Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 47: Chia ly

Lâm Sí nói xong câu đó, tiếng hít thở của Lý Đình Ngôn dường như cũng nặng nề hơn vài phần.

Nhưng cậu không định nghe anh trả lời, chỉ nói: “Tạm biệt, Lý Đình Ngôn, anh bảo trọng.” Rồi dứt khoát cúp máy.

Thế nhưng sau khi cúp máy, cậu lại ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Không biết từ khi nào, Hoắc Vũ Ngưng đã lặng lẽ quay lại ngồi đối diện.

Phòng chờ vốn không có mấy người, yên tĩnh đến mức không tránh khỏi việc nghe được vài câu vụn vặt trong cuộc trò chuyện vừa rồi của Lâm Sí.

Huống hồ, từ lúc Lâm Sí nói muốn chuyển ra khỏi nhà Lý Đình Ngôn và định cư ở nước ngoài một thời gian, cô cũng đã đại khái đoán ra kết cục giữa hai người.

Cô lấy một viên kẹo mơ từ hộp đồ ăn vặt, vừa bóc giấy gói vừa không quên giơ ngón cái với Lâm Sí.

“Quá dứt khoát.”

Cô nói tới thái độ cuối cùng của Lâm Sí.

“Vốn dĩ dân thường như chúng ta không hợp với mấy chuyện yêu đương cùng giới nhà giàu đâu, em xem, sự nghiệp vẫn hơn, vừa có danh vừa có tiền, sau này nổi tiếng khắp thế giới, em tha hồ mà…”

Cô vốn định an ủi Lâm Sí.

Nhưng khi bóc xong viên kẹo bỏ vào miệng, vừa ngẩng đầu lên lại sững người.

Vì cô nhìn thấy hốc mắt Lâm Sí đã đỏ hoe.

Lâm Sí khóc nhưng không hề chật vật, chỉ là viền mắt hơi ửng đỏ, trên mặt thậm chí chẳng có biểu cảm gì.

Nếu không phải có vệt nước trên má thì trông không khác gì bình thường.

Thế nhưng đó đúng là hai hàng nước mắt.

Mọi lời của Hoắc Vũ Ngưng bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

Cô quen Lâm Sí nhiều năm như vậy.

Đã từng thấy Lâm Sí bị bắt nạt khi còn là người mới, từng thấy cậu bị quấy rối, từng thấy cậu lúng túng, sống trong căn nhà dột nước nhưng vẫn không quên rót rượu vào ly thủy tinh mời cô uống.

Cô từng thấy Lâm Sí sa sút, thất vọng, cũng từng thấy cậu vui mừng, phấn khởi.

Nhưng chưa bao giờ thấy Lâm Sí khóc.

Cảnh tượng đó khiến lòng cô trăm mối ngổn ngang.

Mà cũng chỉ trong một khoảnh khắc, giây tiếp theo, cô lặng lẽ giơ điện thoại lên, chụp Lâm Sí một tấm.

“Tách”.

Đèn flash lóe lên, chiếu sáng khuôn mặt Lâm Sí.

“Chị làm gì thế?”

Lâm Sí dở khóc dở cười, không bi thương nổi nữa mà cạn lời nhìn Hoắc Vũ Ngưng.

Hoắc Vũ Ngưng ngắm bức ảnh trong tay.

“Xin lỗi nhé, khoảnh khắc hiếm có quá, không nhịn được phải lưu lại ấy mà,” Cô không hề cảm thấy áy náy, “Đợi đến khi em nổi đình nổi đám, vài chục năm sau chị sẽ lén bán bức này cho giới truyền thông, đặt tên là Mối tình đầu vỡ nát.”

Lâm Sí bị chọc cười.

Bị Hoắc Vũ Ngưng chen ngang như vậy, cảm xúc buồn bã của cậu dường như cũng vơi đi phần nào, chỉ là khoé môi vừa nhếch lên một nửa lại nhanh chóng hạ xuống.

Cậu không cười nổi.

Chiếc khuyên tai màu lục bảo xinh đẹp kia vẫn đang đung đưa trên tai cậu từng nhịp khiến tim cậu phát đau.

Hoắc Vũ Ngưng thở dài, lại lấy trong túi ra một chiếc kính râm, tự đeo lên cho Lâm Sí.

“Lát nữa lên máy bay đừng để ai thấy bộ dạng này của em,” Cô dặn dò, “Chị không muốn nếu chẳng may có paparazzi nào bắt gặp, chụp lại được thì phiền lắm. Cưng à, bây giờ em là con cưng dưới ánh đèn sân khấu, là nàng thơ của các nhà thiết kế, thể hiện một chút phong thái được không? Đừng có tỏ ra thất tình thê thảm thế kia, ảnh hưởng hình tượng lắm.”

Đôi mắt của Lâm Sí ẩn sau cặp kính râm, cậu nhếch môi lấy lệ.

“Em sẽ cố.”

Cậu lại cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng nhìn một lát rồi lại đưa tay về phía Hoắc Vũ Ngưng: “Cho em một viên kẹo.”

Hoắc Vũ Ngưng đưa cho cậu.

Lâm Sí bóc giấy gói, bỏ viên kẹo vào miệng, vị chua của ô mai xen lẫn vị ngọt dịu ngay lập tức lan tỏa.

Cậu cau mày, lẩm bẩm: “Chua thật đấy.”

Lúc nói câu này, giọng cậu mang theo âm mũi rõ ràng.

Nhưng cậu không nói gì thêm nữa, chỉ lặp đi lặp lại động tác gấp tờ giấy kẹo trong tay, nắm chặt rồi lại mở ra, gấp lại thật ngay ngắn, vuông vức.

Hoắc Vũ Ngưng cũng không biết nên an ủi thế nào.

Cô nghĩ rồi thấp giọng bảo: “Hồi chị chia tay mối tình đầu hình như cũng đau muốn chết đi sống lại như em.”

Quả nhiên Lâm Sí bị câu này thu hút sự chú ý.

Cậu biết Hoắc Vũ Ngưng từng có một mối tình đầu yêu sâu đậm suốt nhiều năm, lúc chia tay còn đau đến xé ruột.

Nhưng sau này, cô không còn nhắc đến người đó nữa.

“Vậy bây giờ thì sao?” Lâm Sí hỏi, giọng khàn khàn, giống như người cùng cảnh ngộ, “Chị còn nhớ đến anh ta không?”

“Không, chị chỉ thấy anh ta là đồ cặn bã, không xứng đáng.” Hoắc Vũ Ngưng dứt khoát đáp.

Lâm Sí lại bật cười.

Nhưng cậu cúi đầu xuống, vẫn tiếp tục mân mê tờ giấy gói kẹo, gấp đi gấp lại đến mức màu tím của vỏ kẹo cũng bị mài mòn nhạt đi.

Một lúc lâu sau, cậu mới nói khẽ một câu.

“Nhưng Lý Đình Ngôn không phải người xấu.”

Từ đầu đến cuối, Lý Đình Ngôn đều không phải là người xấu.

Ngược lại, chính vì anh quá tốt mới khiến cậu lưu luyến không quên, nhớ mãi không nguôi.

Dù đã chia tay, nhưng mỗi khi nhớ về Lý Đình Ngôn, cậu vẫn chỉ toàn nghĩ đến những điều tốt đẹp, chiếc bánh donut anh mua cho cậu, những lần anh đến trường đón cậu tan học, khi cậu buồn bã thất vọng thì ôm lấy cậu, cúi đầu châm pháo bông cho cậu…

Vô số hình ảnh ấy tạo thành Lý Đình Ngôn, tạo nên người mà cậu đã yêu.

Từ đầu đến cuối, cậu chưa từng nghĩ mình yêu sai người.

Lâm Sí chớp mắt, chỉ cảm thấy mắt lại cay cay.

Nhưng cậu cũng không muốn mãi đắm chìm trong những ký ức đó, cậu lấy một cuốn tạp chí che lên mặt, hoàn toàn giấu đi mọi cảm xúc.

Cậu nửa nằm trên ghế sofa, thanh âm rầu rĩ phát ra từ sau cuốn tạp chí, bình thản nói với Hoắc Vũ Ngưng: “Em ngủ một lát, đến khi lên máy bay thì gọi em.”

Ánh mắt Hoắc Vũ Ngưng nhìn cậu đầy phức tạp.

Nhưng suy cho cùng, cô cũng không phải người giỏi an ủi, mà cô biết Lâm Sí cũng không cần điều đó.

Cô khẽ lắc đầu, tự cầm lấy một cuốn tạp chí tài chính: “Ừ.”

.

Mười ba tiếng sau, Lâm Sí và Hoắc Vũ Ngưng hạ cánh xuống sân bay Charles de Gaulle ở Pháp, hai người bắt taxi đến khách sạn, nằm vật ra giường khách sạn, Lâm Sí mệt mỏi rã rời, còn chưa thích ứng với múi giờ, nhưng khi ngồi bên khung cửa sổ phủ voan trắng, nhìn khung cảnh phố phường chiều tà bên ngoài, trong lòng cậu lại thấy nhẹ nhõm hơn.

Chỉ vài tiếng sau, sáu giờ sáng theo giờ Bắc Kinh, Lý Đình Ngôn cũng đã trở về nhà.

Mọi thứ trong nhà dường như chẳng có gì thay đổi, khu vườn vẫn xanh mướt um tùm, nước trong đài phun vẫn tuôn trào như chuỗi ngọc từ miệng bình. Bước vào nhà, mọi nhân viên trong nhà đều lễ phép cúi chào anh, quản gia cũng chu đáo hỏi han anh xem đường về có mệt không.

Lý Đình Ngôn đưa áo khoác ngoài cho quản gia.

Anh ngồi trong phòng khách, chờ mãi cũng không thấy người khoác chiếc áo choàng ngủ lôi thôi, cẩu thả hơn bất kỳ ai nhưng lại luôn rực rỡ chói mắt bước từ bậc thang cẩm thạch trắng kia xuống đón anh trở về nhà.

Lý Đình Ngôn ngồi trên sofa đợi một lúc lâu, chính anh cũng không rõ mình đang kiên trì đợi điều gì.

Mãi cho đến khi kim đồng hồ chậm rãi chỉ sang tám giờ sáng, một ngày mới lại bắt đầu.

Lúc này anh mới từ từ đứng dậy, chầm chậm bước về phía căn phòng của Lâm Sí.

Đó là căn phòng thông với phòng ngủ của anh, từng được nhà thiết kế chuẩn bị sẵn cho phu nhân tương lai.

Rất khó để nói đêm mưa gió hôm ấy, khi anh ra lệnh cho quản gia để Lâm Sí dọn vào đây, rốt cuộc anh đã nghĩ gì.

Mà giờ đây anh ngồi bên giường, có thể cảm nhận rõ ràng căn phòng này trong bỗng trở nên trống trải biết bao.

Màn giường bốn trụ lặng lẽ buông xuống, chiếc màn từng được Lâm Sí khen ngợi vì hoa văn thêu tay.

Tấm thảm dệt len trên sofa nơi góc phòng cũng là thứ Lâm Sí thích, cậu hay ngồi đó đọc sách.

Trên đầu giường vẫn còn chiếc cốc mà Lâm Sí để lại, tạp chí đọc dở hôm qua và cả những món ăn vặt cậu yêu thích.

Tựa như cậu chỉ vừa ra ngoài một lúc rồi sẽ sớm quay về.

Nhưng khi Lý Đình Ngôn đứng trước chiếc hộp trang sức từng thuộc về Lâm Sí, anh lại nhận ra Lâm Sí sẽ không quay lại nữa.

Bên trong chiếc hộp, toàn bộ trang sức anh tặng Lâm Sí đều đã bị bỏ lại.

Dù là chiếc vòng tay anh đích thân thiết kế năm mười sáu tuổi hay trâm cài áo kim cương vàng mua từ phiên đấu giá.

Cả chiếc nhẫn ruby anh vừa cho người đưa đến mấy hôm trước.

Anh biết Lâm Sí thích những thứ lấp lánh, xinh đẹp, mà một kẻ dư dả về vật chất như anh chưa bao giờ tiếc dùng những viên đá quý này để khiến Lâm Sí vui lòng.

Anh thích Lâm Sí được bao quanh bởi mọi thứ đẹp đẽ, trong mắt anh, tất cả những báu vật trên thế gian cũng không sánh bằng đôi mắt trong trẻo lấp lánh của Lâm Sí.

Ban đầu Lâm Sí không chấp nhận.

Giống như mối quan hệ phân chia ranh giới rõ ràng giữa hai người lúc mới đầu, rời khỏi giường lập tức trở thành hai người xa lạ.

Nhưng sau này Lâm Sí cũng đành cười bất đắc dĩ, không còn từ chối khi anh tự tay đeo chiếc vòng lên cổ tay trắng mảnh của cậu nữa.

Vậy mà giờ đây, Lý Đình Ngôn nhìn chiếc hộp đầy trang sức kia, không thể nói rõ trong lòng mình đang nghĩ gì.

Lâm Sí chấp nhận quà của anh, chính là chấp nhận sự bắt đầu giữa họ.

Song giờ đây Lâm Sí không cần anh nữa.

Anh cũng bị bỏ lại như những món đồ lạnh lẽo vô tri kia.

Cho dù chúng quý giá đến đâu, với Lâm Sí cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Sự thật ấy khiến tim anh như bị xé ra một khe hở.

Từ khoảnh khắc Lâm Sí chia tay anh vào sáng nay, vết thương ấy đã rỉ máu không ngừng.

Không thể dừng lại được.

Nhưng anh không có tư cách để than đau.

Hàng mi của Lý Đình Ngôn khẽ chớp, anh đóng chiếc hộp trang sức lại rồi quay trở lại ngồi bên khung cửa sổ.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên người anh, soi sáng gương mặt lạnh lẽo ấy.

Còn ngón tay anh thì đang nhẹ nhàng vuốt ve một chiếc nhẫn đầu lâu màu đen của Vivienne Westwood.

Đây là món quà vào ngày đầu tiên anh gặp Lâm Sí, hôm ấy anh đưa cậu về nhà, cậu đã tháo chiếc nhẫn này từ tay mình ra tặng anh.

Anh vẫn còn nhớ Lâm Sí đã đeo chiếc nhẫn đó vào ngón áp út của anh như thế nào.

Trong ký ức, gương mặt Lâm Sí dù ẩn trong bóng đêm vẫn lấp lánh ánh sáng, kiêu ngạo rực rỡ.

Lâm Sí nói: “Đây là quà tạm biệt tặng cho anh, coi như giữ lại kỷ niệm, vì sau này anh sẽ không bao giờ gặp được một bạn tình chất lượng cao như tôi nữa đâu.”

Lúc đó anh không để tâm.

Hơn nữa ngay sau hôm ấy, họ đã tái ngộ ở câu lạc bộ.

Thế mà giờ nhớ lại, ngày hôm đó như đã là chuyện kiếp trước.

Mà lời của Lâm Sí lại thành lời tiên tri ứng nghiệm.

Họ thực sự đã chia xa.

Anh cũng thực sự không thể nào gặp được ai giống như Lâm Sí nữa.

.

Dưới ánh nắng ban mai.

Lý Đình Ngôn chậm rãi đeo chiếc nhẫn đầu lâu đó vào ngón áp út.

Chiếc nhẫn lạnh như băng, nhưng lại nóng rực như một trái tim đang cháy bỏng.

Thình thịch, thình thịch.

Chưa bao giờ anh ý thức rõ ràng đến thế, anh đã mất Lâm Sí thật rồi.

@.𝐣𝐮𝐞𝐧:

𝘚𝘰 𝘵𝘩𝘪𝘴 𝘪𝘴 𝘮𝘦 𝘴𝘸𝘢𝘭𝘭𝘰𝘸𝘪𝘯’ 𝘮𝘺 𝘱𝘳𝘪𝘥𝘦
𝘚𝘵𝘢𝘯𝘥𝘪𝘯’ 𝘪𝘯 𝘧𝘳𝘰𝘯𝘵 𝘰𝘧 𝘺𝘰𝘶 𝘴𝘢𝘺𝘪𝘯’ 𝘐’𝘮 𝘴𝘰𝘳𝘳𝘺 𝘧𝘰𝘳 𝘵𝘩𝘢𝘵 𝘯𝘪𝘨𝘩𝘵
𝘈𝘯𝘥 𝘐 𝘨𝘰 𝘣𝘢𝘤𝘬 𝘵𝘰 𝘋𝘦𝘤𝘦𝘮𝘣𝘦𝘳 𝘢𝘭𝘭 𝘵𝘩𝘦 𝘵𝘪𝘮𝘦
𝘐𝘵 𝘵𝘶𝘳𝘯𝘴 𝘰𝘶𝘵 𝘧𝘳𝘦𝘦𝘥𝘰𝘮 𝘢𝘪𝘯’𝘵 𝘯𝘰𝘵𝘩𝘪𝘯’ 𝘣𝘶𝘵 𝘮𝘪𝘴𝘴𝘪𝘯’ 𝘺𝘰𝘶
𝘞𝘪𝘴𝘩𝘪𝘯’ 𝘐’𝘥 𝘳𝘦𝘢𝘭𝘪𝘻𝘦𝘥 𝘸𝘩𝘢𝘵 𝘐 𝘩𝘢𝘥 𝘸𝘩𝘦𝘯 𝘺𝘰𝘶 𝘸𝘦𝘳𝘦 𝘮𝘪𝘯𝘦
𝘐’𝘥 𝘨𝘰 𝘣𝘢𝘤𝘬 𝘵𝘰 𝘋𝘦𝘤𝘦𝘮𝘣𝘦𝘳, 𝘵𝘶𝘳𝘯 𝘢𝘳𝘰𝘶𝘯𝘥 𝘢𝘯𝘥 𝘮𝘢𝘬𝘦 𝘪𝘵 𝘢𝘭𝘳𝘪𝘨𝘩𝘵
𝘐 𝘨𝘰 𝘣𝘢𝘤𝘬 𝘵𝘰 𝘋𝘦𝘤𝘦𝘮𝘣𝘦𝘳 𝘢𝘭𝘭 𝘵𝘩𝘦 𝘵𝘪𝘮𝘦

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận