Từ Côn Đồ Đến Thần Tượng: Chuyển Sinh Đến Chương Trình Sinh Tồn

Chương 220: Tinh linh chổi

"5, 6, 7 và 8...," Casper đếm nhịp dạy các thành viên vũ đạo mới.

 

Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Lời bài hát cũng đã hoàn thành và bây giờ họ đang tập nhảy.

 

Còn bốn ngày nữa là đến buổi biểu diễn thực tế - thời gian đủ để họ trau chuốt phần trình diễn và mang đến một sân khấu tuyệt vời.

 

June một lần nữa cảm thấy rung động trong tim, giống như lúc anh biểu diễn 'Tie Me Up'. Và cho đến tận bây giờ, anh vẫn tự hỏi cảm giác đó là gì.

 

'Có lẽ mình nên đi kiểm tra sức khỏe.'

 

Tuy nhiên, ngay cả khi mọi việc diễn ra suôn sẻ thì cũng không thể phủ nhận rằng vẫn còn một vấn đề lớn cần giải quyết.

 

June vẫn chẳng thể tỏ ra dễ thương được.

 

Ren thở dài, hướng ngón trỏ của June lên má mình, chọc vào phần da thịt đầy đặn và trắng trẻo.

 

"Như thế này...chỉ cần smile!" Ren cười rạng rỡ. "Sau đó lắc hông sang hai bên."

 

June mím môi, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nhanh chóng làm theo những gì được hướng dẫn.

 

"Ôi trời, tệ thật đấy," Jangmoon nói, June trừng mắt nhìn anh.

 

June rên rỉ ngã xuống sàn, than vãn với Casper và Daeho. "Tại sao hai người lại nghĩ ra vũ đạo này vậy?" 

 

Daeho cười khúc khích. "Em không tin là anh không làm được đâu. Anh là người có ngoại hình mềm mại nhất trong số chúng ta đấy. Làm sao Jangmoon có thể dễ thương hơn anh thế nhỉ?"

 

June liếc nhìn Jangmoon, người đang tập vũ đạo trong khi nhìn chằm chằm vào mình trong gương.

 

Anh kinh ngạc khi thấy thực tập sinh cao lớn kia vô liêm sỉ lắc mông trong khi nháy mắt với hình ảnh phản chiếu của mình.

 

Phải nói da gà nó nổi rần rần luôn.

 

"Làm như thế này." Casper biểu diễn thêm một lần nữa. Daeho nhanh chóng làm theo, June cảm thấy bị phản bội bởi thành viên trong đội.

 

Tất cả bọn họ đều đã tiến bộ rất nhiều sau khi thiết lập được ý tưởng phù hợp, nhưng June vẫn mắc kẹt với bản thể cứng nhắc của mình.

 

June ghét phải thừa nhận điều đó.

 

Nhưng có lẽ những bình luận đó là đúng.

 

Có lẽ anh không hề dễ thương chút nào.

 

Khi còn nhỏ, anh cũng không thực sự dễ thương. Anh cao hơn hầu hết bạn bè cùng trang lứa và có nhiều vết sẹo trên mặt hồi trung học do xô xát với mấy đứa trường khác.

 

Tóm lại, dễ thương không có trong từ điển của June.

 

Ren. "Hãy truyền tải đứa trẻ bên trong ánh thôi mà! Anh là người đã thiết lập ý tưởng. Em nghĩ anh sẽ là người giỏi nhất trong việc này."

 

"Không đơn giản như vậy đâu." June than vãn.

 

Casper. "Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút. Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi. Vậy, chúng ta ăn trước nhá?"

 

"Chắc chắn rồi, tôi đói lắm," Jangmoon thoát khỏi trạng thái dễ thương ngây ngất.

 

Daeho. "Cho tôi đi cùng với."

 

"Tôi cũng vậy." Ren vui vẻ nói.

 

"Tôi sẽ ở lại." June vẫn cảm thấy thất vọng vì là người duy nhất trong nhóm vẫn chưa hiện thực hóa được concept.

 

Jangmoon hỏi. "Vậy anh có thèm ăn gì không, em lấy cho?"

 

June lắc đầu: "Tôi sẽ đến sau."

 

Jangmoon mỉm cười. "Được rồi. Vậy thì chúng ta đi thôi!"

 

June sau đó nhìn người quay phim đã quay họ sáng nay. "Gần đến giờ ăn trưa rồi. Anh cũng nghỉ đi."

 

Anh quay phim mỉm cười xin phép đi ăn trưa. Vậy nên, June đang ở một mình trong phòng tập. Anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình, quyết tâm thể hiện "sự dễ thương" của mình.

 

June mỉm cười với chính mình, cố nhớ lại nụ cười khi còn nhỏ, rồi bắt đầu biểu diễn bài hát của họ.

 

Khi June vẫn đang luyện tập, anh đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở.

 

"Cậu đang làm gì thế?" Ông Klin nhìn June với vẻ ghê tởm.

 

June thốt lên, ngạc nhiên. "Bác bảo vệ! Bác đang làm gì ở đây?"

 

Ông Klin lè lưỡi. "Tôi còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên là đi dọn dẹp rồi. Tất cả học viên đều đang ở căng tin rồi."

 

June. "Được thôi, cháu sẽ ở đây trong góc. Bác cứ làm việc đi."

 

Ông Klin lắc đầu, lấy đồ lau dọn ra, vui vẻ quét sàn nhà và lau gương.

 

Ngược lại, June vẫn tiếp tục luyện tập cử chỉ và biểu cảm khuôn mặt.

 

"Cái quái gì thế này?" Ông Klin hỏi.

 

"Hả?" June quay lại đối mặt với người gác cổng hói.

 

"Vừa rồi cậu làm gì thế? Là để biểu diễn à?"

 

June gật đầu mà không nói lời nào.

 

Ông Klin."Thật kinh khủng. Biểu diễn theo kiểu dễ thương, phải không? Cậu trông chẳng đáng yêu chút nào".

 

June lè lưỡi. "Bác cũng chẳng thể làm tốt hơn được đâu."

 

Người gác cổng cười khẩy không tin. "Tôi á? Tôi không thể làm tốt hơn sao? Cậu ngây thơ quá đấy,nhóc ạ."

 

"Tại sao? Bác có kinh nghiệm nhảy và diễn dễ thương không?"

 

Ông Klin cầm cây lau nhà và đi về phía June. "Đến đây."

 

June cau mày nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn.

 

"Để tôi nói cho cậu biết một điều. Dọn dẹp thực ra là kỹ năng tiên tiến thứ ba của tôi. Kỹ năng đầu tiên là khiêu vũ. Còn kỹ năng thứ hai là hành động dễ thương."

 

June muốn cười lớn vì trông người gác cổng hói đầu rất nghiêm túc khi nói chuyện.

 

Ánh mắt ông chất chứa hoài niệm. "Hồi xưa, tôi từng ở trong một nhóm nhạc nam. À, đó là những khoảng thời gian tươi đẹp."

 

June lắc đầu không tin. "Và sao nữa? Các bác thực hiện cái ý tưởng người gác cổng à?"

 

"Đúng vậy," ông Klin trả lời không chút do dự khiến June ngớ người.

 

"Khoan đã, bác nghiêm túc đấy à?"

 

"Hơn cả nghiêm túc. Và nhóm tôi còn làm tốt hơn những gì cậu đã thể hiện trước đó. Chúng tôi biểu diễn những tiết mục dễ thương nhất trong thị trấn!"

 

"Nghệ danh của tôi là KlinChi vì tôi rất thích KimChi. Chúng tôi là một bộ ba, nhưng sự nghiệp nhóm đã kết thúc không lâu sau đó".

 

"Tuy nhiên, tôi vẫn có thể nhớ những ngày đó. Những ngày chúng tôi vẫn còn là - Balditors." ông dang rộng cánh tay, đứng gần tấm kính, trông giống như một chiếc đèn rọi tạm thời.

 

"The Bald, the Beautiful, và the Broom-tiful."

 

Blad: Người hói
Broom-tiful: Tinh linh chổi.

 

Mình tạm để chú thích chứ chưa biết dịch thế nào cho hợp.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận