Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 22: Xảy ra chuyện

Lúc Lâm Sí nhận được cuộc gọi thì đang ở bên Lý Đình Ngôn, Tết Dương lịch sắp tới, đường phố đâu đâu cũng là đèn lồng và giấy cắt trang trí mang không khí lễ hội.

Dạo gần đây cậu vừa quay một video tuyên truyền về chủ đề Tết Dương lịch, quay cùng với mười một người mẫu khác.

Tâm trạng cậu rất tốt, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, xe của Lý Đình Ngôn dừng lại chờ đèn đỏ, cậu thấy bên vỉa hè có một gia đình ba người đang đi bộ trên lối dành cho người đi bộ, nhìn qua là biết ngay đó là một gia đình ấm áp và hòa thuận. Cậu bé đi giữa trông mới năm sáu tuổi, cắt kiểu đầu nấm tròn trịa, đi được mấy bước đã bắt đầu nũng nịu đòi ba bế.

Ba cậu nhóc là một người đàn ông trung niên có vẻ nho nhã, bất lực cười khẽ rồi bế cậu bé lên vai, sau đó quay đầu nói gì đó với người mẹ.

Lâm Sí khẽ chớp mi.

Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt cậu bé kia một lúc.

Thật ra cậu rất thích những khung cảnh như vậy.

Nó khiến cậu cảm thấy, thế giới này vẫn có những bậc cha mẹ và những đứa trẻ hạnh phúc, không phải ai sinh ra cũng là một sai lầm.

Đúng lúc ấy, cuộc gọi kia vang lên.

Màn hình hiển thị một số lạ.

Lâm Sí không để tâm, lập tức nhận cuộc gọi, dạo này cậu có nhiều công việc, số lạ có khi là một đối tác nào đó.

Nhưng khi vừa áp điện thoại lên tai, cậu đã nhận ra mình sai rồi.

Số lạ không nhất định là công việc, cũng có thể là một người “cha” lâu ngày không gặp.

Âm thanh khàn khàn, thô ráp vang lên từ đầu dây bên kia, nói chuyện mơ hồ bằng giọng địa phương, phát âm như thể đầu lưỡi bị thương, nhưng lại cố gào lên để gọi.

Lâm Sí sững người, sắc mặt lập tức lạnh đi.

“Sao ông có số của tôi?” Giọng cậu lạnh như băng.

Cậu hiếm khi nói chuyện với ai bằng giọng điệu này.

Lý Đình Ngôn không khỏi quay sang liếc nhìn.

Nhưng Lâm Sí chẳng còn tâm trí đâu để bận tâm đến phản ứng của Lý Đình Ngôn nữa.

Trong điện thoại, giọng người đàn ông mơ hồ kia đang gào lên chửi cậu.

Cậu rời quê đã lâu, đến mức giờ nghe tiếng địa phương ngày trước cũng thấy hơi xa lạ.

Nhưng cậu vẫn nhanh chóng hiểu được đối phương đang nói gì.

“Mi quản tao lấy số từ đâu, mẹ cái đồ con hoang, dám chặn số ba mi hả.”

Không biết đối phương đang ngồi ở đâu mà xung quanh ồn ào náo loạn, khiến giọng nói vốn đã khàn khàn càng thêm thô lỗ.

“… Ba mi gọi điện cho mi mà còn phải xin phép hả, mi tưởng mi trốn được tao mãi à, cái thứ trời đánh kia, giống y như mẹ mi vậy. Tao muốn gọi là tao gọi, giờ mi nổi tiếng rồi né tao như né tà, nhưng dù mi có chạy xa đến đâu, mi cũng vẫn là con tao! Mi phải hiếu kính tao, phải nuôi tao!”

Lâm Sí suýt nữa bật cười.

Dù biết không thể trông mong gì vào một kẻ cặn bã như thế, nhưng khi thật sự nghe được những lời mắng chửi thô t.ục đó, cậu vẫn cảm thấy thật nực cười.

Cậu không biết Lâm Triệu Phong lấy số của mình bằng cách nào.

Nhưng cậu đã trưởng thành rồi.

Cậu đã đi được xa đến thế, có sự nghiệp, có cuộc sống của riêng mình.

Thế mà thỉnh thoảng, quá khứ đen tối ấy lại như mối họa bám theo tận xương, bất chợt trồi lên đâm cậu một nhát, nhắc nhở cậu rằng đừng bao giờ quên bóng tối và xoáy nước năm xưa.

Lâm Sí cười nhạo, giọng đầy khinh thường: “Ông gọi còn có chuyện gì khác không, nếu gọi chỉ để xin tiền thì nói thẳng ra đi, đừng có chửi nữa, vì gọi được một cuộc cũng đâu dễ gì.”

Sau từng ấy năm, cậu đã học được cách đối phó với những cuộc điện thoại kiểu này.

Đầu dây bên kia khựng lại một lúc rồi gào lên giận dữ hơn, xả một tràng chửi rủa không thương tiếc: “Mi dám nói chuyện với tao kiểu đó! Mi cứ đợi đấy…”

Nhưng Lâm Sí không nghe tiếp nữa, cúp máy thẳng thừng.

Trong xe trở nên yên ắng.

Vừa rồi đối phương la hét quá to, đến Lý Đình Ngôn ngồi bên cạnh cũng loáng thoáng nghe thấy vài câu.

Tuy không hiểu hết, nhưng với mấy từ đó, anh cũng đoán được người ở đầu dây bên kia là ai.

Anh lẳng lặng nhìn Lâm Sí mấy lần.

Lâm Sí chống khuỷu tay lên tay vịn, tâm trạng tốt ban nãy đã bay hết sạch.

Cậu biết Lý Đình Ngôn cũng đã nghe thấy.

“Xin lỗi,” Cậu hờ hững nói với anh, “Để anh phải nghe mấy lời khó nghe như vậy.”

Cậu bật cười, còn có tâm trạng trêu chọc: “Người xuất thân như anh chắc chưa từng nghe câu chửi nào thô t.ục đến thế đâu nhỉ?”

Lý Đình Ngôn lắc đầu.

“Cũng không đến mức đó.”

Anh nói: “Mấy năm đầu tôi mới tiếp quản chuyện làm ăn của gia đình, cũng từng cãi nhau với đối tác, cũng từng ăn chửi trên công trường, họ mắng còn khó nghe hơn nhiều.”

Anh nói thật, thương trường vốn là nơi đủ loại người tụ hội, nhiều người lăn lộn từ đáy xã hội đi lên, đôi ba câu chửi bậy có gì là lạ.

Anh thoáng ngập ngừng, vẫn không nhịn được hỏi: “Vừa rồi là ba cậu à?”

Anh vốn đã nghe Lâm Sí kể qua chuyện gia đình, nên đương nhiên biết hoàn cảnh cậu tệ cỡ nào.

Nhưng trước đó, người ấy chỉ là một cái tên mờ nhạt, còn giờ, qua một cuộc điện thoại lại hiện hình rõ rệt.

Thô lỗ, tàn nhẫn, thấp kém.

Thật khó tin một người như vậy lại là ba của Lâm Sí.

“Ừm.”

Lâm Sí đưa tay day trán.

Cậu cũng không định giấu gì Lý Đình Ngôn: “Là ba tôi, nhưng tôi đã cắt đứt liên lạc với ông ta từ năm mười tám tuổi ra ngoài đi làm, từng ấy năm rồi, trừ mấy lần chuyển tiền ra thì chẳng qua lại gì. Tôi chưa từng cho ông ta số liên lạc, chuyển tiền cũng dùng tài khoản khác, nhưng tôi vẫn giữ liên lạc với dì hàng xóm bên cạnh, chắc lần này ông ta dùng cách gì đó để trộm được số của tôi.”

Lâm Sí nhớ lại tiếng gào mắng như xé tai khi nãy, đến giờ vẫn thấy tai ong ong, trong bụng cũng hơi khó chịu, buồn nôn.

Nhưng qua một lúc, cậu lại dần quen.

Sao có thể không quen được chứ.

Mười tám năm đầu đời cậu đã sống như vậy.

Những vết sẹo thời thơ ấu trên thân thể đã lành lặn từ lâu.

Cậu thản nhiên nói: “Ông ta tìm tôi cũng chẳng có lý do gì khác ngoài việc xin tiền, vừa rồi tôi cũng đã chặn số rồi, anh đừng bận tâm.”

Ý là không muốn tiếp tục nói về chuyện này.

Lý Đình Ngôn cũng là người biết điều, không hỏi thêm gì nữa.

Nhưng đến khi ăn cơm, Lý Đình Ngôn phát hiện Lâm Sí không tập trung.

Bình thường Lâm Sí là người rất hay nói, trời sinh đã thích náo nhiệt, mấy chuyện nhỏ lẻ cũng ríu rít kể được, lúc ăn cơm chẳng bao giờ tuân theo quy tắc “ăn không nói, ngủ không trò chuyện”, cứ líu lo kéo Lý Đình Ngôn tán gẫu suốt bữa.

Thế mà hôm nay lại im ắng lạ thường.

Lý Đình Ngôn ngồi đối diện nhìn cậu, cảm thấy rất không quen với vẻ trầm mặc này của Lâm Sí.

Nhất là khi hôm nay trong nhà hàng vô cùng náo nhiệt, Tết Dương lịch cận kề, khắp nơi trang trí đỏ rực, đầy không khí lễ hội, tường đỏ treo chuông vàng lấp lánh, cửa kính dán đầy hình cắt giấy.

Trong khung cảnh tưng bừng ấy, Lâm Sí lại giống như một pho sứ trắng lạnh lẽo.

Cảm giác ấy khiến trong lòng anh bỗng thấy khó chịu.

Nhưng vì Lâm Sí không muốn nhắc lại chuyện kia nên anh cũng không gợi lại mà lặng lẽ chuyển sang chuyện khác, bắt đầu nói về mấy con ngựa mình đang nuôi trong trang viên.

Chủ đề này khiến Lâm Sí thấy hứng thú hơn hẳn.

“Nếu cậu rảnh thì có thể đến trang viên nghỉ mát với tôi, lúc đó sẽ được nhìn tận mắt.” Anh nói.

Lâm Sí chỉ cười, không mấy để tâm.

Lúc đó, cả hai đều không quá để ý đến cuộc điện thoại ban nãy.

Ăn tối xong, Lý Đình Ngôn lại dẫn Lâm Sí tới tham quan một quán cà phê sưu tầm đồ cổ, nơi này chỉ mở cửa cho bạn bè thân thiết, Lâm Sí rất thích cửa hàng này, chẳng mấy chốc tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

.

Sau hôm đó, Lâm Sí nhanh chóng quên mất chuyện phiền lòng vì cuộc gọi ấy, tiếp tục tập trung vào công việc.

Bộ ảnh chụp cho GOX giống như tín hiệu mở đầu, chẳng bao lâu, đủ lời mời chụp hình tạp chí ồ ạt kéo đến, Hoắc Vũ Ngưng lựa chọn kỹ lưỡng, vậy mà vẫn còn dư lại không ít.

Lâm Sí đội kiểu tóc vuốt cứng, mặt dán mấy mảnh kim tuyến lấp lánh như vảy cá, đang tạo dáng theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia.

Mãi đến khi chụp xong, cậu mới được tẩy trang, thay lại quần áo của mình, điện thoại lại không yên phận mà vang lên.

Vẫn là một dãy số lạ, nhưng địa chỉ IP thì quen thuộc, vẫn là thành phố thuộc khu vực quê nhà cậu.

Thành phố Khánh.

Lâm Sí cau mày, phản ứng đầu tiên là nghĩ gã cha nghiện cờ bạc của mình lại đến quấy rầy.

Nhưng cậu do dự một hồi rồi vẫn bắt máy.

“Xin chào, xin hỏi có phải là anh Lâm Sí không?”

Đầu dây bên kia là giọng nữ nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu vô cùng vội vã.

“Là tôi đây.”

“Vâng, là thế này, tôi gọi từ Bệnh viện Nhân dân số 2 huyện Xương Ngọc, Lâm Triệu Phong, ba của anh hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện chúng tôi…”

Sáu đó cô y tá còn nói gì đó, nhưng âm thanh đã nhỏ hẳn đi.

Vì Lâm Sí quá đỗi kinh ngạc, suýt chút nữa đánh rơi cả điện thoại.

Nhưng cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Cậu xác nhận với y tá một vài thông tin rồi lập tức đáp: “Vâng, tôi sẽ tới ngay.”

Hoắc Vũ Ngưng bên cạnh nhận ra sắc mặt cậu không ổn, cũng ngừng tay thu dọn đồ đạc, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Lâm Sí lời đến miệng lại nghẹn, nhất thời chẳng biết mở miệng sao cho trôi chảy, cứ như có một tảng đá mắc nơi cổ họng, không thể nuốt trôi cũng không thể nhả ra.

Biết nói gì đây?

Hoắc Vũ Ngưng cũng biết trong nhà cậu lắm chuyện rối ren, từng bị người ba xui xẻo đó của cậu quấy rầy, chỉ cần cậu mở miệng, chắc chắn cô sẽ lại vội vã chạy đôn chạy đáo vì cậu.

Cậu đã là người lớn, chuyện nhà mình thì tự xử lý được.

Vì vậy, sau hai giây trầm mặc, Lâm Sí bình thản nói: “Nhà em có chút chuyện, em phải về xử lý, chị xin nghỉ hai ngày giúp em.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận