Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà
Chương 16: “Chị dâu”
Hôm sau, Lâm Sí và Lý Đình Ngôn đều dậy từ rất sớm.
Trước đây hiếm khi họ cùng ngủ lại khách sạn, nhưng dạo này qua lại nhiều hơn nên cũng chẳng còn ai để tâm.
Chỗ này vốn là phòng thuê dài hạn của Lý Đình Ngôn, cả hai đều có để sẵn một số đồ dùng cá nhân ở đây.
Lâm Sí đứng trước gương thay đồ, động tác vội vội vàng vàng.
“Chết rồi, hôm nay có buổi chụp hình mà tôi quên mất tiêu,” Cậu vừa đứng một chân xỏ giày vừa lảo đảo không vững, nhảy tới nhảy lui trên sàn, “Hoắc Vũ Ngưng mới gọi điện mắng tôi xối xả.”
“Cần tôi đưa cậu đi không?” Lý Đình Ngôn hỏi.
“Thôi.”
Lâm Sí cũng chẳng phải khách sáo với anh, “Giờ cao điểm mà anh đưa tôi đi thì còn không nhanh bằng tàu điện ngầm.”
Nói xong, cậu chạy vội vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó chộp lấy hai lát bánh mì trên bàn rồi biến mất.
“Tạm biệt, có dịp lại hẹn.”
“Rầm” một tiếng, cửa lớn bị đóng mạnh, Lâm Sí như một cơn gió biến mất khỏi căn phòng.
Lý Đình Ngôn nhớ lại dáng vẻ hấp tấp của cậu, khóe môi chợt khẽ cong lên.
Sau đó anh cũng rời khỏi phòng.
Anh ngồi ở ghế sau trong xe, bắt đầu xem bảng báo cáo đã để sẵn trên xe.
Nhưng xem được một lúc, động tác trên tay anh chậm lại.
Giờ cao điểm buổi sáng quả thật đông đúc như lời Lâm Sí nói.
Trong tay anh vẫn cầm ly cà phê vừa gói từ khách sạn mang đi, bình thường gặp cảnh tắc đường như thế này dễ khiến người ta bực bội, nhưng hôm nay anh lại ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, anh uống cạn phần cà phê còn lại, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Người ở đầu dây bên kia là một người bạn thân của anh, làm trong lĩnh vực hoàn toàn khác, liên quan đến giới giải trí và điện ảnh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“A lô, Đình Ngôn à?” Giọng nói hào hứng vang lên, “Hiếm thật nha, sáng sớm đã gọi cho tôi thế này.”
Lý Đình Ngôn khẽ cười.
“Đừng đá xéo tôi nữa, lần trước là cậu cúp máy tôi còn gì.”
“Ha, cậu cũng biết à.”
Người kia cũng chẳng giận, hai người quen nhau nhiều năm, tính cách của nhau đều rõ như lòng bàn tay.
“Sao thế, tìm tôi có chuyện gì?” Diệp Phùng Sơn hỏi.
Lý Đình Ngôn thoáng do dự.
“Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp,” Anh chậm rãi nói, “Tôi có một người bạn làm người mẫu, nhưng công ty của cậu ấy không chuyên nghiệp lắm, gây cho cậu ấy không ít phiền phức. Cậu cũng biết mà, tôi không rành mấy mảng giải trí thời trang của các cậu, nên muốn nhờ cậu giúp cậu ấy chuyển sang một công ty chuyên nghiệp hơn, nhưng mà… không thể để cậu ấy biết là có người đứng sau giúp.”
Như sợ Diệp Phùng Sơn không hiểu, anh còn cố ý nhấn mạnh, “Cậu ấy vốn đã rất xuất sắc, không nên bị chôn vùi, được một công ty chuyên nghiệp phát hiện cũng là chuyện bình thường thôi. Cậu ấy còn có một người quản lý khá thân, năng lực làm việc cũng tốt, các cậu có thể tiếp cận quản lý trước, sau đó đưa cả cậu ấy qua.”
“…”
Vẻ mặt Diệp Phùng Sơn bên kia điện thoại có phần vi diệu.
Anh ta đâu có ngu.
Từ bao giờ Lý Đình Ngôn lại có bạn làm người mẫu, lại còn cẩn trọng như thế, vừa muốn nhờ anh ta tìm cách đổi công ty cho đối phương, vừa không muốn cho người ta biết là được giúp đỡ.
Chuyện này thì dễ thôi.
Công ty của anh ta tuy không ký hợp đồng với người mẫu, nhưng muốn liên hệ với vài công ty người mẫu hàng đầu trong nước cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mà người này…
Diệp Phùng Sơn xoa cằm, nhếch môi cười nhạo.
“Dễ ấy mà, cậu đã đích thân nhờ vả, chuyện nhỏ thế này tôi xử lý ngay cho đâu vào đấy, cơ mà Đình Ngôn, là ai khiến cậu để tâm đến mức này vậy?”
Anh ta cười thành tiếng, “Cậu cũng chu đáo quá, mua một tặng một, cả quản lý của người ta cũng muốn kéo theo. Rốt cuộc là ‘người bạn’ nào mà ghê gớm vậy, tôi từng gặp chưa?”
Lý Đình Ngôn khẽ nhắm mắt.
Anh biết thể nào cũng bị hỏi như vậy, nhưng chuyện trong giới người mẫu anh hoàn toàn không rành, hỏi Diệp Phùng Sơn vẫn là cách nhanh nhất.
“Cậu không quen đâu.” Anh dứt khoát nói, “Hồ sơ của cậu ấy tôi sẽ gửi qua sau, cảm ơn cậu đã giúp, nhưng mong cậu đừng tò mò nhiều, cũng đừng lan truyền ra ngoài.”
Diệp Phùng Sơn cười càng to hơn.
“Chuyện này khó đấy. Biết cậu bao năm nay, tôi chưa từng thấy cậu cẩn thận với ai như thế, thật sự không nhịn nổi mà tò mò. À mà khoan…”
Anh ta nheo mắt, trong đầu bỗng lóe lên một hình bóng.
Anh ta cũng là khách mời trong đám cưới của Hứa Mục, học cùng lớp với Hứa Mục và Lý Đình Ngôn thời cấp ba.
Cho nên, anh ta từng gặp cậu thiếu niên đi bên cạnh Lý Đình Ngôn ngày hôm đó, sau lễ cưới, mọi người ngầm hiểu về xu hướng tình d.ục của Lý Đình Ngôn, nhưng cũng chẳng ai để tâm, vẫn cư xử với anh như trước.
Chỉ có Hứa Mục là một mực tin chắc cậu nhóc kia là bạn trai của Lý Đình Ngôn, còn cam đoan là hai người đang hẹn hò, bảo Lý Đình Ngôn rất quan tâm người đó.
Bọn họ chẳng ai tin.
Lý Đình Ngôn là ai chứ, hồi còn đi học đã được xem là một trong những ngọn núi cao khó chinh phục nhất, với tính cách của anh, nếu thật sự đang yêu ai, sao có thể chưa từng dắt người đó ra mắt bạn bè một lần?
Chắc cũng chỉ là chơi bời cho vui, không nghiêm túc gì.
Nhưng giờ phút này, Diệp Phùng Sơn hơi nheo mắt lại, bỗng thấy có gì đó không chắc chắn lắm.
Anh ta hỏi: “Người cậu nhờ tôi giúp chẳng lẽ là cậu nhóc cậu dắt đi tham dự đám cưới của Hứa Mục lần trước?”
Nếu đúng thì chuyện này càng thú vị hơn rồi.
Cây vạn tuế nở hoa.
Mà còn nở đúng một bông hoa duy nhất.
Sự tò mò của Diệp Phùng Sơn lên đến đỉnh điểm.
Lý Đình Ngôn cũng không ngạc nhiên khi Diệp Phùng Sơn đoán được, dù sao bên cạnh anh cũng chẳng có ai khác khả nghi.
“Là cậu ấy.”
Anh dứt khoát thừa nhận.
“Vãi, thật hả?! Anh bạn chơi thật luôn à?” Diệp Phùng Sơn càng kinh ngạc hơn, “Ôi má ơi, cậu nhóc đó tôi nhớ mà, chân siêu dài, đẹp như mấy con búp bê BJD [1] ấy, đúng là tiềm năng sáng giá thật. Nhưng mà cậu… cậu với nhóc đó là thật đấy hả? Ôi trời đất ơi, Hứa Mục nói hai người hẹn hò tôi còn chẳng tin.”
[1] Búp bê Ball-Jointed Doll, nghĩa là búp bê khớp cầu, là búp bê cao cấp thường được làm bằng nhựa resin, nổi tiếng với thiết kế khớp nối linh hoạt, cho phép tạo dáng tự nhiên, đa dạng, phổ biến tại Nhật, Hàn, trung vào những năm 2000.
Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Khoan đã, cậu nhóc đó bao nhiêu tuổi vậy? Tôi thực sự phải gọi một đứa nhỏ như thế là chị dâu ư?”
… Cái quái gì vậy.
Lý Đình Ngôn day nhẹ ấn đường, thoáng nghi ngờ bản thân có sai lầm khi gọi cuộc điện thoại này hay không.
Ngoài Diệp Phùng Sơn ra, thật ra anh cũng không thiếu cách để giúp Lâm Sí đổi công ty.
Nhưng lời đã nói ra rồi, muốn thu lại cũng không kịp nữa.
Lý Đình Ngôn nhức đầu nói: “Cậu đang đoán bậy đoán bạ gì vậy, tôi đã nói rồi, cậu ấy chỉ là bạn tôi, tiện tay giúp một chút thôi.”
Anh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Diệp Phùng Sơn nữa, cho nên dứt khoát rút ngắn cuộc nói chuyện.
“Thôi, tôi sắp đến công ty rồi, tôi sẽ bảo thư ký gửi hồ sơ của Lâm Sí và người quản lý của cậu ấy cho cậu, có thời gian thì giúp tôi sắp xếp ổn thỏa, sau này tôi sẽ cảm ơn.”
Nhưng nghĩ lại thấy vẫn không yên tâm, anh nói thêm: “Cậu cũng bớt nói nhảm bên ngoài, đừng tự dựng chuyện cho tôi.”
“Rồi rồi.”
Diệp Phùng Sơn cười đến nỗi miệng suýt không khép lại được: “Tôi làm việc cậu còn không yên tâm à, được rồi được rồi, không phải chị dâu, chỉ là bạn bè thôi. Tôi đảm bảo, sắp xếp cho em trai nhỏ này đổi sang công ty mới suôn sẻ, đãi ngộ và hợp đồng đều theo tiêu chuẩn tốt nhất.”
Lý Đình Ngôn cũng yên tâm phần nào, nói gì thì nói, Diệp Phùng Sơn làm việc vẫn luôn đáng tin.
“Vậy cảm ơn cậu, lúc nào rảnh tôi hẹn mọi người đi đánh golf.”
Cũng khá lâu rồi bọn họ chưa tụ tập.
Nói xong, Lý Đình Ngôn bèn cúp máy, cuối cùng cũng có tâm trạng tiếp tục xem bảng báo cáo của mình.
Mà ở đầu dây bên kia, Diệp Phùng Sơn vừa cúp điện thoại thì lập tức nhanh chóng mở một nhóm chat đông người, lôi gần hết bạn thân trong nhóm cũ ra ngoài trừ Lý Đình Ngôn rồi tạo một nhóm chat mới.
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta đã gửi một dãy dấu chấm than trong nhóm.
“Không thể tin được!!!!!! Mẹ nó Lý Đình Ngôn thật sự đang yêu rồi!!!!!”
Trong nhóm mới có bốn người, trừ Diệp Phùng Sơn ra thì ba người còn lại lần lượt ngoi lên.
Ba khuôn mặt hoang mang tột độ.
“Cái quái gì thế?”
“Ai cơ??”
“Đình Ngôn á, cậu nói xàm à, nếu Lý Đình Ngôn mà yêu thật thì năm nay tôi thua sạch trò cá ngựa.”
“Đình Ngôn? Chẳng phải cậu ấy yêu lâu rồi sao?”
Câu này là Hứa Mục nói.
Cả đám vốn đã quá quen với mấy nhóm chat lập ra trong chớp nhoáng thế này, không ai trong số họ tỏ ra áy náy khi nói xấu Lý Đình Ngôn, cứ thế tám chuyện rôm rả, loạn như cái chợ vỡ.
Diệp Phùng Sơn đành phải spam một loạt sticker để lôi kéo sự chú ý của mọi người.
Anh ta bắt đầu kể lại nguyên văn cuộc điện thoại vừa rồi, còn cố ý nhấn mạnh điểm chính.
“Người mà Đình Ngôn nhờ tôi giúp chính là cậu trai hôm đó cậu ta dắt đi đám cưới của Hứa Mục, không hề đổi người, vẫn là cậu ấy! Tôi còn tưởng chỉ là chơi qua đường, ai dè là thật lòng!”
Mấy người còn lại lập tức xôn xao.
Vì giống như Diệp Phùng Sơn, họ cũng chẳng mấy để tâm đến Lâm Sí.
Trong cái vòng xã hội kiểu này, chuyện đổi bạn trai bạn gái đã như cơm bữa, dắt theo ai đó một hai lần thì có là gì.
Chỉ có Hứa Mục là cảm thấy cực kỳ oan ức, cuối cùng cũng có ngày được rửa sạch nỗi oan.
“Tôi đã bảo ánh mắt của tôi là chuẩn khỏi cần chỉnh rồi mà!”
“Tôi còn nói là hỏi Đình Ngôn rồi, cậu ấy bảo vẫn đang hẹn hò với Lâm Sí, tôi hỏi có phải người yêu không, cậu ấy cũng đâu có phủ nhận!”
“Vậy mà mấy cậu không ai tin! Giờ thì thấy chưa, ai mới là người nói đúng đây?!”
.
Lý Đình Ngôn hoàn toàn không hề biết đám bạn của mình đang túm tụm sau lưng tám chuyện hăng say đến vậy.
Càng không hề hay biết rằng chỉ với mấy câu lập lờ nước đôi của mình, Lâm Sí đã bị nâng lên thành bạn trai chính thức.
Nhưng cho dù có biết, anh cũng chẳng buồn giải thích làm gì.
Giải thích gì đây?
Nói rằng anh với Lâm Sí chỉ là bạn giường, trong lòng anh có người khác?
Cho nên, mặc dù biết Diệp Phùng Sơn chưa chắc giữ mồm giữ miệng được lâu, Lý Đình Ngôn cũng không mấy bận tâm.
Anh lật sang trang tiếp theo của tập hồ sơ, ngón tay gõ nhẹ lên giấy, trong đầu đã nghĩ đến việc lát nữa gọi phòng tài vụ lên một chuyến.
#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:
Gọi sớm hay gọi muộn cũng đều là chị dâu cả thôi~