Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà
Chương 7: Cậu có thể thử xem.
Vì chuyện vừa rồi, cuối cùng Lâm Sí vẫn không tránh khỏi bị mắng một trận.
Nhưng cậu cũng không định làm ở đây lâu dài, ngày tốt không bằng chọn ngày này, cậu cũng chẳng cần tiền lương tháng này nữa, dứt khoát nghỉ việc luôn trong hôm nay.
Quản lý có hơi bất ngờ, suy nghĩ vài giây rồi cũng gật đầu đồng ý: “Nếu cậu thật sự muốn nghỉ thì tôi cũng không giữ lại, cứ tính lương theo số ngày cậu đã làm đi.”
Ông ta biết chuyện xảy ra tối nay, cũng không muốn làm khó Lâm Sí, lúc tuyển cậu vào làm, Lâm Sí đã nói trước là có thể sẽ không làm lâu, chẳng qua khi đó hội sở thiếu người, mà Lâm Sí lại từng có kinh nghiệm làm phục vụ cao cấp, khuôn mặt cũng ưa nhìn, hợp làm mặt tiền nên mới nhận vào.
Lâm Sí ở hội sở này cũng chẳng có đồ đạc riêng gì, đến giờ tan làm, cậu cố ý đi chào tạm biệt tổ trưởng cảm ơn vì lúc nãy đã giúp mình rồi xách chiếc ba lô nhỏ rời đi.
Tổ trưởng cũng không tiễn cậu ra tận cửa, vẫn giữ dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày, chỉ khẽ gật đầu với cậu, nói: “Vậy cậu tự lo cho mình nhé, tạm biệt.”
Lâm Sí ra cửa sau của hội sở lấy chiếc xe đạp của mình, chiếc mô tô cũ của cậu đang mang đi sửa, chiếc xe đạp này là cậu mượn của hàng xóm.
Cậu dắt xe đi trên đường, nghĩ bụng, tuy làm công việc này không được vui vẻ lắm, nhưng các cấp trên lại khá tốt.
Nói cho cùng thì vận may của cậu cũng không tệ, dù sinh ra chẳng được cầm lá bài đẹp nào, nhưng qua mỗi giai đoạn trong đời, dường như vẫn luôn có một hai người tốt bụng chìa tay ra giúp.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cậu lại khá lên, chống chân leo lên xe, định lượn lờ đạp về nhà, tiện thể ghé đâu đó ăn khuya.
Nhưng cậu vừa đạp được vài giây thì “bùm”, chiếc xe đạp xịt lốp.
Lâm Sí vội chống một chân xuống đất, may mà không ngã khỏi xe, nhưng nhìn bánh xe xẹp lép dưới chân, cậu trợn hết cả mắt.
Đệt.
Vừa mới thấy mình vẫn còn chút may mắn thì bị vả mặt ngay và luôn vậy sao?
Quá mất mặt rồi đấy.
Lâm Sí trừng mắt nhìn chiếc bánh xe xẹp lép một lúc lâu.
Bốn phía vắng lặng không một tiếng động, chắc chắn cũng chẳng còn cửa hàng sửa xe nào mở, Lâm Sí thở dài, nghĩ bụng không còn cách nào khác, chỉ có thể dắt bộ về thôi.
Vừa định chấp nhận số phận thì một chiếc Phantom màu đen bên đường lặng lẽ chạy đến, rõ ràng con đường này rộng thênh thang, vậy mà tài xế lại dừng xe ngay bên cạnh cậu, còn bíp còi một cái.
Lâm Sí quay đầu lại, đúng lúc thấy cửa kính phía sau từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt của Lý Đình Ngôn.
Trăng đã leo đến giữa trời.
Khắp nơi lặng như tờ, con đường rộng rãi chỉ còn tiếng xào xạc của hàng cây ngô đồng, bóng lá lay động chập chờn, vài chiếc lá rụng bị đè dưới bánh xe đạp.
Gương mặt Lý Đình Ngôn như được phủ một tầng trăng, hàng mi dài và rậm đổ xuống một mảng bóng mờ trên khuôn mặt anh.
Trông anh bây giờ khác hẳn với lúc ở sảnh lớn tối nay, vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lại có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
Anh hỏi Lâm Sí: “Cậu có muốn tôi đưa về một đoạn không?”
Lâm Sí nhìn Lý Đình Ngôn, khẽ nhướng mày. Đêm khuya yên tĩnh như vậy, bỗng nhiên lại gặp người này, thật sự khiến cậu bất ngờ.
Tối nay cậu thấy Lý Đình Ngôn đi lướt qua mà không thèm liếc mình lấy một cái, còn tưởng anh cố tình tránh mặt mình, cậu cũng hiểu, vì bản thân cậu cũng chẳng có ý định dây dưa gì với bạn giường cũ.
Không ngờ giữa đêm khuya thanh vắng, khi cậu còn đang kéo lê chiếc xe đạp cồng kềnh, người kia lại giống như hiệp sĩ tình cờ đi ngang mà xuất hiện.
Cậu nhìn anh, uể oải nói: “Vậy xe đạp của tôi phải làm sao đây, cái xe này là mượn của hàng xóm, mai tôi còn phải trả người ta nữa.”
Ánh mắt Lý Đình Ngôn dừng lại trên chiếc xe đạp màu đỏ, nói gì đó với tài xế.
Chưa đến vài giây, tài xế đã bước xuống, lịch sự nói muốn giúp Lâm Sí cất xe đạp lên ghế sau, vừa nói, anh ta vừa đưa tay định cầm lấy chiếc xe.
Lâm Sí hơi ngại, lập tức tự mình xách xe lên, nhưng tài xế vẫn không buông tay, đến khi cậu phản ứng lại thì chiếc xe đạp nhỏ của cậu đã được đặt vào cốp xe rồi.
Nhìn cốp sau của chiếc xe sang trọng bị kẹt vì chiếc xe đạp, khó đóng lại cho khít, khóe miệng Lâm Sí hơi giật giật, nghĩ bụng chắc từ lúc xuất xưởng tới giờ chiếc Phantom này chưa từng bị thiệt thế này đâu nhỉ.
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ linh tinh thì tài xế đã mở cửa ghế sau mời cậu lên xe.
Lâm Sí do dự một thoáng rồi cũng không giả vờ khách sáo nữa, trực tiếp ngồi vào.
“Cạch”, cửa xe khép lại, ghế sau lại trở thành không gian khép kín.
Vào trong xe, giác quan lập tức trở nên nhạy bén hơn, Lâm Sí ngửi thấy một mùi rượu nhàn nhạt, cậu liếc nhìn Lý Đình Ngôn, thấy anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt anh rất tỉnh táo, không hề vương chút men say.
Mới đầu, cả hai đều không nói gì, tài xế cũng im lặng lái xe.
Nhưng khi xe đi qua một ngã tư, Lý Đình Ngôn bỗng hỏi: “Sao cậu lại làm ở đó?”
Lâm Sí hơi ngỡ ngàng, một lúc sau mới nhận ra anh đang nói đến hội sở kia.
Cậu gãi mũi, trả lời: “Bạn tôi giới thiệu, dạo này ít việc nên tôi tranh thủ làm thêm kiếm chút tiền.”
Cậu không cảm thấy xấu hổ, lần trước gặp nhau, cậu đã nói với Lý Đình Ngôn rằng làm người mẫu nhỏ như cậu, công việc không chỉ dựa vào thực lực mà còn cả vận may, không phải lúc nào cũng có hợp đồng.
Lý Đình Ngôn cũng không lấy làm lạ.
Anh hiểu hoàn cảnh của những người mẫu nhỏ không có chỗ dựa như Lâm Sí sẽ rất vất vả.
Nhưng anh lại nghĩ đến vẻ mặt uất ức của Lâm Sí lúc bị làm khó vừa rồi, trong lòng lại không thấy dễ chịu.
Khi đó anh chỉ cách cậu chưa đến mười mét, nhìn rõ gương mặt Lâm Sí đang cố đè nén cơn giận. Tuy mới chỉ tiếp xúc một đêm ngắn ngủi, nhưng anh nhìn ra được, trong cốt cách của Lâm Sí có sự kiêu ngạo và cứng cỏi, không phải kiểu người dễ cúi đầu nhẫn nhịn.
Vậy mà lại phải chịu ấm ức như thế.
Anh hỏi: “Sau khi về, cấp trên có làm khó gì cậu không?”
Lâm Sí lắc đầu.
“Không có, sếp của tôi đều khá tốt, cũng rất quan tâm đến tôi, cơ mà công việc này thật sự không hợp với tôi, ban đầu tôi định làm tới tháng sau rồi mới nghỉ, ai ngờ hôm nay xảy ra chuyện như vậy, vì mạng sống nhỏ bé của mình, tôi nghỉ việc ngay và luôn.”
Lâm Sí vừa nói vừa bật cười.
Cậu trò chuyện vài câu với Lý Đình Ngôn, cũng dần thả lỏng hơn, người đàn ông trước mắt này dường như đang hòa làm một với người từng cụng ly cùng cậu trong quán bar hôm đó.
Cậu nói, “Nhưng mà hôm nay thấy anh tôi hết hồn luôn đó, thành phố này đúng là quá nhỏ.”
Lý Đình Ngôn mỉm cười: “Tôi thấy cậu cũng hết hồn.”
Anh nhìn Lâm Sí, thấy cậu đã thay bộ đồng phục ở hội sở bằng quần áo thường ngày, áo thun trắng có hình vẽ graffiti, quần jeans, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống, trông chẳng khác gì một sinh viên vừa đi học vừa đi làm.
Anh lại nói: “Thật ra cậu nghỉ rồi cũng tốt, lần này là cậu gặp may, gặp được tổ trưởng bảo vệ cậu, chứ ông chủ của hội sở đó không phải người đàng hoàng gì.”
Cách anh nói chuyện khá uyển chuyển.
Bình thường anh không đến hội sở đó, hôm nay là do khách mời đặt chỗ ở đó, anh không tiện phản đối, nếu không sẽ có vẻ quá kén chọn.
Thấy Lâm Sí vẫn còn hơi mơ màng nhìn mình, anh dứt khoát nói thẳng ra: “Nhân viên phục vụ ở hội sở đó không phải ai cũng biết từ chối khách như cậu, có người cũng chẳng ngại đi theo khách đâu, chỉ là không lộ liễu mà âm thầm liên lạc thôi.”
Gần quan ban lộc, người làm việc ở những nơi như vậy vốn đã không có ý định trong sáng.
Lý Đình Ngôn cũng không lấy làm lạ, xưa nay anh chẳng để tâm mấy chuyện đó, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Lâm Sí phải ở trong một môi trường như vậy, anh lại thấy không thoải mái.
Lâm Sí đã hiểu ý anh rồi.
Nhưng cậu vẫn uể oải tựa người vào ghế, đầu gối lên gối tựa, ban đầu chỉ lơ đãng gật đầu tỏ ý đã nghe, một lát sau lại bật cười.
Cậu nhìn Lý Đình Ngôn, nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng sao anh biết tôi không muốn đi theo người ta? Cũng còn phải xem là khách nào nữa chứ.”
Lý Đình Ngôn khẽ nhíu mày, không đồng tình nhìn cậu: “Là khách nào cũng vậy thôi, cậu đừng nghĩ đó là chuyện hay ho.”
Lần này Lâm Sí thực sự bật cười, lồng ng.ực cũng rung lên theo, vai run bần bật.
Cậu nhìn Lý Đình Ngôn đầy ý cười: “Nhưng giờ chẳng phải tôi đang đi theo anh đây sao?”
Lý Đình Ngôn cũng là khách ở hội sở, là người mà cậu phục vụ.
Cậu từ chối “Giám đốc Hoàng” uống say gây chuyện, vậy mà quay đầu lại lên xe của Lý Đình Ngôn.
Khóe môi Lâm Sí cong lên, ánh mắt như phủ đầy những vì tinh tú.
Cậu nói với Lý Đình Ngôn: “Tôi không chính trực như anh nghĩ đâu, nếu khách đủ đẹp trai, tôi chạy theo còn nhanh hơn ai hết.”
Câu nói ấy nhẹ nhàng tựa chiếc lông vũ rơi xuống từ trên trời.
Lý Đình Ngôn khẽ nhướng mày, nghiêng đầu, ánh mắt sâu hút nhìn về phía Lâm Sí.
Cậu vẫn cười, dáng vẻ thản nhiên chẳng chút kiêng dè.
Nhưng nhiệt độ trong xe lại mơ hồ tăng lên vài độ.
Không biết qua bao lâu, một bàn tay trắng muốt, thon dài chậm rãi vươn tới từ chiếc ghế da, tựa một chiếc thuyền nhỏ băng qua đại dương bao la, cuối cùng nhẹ nhàng chạm lên đầu gối Lý Đình Ngôn.
Lý Đình Ngôn cụp mắt xuống, im lặng nhìn ngón tay của Lâm Sí đang nắm lấy cà vạt của mình.
Chiếc xe này có vách ngăn, dù có chuyện gì xảy ra thì ghế trước cũng hầu như không nghe thấy.
Ngón tay Lâm Sí siết chặt lại, mạnh mẽ nắm lấy cà vạt của Lý Đình Ngôn, ép anh cúi người xuống, còn bản thân thì ngửa đầu lên, đầu mũi của hai người như chạm vào nhau, nhưng lại nhanh chóng tách ra.
Cậu hỏi Lý Đình Ngôn: “Anh biết rõ mấy chuyện trong hội sở như vậy, chẳng lẽ từng có phục vụ làm đổ rượu vang lên cà vạt của anh à?”
Ánh mắt cậu sâu thẳm, rõ ràng là đang ngước nhìn Lý Đình Ngôn, nhưng lại mang theo vẻ sắc bén như dã thú.
Cậu vẫn mặc chiếc áo thun trắng vẽ graffiti đó, nhưng lúc này vẻ mặt cậu không còn giống sinh viên đại học ngây thơ nữa, không có sinh viên “ngây thơ” nào lại có ánh mắt chứa đầy tín hiệu nguy hiểm như vậy, như thể chỉ cần Lý Đình Ngôn trả lời sai, cậu sẽ lập tức cắn mạnh vào yết hầu của anh.
Lý Đình Ngôn chớp nhẹ hàng mi, nhưng hơi thở vẫn rất bình tĩnh, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Anh nói ngắn gọn: “Không có, bọn họ không dám.”
Làm gì có mấy tình tiết máu chó như trong phim truyền hình, nếu có phục vụ nào dám làm vậy thật thì hôm sau sẽ mất việc.
Lâm Sí khẽ cười: “Vậy à.”
Thế nhưng ngón tay cậu vẫn chưa thu lại, vẫn mơn man vẽ vòng tròn trên cà vạt của Lý Đình Ngôn, chất vải mềm mại trượt dưới đầu ngón tay cậu, lớp vải tơ tằm mịn màng đan xen với làn da.
Lâm Sí lười biếng liếc nhìn Lý Đình Ngôn một cái, dường như cuối cùng cũng chơi chán rồi, cậu buông cà vạt anh ra, chuẩn bị lui về ngồi lại vị trí của mình.
Thế nhưng Lý Đình Ngôn lại nắm lấy tay cậu.
Sức lực của Lý Đình Ngôn rõ ràng mạnh hơn Lâm Sí rất nhiều, chỉ hơi dùng sức đã kéo cậu về lại.
“Nhưng mà, cậu có thể thử xem.”
Lâm Sí bị kéo ngã vào lòng Lý Đình Ngôn, đầu óc choáng váng, trong chốc lát không hiểu được ý anh.
Cậu ngẩng đầu lên khỏi ngực anh, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Lý Đình Ngôn vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh, cao ngạo, trời sinh nên được người khác cung phụng, chẳng bao giờ dễ dàng lung lay vì ai.
Thế nhưng anh lại giơ tay nới lỏng cà vạt, khí chất bỗng chốc trở nên thoải mái hơn mấy phần, thong thả nói nốt nửa câu sau: “Nếu cậu dám hắt rượu vang lên người tôi, tôi sẽ thay cậu xin với quản lý.”
Lâm Sí ngẩn ra, phải mất một lúc mới khẽ bật cười, cười đến mức bả vai run run.
Cậu nghĩ, Lý Đình Ngôn đúng thật là kiểu người âm trầm gợi tình.
Bên ngoài nhìn như một quý ông nhã nhặn, lúc nào cũng lịch thiệp nho nhã, thế nhưng ẩn dưới lớp vỏ ngoài ôn hòa kia rõ ràng chẳng phải người luôn tuân theo khuôn phép.
Mà như vậy thì càng hay.
Cậu thích.
Đứng đắn quá thì thật nhàm chán.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không có gì bất thường, chỉ có những chiếc lá rơi tình cờ lướt ngang qua cửa kính.
Còn bên trong xe, Lâm Sí đang ngồi trên đùi Lý Đình Ngôn, cao hơn anh một đoạn.
Cậu cúi xuống, vòng tay qua cổ Lý Đình Ngôn rồi hôn lên môi anh.
.
Tới khi tài xế lái xe đến dưới lầu nhà Lâm Sí, hai người vẫn chưa lập tức xuống xe.
Lý Đình Ngôn nói với tài xế: “Anh về trước đi, để xe lại đây.”
Tài xế lập tức vâng lời, ra khỏi xe.
Chờ đến khi tài xế đã rời đi được một lúc, cửa sau chiếc Rolls-Royce mới được mở ra.
Lâm Sí và Lý Đình Ngôn cùng xuống xe, cậu xách áo khoác trong tay, cổ áo chiếc áo thun trắng đã bị ai đó kéo lệch, lỏng lẻo đến mức gần như có thể thấy xương quai xanh gầy mảnh, rõ nét.
Hai người cùng bước vào khu hành lang tòa nhà số 13.
Nhà của Lâm Sí ở tầng mười một, trong lúc đi thang máy, hai người không nắm tay, trông chẳng khác gì hai người hàng xóm tình cờ gặp nhau, thế nhưng trong chiếc thang máy cũ kỹ nhỏ hẹp ấy lại tràn đầy một loại cảm xúc kỳ lạ, ẩm ướt và quấn quýt.
Đến tầng mười một, thang máy vang lên một tiếng “ting”, hai người một trước một sau bước ra ngoài.
Lâm Sí móc chìa khóa mở cửa, chẳng hiểu sao hơi thở lại có phần rối loạn, đến khi cửa vừa mở, căn hộ cũ kỹ, bừa bộn của cậu lộ ra trước mắt, Lý Đình Ngôn lập tức túm lấy cậu.
Cậu gần như bị anh ép ngược lên cánh cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa chính bị khóa trái, Lý Đình Ngôn cúi xuống hôn cậu, hoàn toàn vứt bỏ vẻ ngoài đạo mạo của một quý ông, cúi đầu cắn một cái vừa mạnh vừa tàn nhẫn.
Lâm Sí bật ra một tiếng r.ên rỉ, nhưng lại cảm thấy rất đã, lập tức không chịu thua mà cắn trả lại.
Quần áo trên người hai người chẳng mấy mà biến mất.
Thế nhưng khi tay Lý Đình Ngôn lần đến viền quần jeans của Lâm Sí, bàn tay ấy lại bị chặn lại.
Lâm Sí nắm lấy tay anh.
Trong bóng tối ngột ngạt này, Lâm Sí nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh không thể để tôi ở trên một lần sao?”
Lần trước cậu đã cao thượng lắm rồi, rộng lượng nhường cho anh cơ hội làm top, nhưng cũng không thể lần nào cũng là cậu hy sinh chứ.
Dù cậu không quá để tâm chuyện này.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể đè một người lạnh lùng, nghiêm chỉnh như Lý Đình Ngôn xuống dưới thân mình, chết tiệt… chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy k.ích th.ích rồi.
Nghĩ đến đây, đầu óc Lâm Sí bắt đầu đảo xộn, đầu gối khẽ cọ vào đầu gối Lý Đình Ngôn.
“Anh nhường tôi một lần đi mà.” Giọng cậu khàn khàn mơ hồ, như đang làm nũng lại như quyến rũ, xen lẫn một chút nhẫn nhịn khó chịu, đến cả người cứng rắn nghe cũng phải dao động phần nào, “Có phải tôi không cho anh đâu, cùng lắm anh hai tôi một, hay anh ba tôi một cũng được.”
Nhưng Lý Đình Ngôn rõ ràng không phải người thường.
Đúng là anh có hơi thở gấp, nhưng nhanh chóng bác bỏ đề nghị của cậu.
“Tôi không quen.”
Lâm Sí trợn mắt nhìn anh, “Anh quen cái đầu anh á, anh mới chỉ có một lần với tôi, quen cái gì mà quen?”
Nhưng nói đến đây, cậu lại nheo mắt nghi ngờ, giơ tay véo lấy mặt anh, xoay trái xoay phải, như thể đang muốn nhìn ra một đóa hoa trên gương mặt đó.
“Chỉ có lần đó thôi à, hay gần đây anh lại hẹn hò với ai khác rồi? Nhìn anh thuần thục quá mà.”
Cậu cũng không phải đang tra hỏi gì, chỉ là đơn thuần tò mò, dù sao để một người như Lý Đình Ngôn thủ tiết cũng thấy hơi phí phạm tài nguyên.
Nhưng Lý Đình Ngôn lại dứt khoát phủ nhận: “Không có, chỉ có với cậu thôi.”
Chỉ có với cậu thôi.
Anh nói câu này vô cùng nghiêm túc, lại có phần đáng yêu.
Lâm Sí bật cười thành tiếng, trong lòng cũng có chút rung rinh.
Có lẽ con người vốn có bản năng xấu xa.
Cậu nhìn khí chất như trúc như tuyết của Lý Đình Ngôn, càng nghĩ đến việc những dấu vết loang lổ kia là do mình để lại, như cầm bút vẽ sắc hoa đào trên nền giấy trắng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác vui vẻ lạ kỳ.
Cho nên cậu giãy dụa một lúc, đến khi ngón tay Lý Đình Ngôn lại đặt lên lưng mình, cậu không từ chối nữa.
Cậu nắm lấy tóc anh, kề sát lại, hôn lên môi anh.
#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:
Cuộc sống ban đêm của hai người này là phong phú nhất trong số tất cả các con trai của tôi đó.