Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 20: Chúc mừng sinh nhật.

Lý Đình Ngôn im lặng rất lâu, mãi đến khi bộ phim kết thúc, after credit vang lên, đèn trong rạp sáng rực.

Vài học sinh ngồi hàng ghế trước và một cặp đôi bắt đầu ríu rít trò chuyện như thể vừa được tháo lệnh cấm, rạp chiếu phim vốn vắng vẻ bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, anh thậm chí còn nghe thấy tiếng đá va vào thành cốc giấy đựng coca.

Cũng lúc ấy, anh nhìn rõ được gương mặt của Lâm Sí.

Gương mặt mà anh đã nhìn thấy hàng ngàn lần.

Tuấn tú và sinh động, đôi mắt sáng ngời, như một con cáo tinh ranh nhưng vẫn còn ngây thơ, đang khoe chiếc đuôi xù mềm mại của mình một cách đầy tự hào với anh.

Vừa đáng yêu lại vừa tự mãn.

.

Ra khỏi rạp chiếu phim, vì Lâm Sí vẫn chưa muốn về nhà, Lý Đình Ngôn bèn men theo con đường thong thả đi bộ với cậu.

Bên đường có rất nhiều cửa tiệm vẫn còn mở, ánh đèn trong các ô kính trưng bày sáng rực mơ màng.

Lâm Sí đang cúi người ngắm một chiếc vòng tay ngọc trai, cậu rất thích những món đồ lộng lẫy xinh đẹp, ánh sáng chiếu lên những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cậu, khiến đôi mắt ấy còn lấp lánh hơn cả những viên đá quý bên trong.

Cậu nói với Lý Đình Ngôn: “Hồi tôi còn học cấp ba cũng từng thấy một cái nhẫn ở tiệm trang sức trong trung tâm thương mại chỗ tôi, là một chiếc nhẫn bản to, màu vàng. Tôi nghĩ chắc bẩm sinh mình đã thích mấy thứ lấp lánh, mỗi lần đi ngang qua là lại liếc nhìn một cái, cơ mà lúc đó tôi không tin rằng mình sẽ có ngày thật sự sở hữu được nó.”

“Sau đó thì sao?” Lý Đình Ngôn hỏi.

Lâm Sí nhướng mày, gương mặt lộ ra chút tự đắc, giơ tay lên trước mặt anh.

Trên tay cậu đeo đủ loại nhẫn, nhẫn vàng, nhẫn đen, nhẫn đính đá và cả kiểu đầu lâu.

“Không phải tôi đang đeo đây sao?” Cậu quay đầu nhìn Lý Đình Ngôn, còn cố tình lắc tay cho anh nhìn rõ, “Nhìn này, ngón áp út đó.”

Lý Đình Ngôn cũng bật cười.

Anh liếc nhìn chiếc vòng tay trong tủ kính, hỏi: “Cậu có thích cái này không?”

Lâm Sí đứng thẳng dậy, cười nghịch: “Sao, anh định mua tặng tôi à?”

Lý Đình Ngôn gật đầu: “Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu muốn gì cũng được.”

Lâm Sí phá lên cười: “Anh đúng là hào phóng ghê.”

“Nhưng tôi không cần cái vòng này đâu, ở nhà tôi có cái giống vậy rồi.” Ánh mắt cậu chuyển hướng, nghiêng cằm về phía trước: “Tôi muốn cái kia kìa.”

Lý Đình Ngôn nhìn theo ánh mắt cậu, phát hiện đó là một tiệm kem đang nổi, chuyên bán các loại kem có hương vị được pha chế như nước hoa.

Tiệm này mở đến tận 12 giờ khuya, dù đã là cuối đông nhưng trong quán vẫn đông nghịt người, hàng xếp dài gần ra đến tận cửa.

Lý Đình Ngôn bật cười, hỏi cậu: “Cậu không muốn giảm cân nữa à?”

Lâm Sí chẳng chút bận tâm: “Hôm nay là sinh nhật tôi, ăn tí đồ ngọt thì đã sao, Hoắc Vũ Ngưng có đến cũng đâu giết tôi được.”

“Vậy cậu ngồi đây chờ tôi.”

Lý Đình Ngôn nói xong thì băng qua đường, lúc anh đi đến thì trong tiệm kem vừa vơi bớt khách, nhưng vẫn phải xếp hàng.

Lâm Sí ngồi ở phía bên kia đường, khẽ quấn lại chiếc khăn quàng cổ, đây là khăn Lý Đình Ngôn vừa đưa cho cậu, vì sợ buổi tối cậu sẽ thấy lạnh.

Cậu ngồi trên băng ghế dài ven đường, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm trạng chẳng hiểu sao lại rất tốt.

Trước kia khi ở bên người khác, cậu chưa từng làm mấy chuyện như xếp hàng mua đồ hộ bạn tình, xuống giường là coi như trở về bình thường, ngoài việc thi thoảng ăn uống, nhậu nhẹt cùng nhau ra thì chẳng có chút thân mật kiểu cặp đôi nào.

Có một người từng là “đối tượng” của cậu đã trách móc rằng, cậu có một gương mặt rất hợp để làm người tình của công chúng, nhưng xuống giường lại trở mặt vô tình, giống như kẻ đào hoa bẩm sinh, chẳng bao giờ coi trọng tình cảm của ai, cũng không bao giờ dành ra chút kiên nhẫn cho người khác.

Lâm Sí không hề bận tâm đến đánh giá đó, thậm chí còn thấy đối phương nói đúng.

Cậu chính là kiểu người như vậy.

Nên cậu cũng không bao giờ đòi hỏi người khác phải đối xử thật lòng với mình.

Nhưng khi nghiêng đầu suy nghĩ lại thật kỹ, Lâm Sí chợt nhận ra, hình như cậu đã từng đưa ra không ít yêu cầu trái khoáy với Lý Đình Ngôn.

Cậu từng nhờ anh đi mua bánh kem giới hạn, từng nhờ anh giúp đặt bàn ở nhà hàng hội viên, có lần cậu không mượn được trang phục mà lại đang cần gấp, cuối cùng đành mặt dày gọi điện cho anh.

Lý Đình Ngôn cũng chưa bao giờ tỏ ra mất kiên nhẫn với cậu, thậm chí đôi khi đang họp cũng sẽ dành vài phút cho cậu.

Xét về khía cạnh này, Lý Đình Ngôn đúng là hoàn toàn khác biệt với Lâm Sí trong quá khứ.

Ánh mắt Lâm Sí dừng lại ở tiệm kem đối diện, ánh đèn vàng dịu dàng tỏa ra, giữa đêm chớm đông trông như một ngôi nhà kẹo trong truyện cổ tích.

Như đại diện cho mọi điều tốt đẹp.

Chẳng bao lâu sau, Lý Đình Ngôn từ trong tiệm bước ra, tay cầm phần kem mà cậu đặt, còn xách theo một túi đựng mang về.

Lúc này trên đường đã không còn nhiều người, con phố vắng lặng, đèn đường lạnh lẽo hắt sáng lên mặt đất, tạo cảm giác hoang vắng, trống trải.

Lý Đình Ngôn mặc áo khoác dài đen ôm eo, vai rộng chân dài, dáng vẻ điềm đạm, trông còn giống người mẫu trên sàn catwalk hơn cả cậu.

Thế mà anh lại đang nghiêm túc nâng ly kem như thể đang cầm mẫu vật trong phòng thí nghiệm.

Anh bước đến trước mặt Lâm Sí, đưa kem cho cậu.

“Loại vị gỗ mật ong mà cậu muốn,” Anh lại lấy một cốc giấy trong túi ra, “Và cả cacao nóng nữa, nếu lạnh quá thì uống cái này cho ấm.”

Khóe miệng Lâm Sí càng cong lên rõ hơn.

“Anh chu đáo thật đấy.”

Cậu khen, rồi nhận lấy ly kem từ tay Lý Đình Ngôn, xúc một muỗng nhỏ, lập tức bị lạnh đến nheo cả mắt lại.

Mùa đông mà ăn kem thì đúng là thế, cái lạnh thấm vào tận óc, nhưng lại khiến người ta thấy sảng khoái đến lạ.

Vừa ăn kem, Lâm Sí vừa cùng Lý Đình Ngôn đi về phía bãi đỗ xe.

Cuối cùng cậu vẫn không ăn hết, còn chừa lại một phần ba trong cốc, tan dần thành lớp siro ngọt ngấy.

Trong xe rất yên tĩnh, Lý Đình Ngôn không bật nhạc.

Lâm Sí bèn tự mình ngân nga hát.

Devils roll the dice, angels roll their eyes
What doesn’t kill me makes me want you more……

Hôm nay giọng cậu hơi khàn, hát cũng chẳng hay, có phần lạc nhịp, đến đoạn cao trào thì không lên nổi, chỉ có thể hét đại cho qua, nhưng bản thân cậu lại hát rất vui.

.

Xe dừng trước chung cư của Lâm Sí, cậu tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống, nhưng khi vừa quay đầu định chào tạm biệt, cậu lại thấy Lý Đình Ngôn cũng đang mở cửa xuống xe theo.

Lâm Sí nhướng mày, hơi ngạc nhiên: “Anh định lên với tôi à?”

Tuy việc lên giường đúng là chương trình cố định của bọn họ mỗi lần gặp nhau, nhưng hôm nay cậu chỉ đơn thuần muốn trải qua một sinh nhật yên bình thôi.

Dẫu vậy… Nếu Lý Đình Ngôn thật sự rất muốn thì cũng không phải là không thể.

Nghĩ đến đây, Lâm Sí vô thức đưa lưỡi li.ếm nhẹ lên răng.

Lý Đình Ngôn lại khẽ lắc đầu.

Anh lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhung màu đen, rất nhỏ, hình trái tim, nằm gọn trong lòng bàn tay, có thể nói là cỡ mini.

Anh nói: “Tôi chỉ muốn tặng cậu một món quà sinh nhật thôi.”

Lâm Sí cúi đầu nhìn, suýt nữa giật mình lùi lại hai bước.

Không phải cậu làm quá, mà là cái hộp kia nhìn quá giống hộp nhẫn cầu hôn!

Cậu mơ hồ nhớ lại, từ rất lâu trước đây, khi từng có một người đang trong giai đoạn mặn nồng với cậu, cậu đã âm thầm chấm điểm cho vóc dáng và kỹ năng của đối phương được tám điểm, nên cũng nghĩ có thể qua lại thêm một thời gian, ai ngờ người kia lại đột nhiên rút ra một hộp nhẫn màu xanh, si tình hỏi cậu có muốn ổn định với người ta không…

Đúng là cảnh tượng như trong truyện kinh dị!

Lâm Sí vẫn còn chưa hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào cái hộp trang sức rồi lại nhìn sang Lý Đình Ngôn, dáng vẻ như sắp quay đầu bỏ chạy đến nơi, mọi cảm xúc trong lòng đều viết hết trên khuôn mặt.

Lý Đình Ngôn bị dáng vẻ của cậu chọc cho bật cười.

Anh cũng biết kiểu dáng cái hộp dễ gây hiểu nhầm, bèn chủ động mở ra.

Bên trong dĩ nhiên không phải là nhẫn, mà là một đôi khuyên tai ngọc lục bảo kiểu không đối xứng.

Anh nói: “Mấy hôm trước tôi nhìn thấy đôi khuyên này trong tủ kính, cảm thấy rất hợp với cậu nên mua luôn. Vừa lúc tặng cậu làm quà sinh nhật, không có ý gì khác.”

Đôi khuyên tai ngọc lục bảo nằm lấp lánh trong hộp, phần đính tai là hình vuông, sắc xanh như sương mù phủ trên núi, tựa như đã chắt lọc toàn bộ mùa hè vào đó, khi lắc nhẹ, viên đá như muốn nhỏ nước ra.

Lâm Sí cuống cuồng.

Cậu không phải người không biết nhìn hàng, tất nhiên nhận ra đôi khuyên này có giá trị không nhỏ.

Thậm chí, cậu còn thấy ở phần cuối khuyên tai có khắc tắt tên mình, một chữ L, một chữ S, ngoài cậu ra cũng chẳng thể tặng cho ai khác.

Nhưng với cậu mà nói, buổi chiếu phim tối nay, bữa tối dưới ánh nến và ly kem khi nãy đã là quá đủ, đó là cách bầu bạn vừa đủ giữa những người bạn tình, cậu cảm thấy rất vui vẻ với điều đó.

Còn món quà này, với Lý Đình Ngôn có thể không là gì, nhưng với cậu lại quá mức trịnh trọng.

“Tôi…”

Cậu định nói gì đó.

Nhưng Lý Đình Ngôn đã lấy đôi khuyên tai ra khỏi hộp, lễ độ hỏi cậu: “Tôi có thể đeo giúp cậu không?”

Lâm Sí cắn môi, không nói gì.

Lý Đình Ngôn coi như cậu ngầm đồng ý.

Ngón tay thon dài của anh cẩn thận nhấc lấy chiếc khuyên dài, hơi vụng về khi đeo nó lên vành tai trắng mịn của cậu.

Ngọc lục bảo quả thực rất hợp với Lâm Sí.

Cậu thường thích màu đỏ rực rỡ, nhưng sắc xanh biếc và huyền ảo thế này cũng rất hợp với cậu.

Chỉ cần cậu hơi nghiêng đầu, viên đá xanh ấy sẽ lấp lánh dưới ánh đèn, khuyên tai nhẹ đung đưa, linh động và quyến rũ.

“Rất đẹp.” Lý Đình Ngôn chân thành khen ngợi.

Lâm Sí mím môi: “Cảm ơn anh.”

Cậu nhìn Lý Đình Ngôn, ngón tay khẽ lướt qua vành tai mình, khuyên tai lạnh giá đang chạm vào da thịt, khiến tim cậu ngứa ngáy khó hiểu, cũng khiến tâm trạng rối bời.

Tất nhiên cậu từng nhận được vô số món quà vừa đẹp vừa đắt tiền, người theo đuổi cậu nhiều không kể xiết, nối thành hàng chỉ mong được lọt vào mắt xanh của cậu.

Thế nhưng những món quà ấy phần lớn đều mang theo một cái giá ngầm định, những người tặng quà thường muốn nhận lại điều gì đó.

Có thể là thân thể cậu.

Cũng có thể mong mỏi tình yêu từ cậu.

Vì vậy cậu đều lịch sự từ chối hầu hết quà tặng, cậu chỉ ngủ với người mình thấy hợp, cũng chẳng có tình yêu để trao cho ai khác.

Vậy còn Lý Đình Ngôn?

Bọn họ thân mật đến mức da thịt kề cận, nhưng cậu biết rất rõ Lý Đình Ngôn chưa từng có ý đồ gì với mình.

Với thân phận và điều kiện của anh, chỉ cần ngoắc tay một cái là sẽ có vô số nam thanh nữ tú xinh đẹp nhiệt tình lao vào lòng anh.

Quyền lực và tiền tài từ trước đến nay luôn là chất dẫn dụ tuyệt vời nhất.

Còn tình yêu với Lý Đình Ngôn lại càng dư thừa, bởi trong lòng anh đã có hình bóng người khác.

Trong lòng Lâm Sí đang đấu tranh dữ dội, không biết có nên mời anh lên nhà ngồi một lát cho phải phép hay không.

Dù sao bọn họ vốn chỉ là “py” [1], hôm nay Lý Đình Ngôn còn đặc biệt dành thời gian mừng sinh nhật cho cậu, lại còn chu đáo đến vậy, nếu kết thúc bằng một đêm lên giường cũng là điều quá đỗi hợp lý…

[1] Quan hệ thể xác.

“Tôi…”

Cậu vừa định mở miệng thì Lý Đình Ngôn lại lùi một bước.

“Cũng muộn rồi, tôi về trước đây, cậu cũng nghỉ sớm đi.” Lý Đình Ngôn nói.

“À…?”

Lâm Sí còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lý Đình Ngôn xoay người đi về phía xe.

Ngay khoảnh khắc mở cửa xe, anh lại khựng lại một chút, quay đầu nhìn về phía cậu, gió đêm lướt nhẹ qua gương mặt Lý Đình Ngôn, đôi mắt anh trầm lặng mà dịu dàng.

Anh nói: “Chúc mừng sinh nhật nhé, Lâm Sí.”

.

Chúc mừng sinh nhật nhé, Lâm Sí.

Câu nói ấy như làn khói tan vào trong khoảng không.

Mãi đến khi chiếc xe của Lý Đình Ngôn đã khuất hẳn khỏi tầm mắt, Lâm Sí vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó.

Khi ở nhà hàng, lúc Lâm Sí thổi nến, Lý Đình Ngôn cũng đã nói câu này.

Rồi đến khi kết thúc buổi tối, anh vẫn lặp lại câu đó.

Cậu nhìn chiếc hộp nhung nhỏ nhắn trong tay, lúc này mới dần nhận ra…

Lý Đình Ngôn thật sự chỉ đơn giản đến để mừng sinh nhật cùng cậu thôi.

Tất cả những chuẩn bị tối nay.

Khoảng thời gian mà anh đã đặc biệt dành ra cho cậu.

Kể cả món quà đẹp đẽ đang đeo trên tai cậu, tất cả chỉ để nói với cậu một câu: Chúc mừng sinh nhật.

.

Lâm Sí đứng ở góc đường thêm một lúc lâu mới từ từ quay người, đi lên tầng.

Cậu vừa đứng trong thang máy vừa nghĩ thầm, Lý Đình Ngôn đúng là một người kỳ lạ, khác hẳn với những người cậu từng gặp.

Nhưng khi trở về căn hộ, bật đèn, ánh sáng rọi khắp căn phòng, ánh mắt cậu vô tình chạm phải tấm gương lớn đối diện, nhìn thấy đôi khuyên tai đung đưa nhẹ trên tai mình.

Cậu lại không kìm được mà khẽ bật cười.

Quả thật là một người kỳ lạ.

Nhưng cũng là một người rất tốt.

@.𝐣𝐮𝐞𝐧:

Theo bản gốc, chiếc khuyên tai khắc chữ L và C tượng trưng cho hai chữ cái đầu trong tên của Lâm Sí (林炽-lín chì), mình đổi sang thành L, S trong tiếng Việt cho dễ hình dung hơn nhé.

“Devils roll the dice, angels roll their eyes
What doesn't kill me makes me want you more…”
_Cruel Summer
k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận