắn của Joon-ho, nhưng anh đã kiểm chế lại.

 

Anh có thể cảm nhận được nỗi đau ẩn sau lời nói của thực tập sinh, và điều đó lại trở thành động lực khác cho June.

 

Suy nghĩ bị cắt ngang khi một cú huých mạnh vào vai anh.

 

June trừng mắt nhìn thủ phạm nhưng lại khinh ngạc khi thấy C-Jay nước mũi dài nước mắt ngắn long lanh nhìn lại.

 

Có vẻ như Joon-ho trước đây cũng có tài năng khiến người khác khóc.

 

"Em đã tự nhủ rằng mình sẽ không khóc trong tập này, đại ca lại hại em rồi." C-Jay đổ lỗi.

 

Sehun nhìn xuống đất, cảm thấy xúc động trước lời nói của June.

 

Cậu ấy cũng suy ngẫm về hành trình của mình và quyết tâm hơn nữa để bước vào đội ra mắt.

 

Jisung khịt mũi, dùng tay áo lau nước mắt. Sự ngưỡng mộ của anh dành cho June rộng lớn như bầu trời vậy.

 

Zeth mím môi để nước mắt không rơi xuống.

 

Casper nhìn sang một bên vì nếu anh nhìn người khác khóc, anh cũng sẽ khóc theo mất.

 

Tuy nhiên, vẫn có một người không thể kiểm soát được bản thân.

 

Akira hờn dỗi, thở dài khi đưa khăn tay cho Jaeyong. "Cậu không cần phải thể hiện rõ thế đâu."

 

Jaeyong không để ý và tiếp tục khóc.

 

Những video khác cũng được chiếu nhưng không xúc động bằng lời nhắn của June.

 

Nhưng vì trước đó cũng khóc rồi nên tiếng khóc vẫn tiếp tục, bên sản xuất cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.

 

Đến cuối cùng, hầu hết mọi người đều trở thành cá nóc với đôi mắt sưng húp, mũi đỏ và đôi môi run rẩy.

 

June mỉm cười thích thú.

 

"Anh không khóc sao?" C-Jay hỏi, trông mắt cậu ấy sưng nhất trong số họ (tất nhiên là sau Jaeyong).

 

June chỉ nhún vai hiển nhiên.

 

C-Jay. "Thật không công bằng! Chúng em trông thật khốn khổ trong khi đại ca vẫn đẹp trai. Là sao?"

 

Jisung ngại ngùng. "Ôi trời. Làm ơn, đủ rồi. Tôi không còn sức để khóc nữa."

 

Vẫn chưa phải là kết thúc.

 

Rising Stars vẫn còn một bất ngờ cuối cùng dành cho các thực tập sinh - một điều khiến mọi người phấn khích hơn.

 

Tấm rèm trắng bên cạnh họ đột nhiên được kéo xuống, để lộ những hình bóng quen thuộc.

 

Sau đó, đèn bật sáng.

 

Các thực tập sinh nhìn sang một bên, tỏ vẻ ngạc nhiên.

 

"Mẹ? Ba?"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận