Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà
Chương 37: Thân thế.
Sau khi Lý Đình Ngôn rời đi, căn phòng như được trả về sự yên tĩnh ban đầu.
Lâm Sí lật cuốn tạp chí thời trang trong tay, người mẫu nữ trên trang bìa là người cậu quen, cô có gương mặt gầy nhưng đầy khí chất, năng lực làm việc xuất sắc, mặc bộ đồ dệt bằng cỏ bước đi giữa cánh đồng bát ngát, đôi mắt của cô như báo như sói, tựa một loài sinh vật khổng lồ chưa được khám phá, dễ dàng nhìn thấu lòng người.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Lâm Sí bỗng thấy hơi không thoải mái, cậu lật tạp chí sang trang khác.
Cậu nằm trong căn phòng ngủ này, sau khi tắm rửa rồi massage, cơ thể và tinh thần đều thư giãn phần nào.
Nhưng những chuyện xảy ra trong đêm nay như khắc sâu lên người cậu, hằn sâu cả vào lòng, kể từ khoảnh khắc nhìn thấy Lý Đình Ngôn ở quán bar, mọi thứ dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Lâm Sí cụp mắt xuống, nhìn vết đỏ trên cổ tay mình, ánh mắt đầy phức tạp.
Rất khó để nói vào khoảnh khắc nhìn thấy Lý Đình Ngôn ở quán bar, có phải cậu đã thoáng có cảm xúc vui mừng không thể nói thành lời hay không.
Cậu không phải kẻ ngốc.
Trước khi gặp Lý Đình Ngôn, cậu cũng từng có những bạn giường khác, nhưng lúc ấy đâu có cảm giác chiếm hữu mãnh liệt như bây giờ.
Hai bên hợp thì chung đụng, không hợp nữa thì chia tay.
Nếu đối phương làm điều gì khiến cậu không thích, cậu sẵn sàng chấm dứt mối quan hệ này, chẳng chần chừ một giây.
Cậu tuyệt đối không náo loạn đến quán bar chỉ để đi bắt người giống như Lý Đình Ngôn.
Đối phương là gì của cậu, đáng để cậu phải làm lớn đến vậy sao?
Bạn giường thì mãi là bạn giường, chính vì không liên quan đến tình cảm nên mới chẳng thể có cảm xúc ghen tuông, đố kỵ hay tức giận.
Thế nhưng hành động tối nay của Lý Đình Ngôn rõ ràng đã vượt qua giới hạn của một mối quan hệ thể xác đơn thuần.
Nghĩ đến đây, Lâm Sí không kìm được đảo mắt, trong đầu như đang chiếu một cuốn phim, từng cảnh được phóng to, tua lại, nghiền ngẫm từng chi tiết trong đêm nay lẫn từng ánh mắt của Lý Đình Ngôn.
Muốn từ đó mà đoán xem rốt cuộc Lý Đình Ngôn đang nghĩ gì.
Nhưng rất nhanh, khi nhận ra bản thân đang làm gì, cậu lại bật cười tự giễu.
Cậu lấy tạp chí đắp lên mặt, vùi sâu vào chiếc giường mềm mại.
Cậu buồn bã nghĩ, tình cảm đúng là thứ hại người vô cùng.
Lúc còn làm bạn giường với Lý Đình Ngôn, rõ ràng Lâm Sí thấy rất thoải mái tự tại, không hề dè dặt hút lấy dưỡng khí từ người anh, coi đó là động lực để tiếp tục cuộc sống.
Nhưng đến khi bỗng nhiên khai sáng, nhận ra ánh mắt mình nhìn Lý Đình Ngôn đã không còn giống trước, phiền não cũng theo đó mà kéo tới.
Những đêm khuya vắng như thế này, cậu lại bắt đầu tự hỏi, liệu Lý Đình Ngôn có một chút nào đó thích mình không?
Mghĩ đến mức trằn trọc khó ngủ, trong lòng cứ ngổn ngang.
.
Đêm đó Lâm Sí ngủ chẳng ngon giấc, sáng hôm sau, cậu lết ra bàn ăn với hai quầng thâm mờ dưới mắt.
Các nhân viên xung quanh rất chuyên nghiệp, thấy cậu quay lại cũng không tỏ ra bất ngờ chút nào, chỉ chu đáo hỏi xem cậu muốn dùng bữa sáng thế nào.
Lâm Sí cũng buông xuôi, điềm nhiên gọi món: “Cho tôi một phần salad, cảm ơn.”
Salad nhanh chóng được dọn lên, còn có vài món ăn sáng cơ bản khác, đầy kín cả bàn.
Lâm Sí rót cà phê Americano vào cốc, lặng lẽ ăn bữa sáng nhạt như cỏ khô của mình.
Lý Đình Ngôn đã ăn gần xong, anh hỏi: “Hôm nay cậu phải đi làm à?”
Lâm Sí trả lời ngắn gọn: “Tất nhiên rồi, chiều tôi có buổi chụp hình, còn phải tham gia một buổi phỏng vấn, tối thì có tiệc. Nghỉ ngơi mấy hôm rồi, giờ không đi làm chắc Hoắc Vũ Ngưng lột da tôi mất.”
Lý Đình Ngôn gật đầu, nói: “Vậy để lão Cố đưa cậu đến chỗ làm, sau này anh ấy đi theo cậu luôn, có chuyện gì cũng tiện xử lý.”
Lão Cố là một trong những tài xế của Lý Đình Ngôn, cũng là người anh dùng thường xuyên nhất.
Lâm Sí ngây người: “Ý anh là sao? Lão Cố theo tôi làm gì?”
“Cậu ở đây thì cần có xe đi lại cho tiện,” Lý Đình Ngôn nói, “Lão Cố làm cho tôi nhiều năm rồi, lái xe rất cẩn thận, có anh ấy theo cậu tôi cũng yên tâm hơn.”
Lâm Sí đâu phải ngốc, tất nhiên nghe ra được đây là ý muốn cậu ở lại lâu dài.
Thật ra việc hôm qua bị Lý Đình Ngôn đưa về, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý, dường như Lý Đình Ngôn vô cùng cố chấp trong việc giữ cậu lại.
Còn cậu, sau những chuyện tối qua, tâm trạng cũng đã thay đổi ít nhiều, không còn vội vàng muốn cắt đứt với anh nữa.
Nhưng cứ thế mà dọn đến ở chung, trong lòng cậu vẫn thấy kỳ kỳ.
Lâm Sí chậm rãi cắt miếng salad trong bát, nhíu mày, không nói đồng ý cũng không từ chối.
Lý Đình Ngôn biết cậu đang nghĩ gì, khẽ cười rồi nói: “Đúng là tôi hy vọng cậu có thể ở lại đây thêm một thời gian, nếu không thấy cậu, tôi lại bắt đầu nghi ngờ cậu ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“…”
Lâm Sí tối sầm mặt, thật sự muốn cãi nhau với Lý Đình Ngôn.
Chỉ là hôm qua ra ngoài uống tí rượu mà thôi, thế mà cứ như bị anh tóm được nhược điểm.
Cậu bực bội nói: “Anh đừng có mượn cớ mà…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, Lý Đình Ngôn đã dùng khăn ăn lau khóe miệng, kết thúc bữa sáng.
Anh bước đến bên cạnh Lâm Sí, cúi xuống hôn nhẹ lên má cậu một cái.
Lời nói còn dang dở lập tức nghẹn lại trong cổ họng Lâm Sí.
Lý Đình Ngôn đứng thẳng dậy.
Anh nhìn cậu, dịu giọng nói: “Ngoài lý do vừa rồi, còn một lý do nữa là tôi muốn gặp cậu dễ dàng hơn, trước đây mỗi lần muốn gặp cậu đều phải lái xe cả tiếng đồng hồ, còn có thể gặp phải nhiều tình huống bất ngờ. Nếu cậu sống ở đây thì sẽ không còn vấn đề đó nữa.”
Anh dịu dàng nhìn cậu, lại tỏ vẻ ôn hòa dễ gần quen thuộc, giống như anh thực sự là một quý ông nho nhã đang nhẹ nhàng cầu xin sự thương xót của Lâm Sí.
Anh nói tiếp: “Nếu cậu thấy chỗ này quá vắng vẻ, cũng có thể mời bạn bè đến chơi, bên cạnh còn hai căn biệt thự nhỏ nữa, vốn là để tổ chức tiệc tùng.”
“…”
Tôi cảm ơn anh quá cơ.
Hôm nay tôi tổ chức tiệc ở nhà anh, ngày mai Hoắc Vũ Ngưng chắc chắn sẽ siết cổ tôi hỏi có phải tôi đang vụng trộm gì đó với anh không.
“Không cần đâu.” Lâm Sí lầu bầu đáp.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói ra lời từ chối dứt khoát.
.
Ăn sáng xong, Lâm Sí nghỉ ngơi thêm một lát rồi lên xe ra ngoài.
Cậu đến nơi chụp hình, hôm nay Hoắc Vũ Ngưng không có mặt, chỉ có một mình cậu, nhưng Lâm Sí cũng chẳng phải người mới, không cần người đại diện bám theo như mẹ già, cậu thành thạo chào hỏi nhiếp ảnh gia và nhân viên trang điểm.
Nhân viên trang điểm vừa trang điểm cho cậu vừa ngạc nhiên hỏi: “Tối qua cậu đi đâu thế? Hôm nay trông không được ổn lắm nha.”
Lâm Sí mím môi, hơi thấy ngại ngùng.
Sáng nay cậu vừa cố gắng làm giảm sưng phù, nhưng trạng thái vẫn tệ hơn bình thường đôi chút.
Có điều nền tảng của cậu vốn tốt, hôm nay yêu cầu chụp hình cũng không quá khó nên ảnh hưởng không đáng kể.
“Tối qua ngủ không ngon.” Cậu đáp.
“Nhìn ra luôn đấy.”
Nhân viên trang điểm vừa thoa kem che khuyết điểm vừa nói: “Nhưng mà không sao đâu, da cậu đẹp, chẳng có mụn hay vết nào cả, tôi che cho cậu là ổn thôi.”
Lâm Sí đang đùa giỡn với nhân viên trang điểm khiến người ta cười ngặt nghẽo, điện thoại của cậu bỗng nhiên reo lên.
Cậu còn tưởng là Hoắc Vũ Ngưng gọi đến, nhưng khi lấy ra xem, trên màn hình hiện lên ba chữ rõ to — Hi Tử Văn.
Lâm Sí: “…”
Cậu âm thầm giả vờ trượt tay cúp máy.
Nghĩ bằng ngón chân cũng biết Hi Tử Văn muốn nói gì với cậu.
Nhưng cậu vừa cúp máy một lần, bên kia vẫn kiên trì không bỏ cuộc, gọi lại lần hai rồi lần ba.
Ngay cả nhân viên trang điểm cũng tỏ ra nghi ngờ, kỳ lạ liếc nhìn điện thoại của cậu.
Phiền chết đi được.
Lâm Sí thầm nghĩ.
Cậu đành phải nhắn tin cho Hi Tử Văn, nói mình đang làm việc.
Nhưng Hi Tử Văn vẫn không chịu buông tha, lập tức nhắn lại: “Vậy khi nào cậu xong việc?”
Lâm Sí trợn mắt.
Sao thế này, chỉ là làm một người tình thôi, còn chẳng phải người yêu, vậy mà ai nấy đều phản ứng như trời sập, Hoắc Vũ Ngưng là vậy, Hi Tử Văn cũng thế.
Nhưng cậu cũng hiểu việc hôm qua mình bị người ta bắt đi như đang bắt gian tại trận, chắc cũng khiến Hi Tử Văn lo lắng.
Cậu nghĩ ngợi một lúc, đằng nào cũng không trốn không được, bèn nhắn thêm một tin.
“Chắc tầm hơn năm giờ, lúc đó tôi sẽ gọi lại cho cậu.”
Lúc này Hi Tử Văn mới chịu tạm tha.
“Được.”
Nhưng vẫn không quên đe dọa: “Nếu cậu không gọi, tối tôi sẽ tiếp tục gọi cho đến khi cậu nghe máy mới thôi.”
Lâm Sí gửi lại một icon ngón giữa.
Trang điểm xong, Lâm Sí hoàn thành buổi chụp hình hôm nay theo đúng trình tự, sau đó tranh thủ thời gian nghỉ ngơi kết thúc một cuộc phỏng vấn kéo dài khoảng ba mươi phút.
Chờ đến khi xong xuôi mọi việc, cậu thay một bộ đồ khác, tẩy lớp trang điểm lòe loẹt đi, làm một lớp makeup nhẹ nhàng phù hợp với thường ngày rồi lại lên xe đến địa điểm tiếp theo.
Nhưng trên xe vẫn còn hơn một tiếng rảnh rỗi.
Cậu do dự mấy giây, cuối cùng vẫn kéo rèm ngăn rồi gọi điện cho Hi Tử Văn.
Bên kia gần như bắt máy ngay.
Nhưng sau khi kết nối, hai người đều im lặng, như đang chơi trò ai là khúc gỗ.
Cuối cùng vẫn là Hi Tử Văn không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi gọi: “Lâm Sí.”
“Đây~”
Lâm Sí uể oải đáp một tiếng, chết đến nơi còn không sợ nước sôi, vờ như không biết chuyện gì: “Gọi tôi có chuyện gì thế?”
“Cậu nói xem?”
Hi Tử Văn tức đến mức bật cười, thậm chí còn chửi thề: “Đ**, hôm qua tôi còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã bị người ta dắt đi rồi, đến lúc tôi hoàn hồn quay lại tìm cậu thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu, gọi điện cũng không nghe, mẹ nó tôi còn tưởng phải đi nhặt xác cho cậu rồi chứ. Kết quả là hôm nay cậu lại còn dám cúp máy của tôi!”
Lâm Sí xoa xoa mũi.
Chuyện này đúng là lỗi của cậu thật.
Hôm qua cậu đang làm gì nhỉ, cậu đang ở trong xe chơi trò xếp hình với Lý Đình Ngôn, còn hơi sức đâu mà nhớ ra Hi Tử Văn là cái cóc khô gì.
Vì vậy khí thế của cậu giảm hẳn mấy phần, ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Hôm qua tôi không sao hết, chỉ là không nghe thấy tiếng chuông điện thoại thôi.”
“Hừ.”
Hi Tử Văn không tin nửa lời.
Dựa vào không khí giữa hai người họ hôm qua, nếu đồ không có liêm sỉ như Lâm Sí không lên giường thì cậu ta cũng theo họ Lâm luôn.
Nhưng cậu ta cũng chẳng có tâm trí để trách móc Lâm Sí trọng sắc khinh bạn, vì chuyện cậu ta muốn nói không phải là chuyện này.
“Thôi được rồi, tôi cũng không gọi để chất vấn cậu, đừng có nói mấy lời vớ vẩn với tôi.” Hi Tử Văn vắt chéo chân ngồi trên ban công, nhìn xuống khu vườn phía dưới, lông mày nhíu chặt, cố nhịn rồi mà không nhịn được: “Tôi thật sự không hiểu, sao cậu lại dính với Lý Đình Ngôn? Bạn tình mà cậu yêu thầm là anh ta đúng không, mắt cậu để đi đâu vậy hả?”
Lâm Sí nhướn mày, không ngờ Hi Tử Văn cũng biết Lý Đình Ngôn.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, tuy nhà Hi Tử Văn và nhà Lý Đình Ngôn không cùng ngành, nhưng đều là giới hào môn, quen biết lẫn nhau cũng chẳng có gì lạ.
Giờ cậu đã bất chấp tất cả, không còn chút chột dạ nào như lần trước đối mặt với Hoắc Vũ Ngưng.
“Sao thế? Có gì không ổn à?” Cậu hỏi ngược lại.
“Chỗ nào cũng không ổn.” Hi Tử Văn bực bội nói, “Cậu không thể ngủ với người nào bình thường hơn chút à?”
Lâm Sí nghe vậy thì không vui, “Anh ấy thì có gì không bình thường, chẳng lẽ không đẹp trai bằng cậu?”
“Tôi không nói cái đó.”
Hi Tử Văn nhíu mày, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn.
“Lâm Sí, tôi nói thật đấy, cậu có hiểu rõ Lý Đình Ngôn không mà đã thích anh ta?”
Lâm Sí bị hỏi đến nghẹn lời.
Cậu có hiểu rõ Lý Đình Ngôn không?
Cậu biết Lý Đình Ngôn nhóm máu A, thích ăn thanh đạm, không thích đồ ngọt, giỏi cưỡi ngựa, leo núi, chèo thuyền, chơi golf, anh không nói nhiều, nhưng tính tình điềm đạm, nhất là trước mặt cậu, thậm chí có thể nói là dịu dàng.
Hai người từng nằm bên nhau xem rất nhiều bộ phim, cậu từng kể với Lý Đình Ngôn về gốc rễ gia đình xui xẻo của mình, cũng từng than thở chuyện công việc phiền phức.
Lý Đình Ngôn còn từng dạy cậu nói tiếng Pháp cơ bản trong khách sạn, dùng chính lưỡi để chỉnh phát âm cho cậu.
Bọn họ thân mật không có khoảng cách.
Thế nhưng, cậu lại không dám chắc mình thật sự hiểu rõ con người Lý Đình Ngôn.
“Tôi hiểu rõ mà,” Lâm Sí cười khẽ, ngoài miệng thì cứng cổ, “Tôi ngủ với anh ấy gần nửa năm rồi, tôi mà không hiểu anh ấy thì cậu hiểu chắc?”
Hi Tử Văn lại cười lạnh, “Có khi tôi hiểu hơn cậu một chút đấy.”
Không đợi Lâm Sí ngạc nhiên, cậu ta tự nói luôn: “Tôi và Lý Đình Ngôn học chung trường cấp ba, tôi nhỏ hơn mấy khóa, lúc anh ta học cấp ba thì tôi học cấp hai. Nhà anh ta với nhà tôi cũng có qua lại, tuy chỉ là ở đời ông nội thôi, anh ta không thân với tôi hay anh tôi, nhưng không có nghĩa là tôi không biết chuyện trong nhà họ.”
Lâm Sí hiểu cậu ta đang ám chỉ điều gì, bèn hỏi: “Chuyện gì?”
Hi Tử Văn ngồi trên ban công hóng gió, sắc mặt thay đổi khó đoán.
Nói xấu người khác thì cũng chẳng hay ho gì, nhưng Lâm Sí là bạn thân của cậu ta, cậu ta đâu thể trơ mắt nhìn Lâm Sí rơi vào một cái hố to tướng.
“Cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng tốt nhất là cậu nên nghe, nhớ kỹ lời tôi nói.”
Hi Tử Văn nói, “Lý Đình Ngôn hồi còn học cấp ba hoàn toàn không giống như bây giờ, nổi tiếng là người nóng tính, cả ngày chẳng thấy cười lấy một lần.”
“Tôi cũng không biết có phải do ảnh hưởng từ gia đình không, ba mẹ anh ta ly hôn từ rất sớm, trước khi ly hôn ba anh ta đã có con riêng rồi, chỉ kém anh ta một tuổi.”
“Chuyện đó thì thôi đã đành, ba anh ta còn muốn đưa người con riêng đó lên làm người thừa kế, lúc Lý Đình Ngôn bị tai nạn hồi học đại học, bị thương khá nặng, ba anh ta lập tức dắt người con riêng kia đi khoe khoang khắp nơi, đối xử với người đó như người kế thừa chính thức.”
“Nhưng có ích gì chứ, cậu xem bây giờ bên ngoài có mấy ai biết tới đứa em cùng cha khác mẹ đó của anh ta?”
Hi Tử Văn nói tiếp, “Lý Đình Ngôn nhờ được ông nội chống lưng mới ngồi vững được vị trí hiện giờ, nhưng như vậy cũng khiến người em cùng cha khác mẹ kia không ngóc đầu lên nổi, bị ép phải sống ở nước ngoài suốt, ngay cả ba anh ta cũng không nể mặt.”
Nói đến đây, Hi Tử Văn lại thấy tức, anh trai cậu ta suốt ngày lấy Lý Đình Ngôn ra dạy dỗ cậu ta, trong khi cậu ta nhỏ hơn Lý Đình Ngôn mấy tuổi, lại lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, việc gì phải học theo người như vậy?
Cậu ta cũng lười không muốn than phiền nữa.
Hi Tử Văn hỏi ngược lại Lâm Sí: “Cậu tự nói xem, cậu xử lý nổi người tàn nhẫn như Lý Đình Ngôn sao? Gia đình anh ta như vậy, trưởng thành trong hoàn cảnh phức tạp như thế, cậu thật sự chịu được sao?”
Cậu ta không nhịn được châm chọc: “Cậu xem mắt cậu mù đến mức nào, tôi thấy cậu nên tìm một cậu ấm ngốc nghếch, ngây thơ một tí thì tốt hơn, vừa không tâm cơ, lại còn nghe lời cậu răm rắp.”
Lâm Sí cau mày nãy giờ, nhưng nghe đến đoạn đó thì bật cười.
Cậu thản nhiên trêu lại Hi Tử Văn: “Sao thế, cậu ấm ngốc nghếch ngây thơ nhà giàu chẳng phải chính là cậu à, cậu định hy sinh bản thân để giúp tôi được như ý sao?”
Hi Tử Văn mặt dày không biết xấu hổ: “Đúng thế, chính là loại như tôi đấy, tôi chẳng tốt hơn Lý Đình Ngôn à? Tôi với anh tôi còn chui ra từ cùng một bụng mẹ, gia đình tôi cũng chẳng lằng nhằng rắc rối như gia đình anh ta.”
Lâm Sí không nhịn được cười.
Nhưng những lời Hi Tử Văn nói thực sự khiến cậu hơi dao động.
Khi cậu gặp Lý Đình Ngôn, anh đã là một người điềm tĩnh, rộng lượng, dịu dàng, thậm chí là chiều chuộng cậu, rất khó tưởng tượng người mà Hi Tử Văn nói tới lại chính là anh.
Hi Tử Văn vẫn còn lải nhải không ngừng, nói cậu mù, bảo cậu sớm buông tha cho cái cây già cong queo như Lý Đình Ngôn đi.
Lâm Sí rất hiểu, nếu là mấy ngày trước, có khi cậu sẽ hoàn toàn đồng tình với Hi Tử Văn.
Thế nhưng sau tối hôm qua, trái lại cậu trở nên do dự.
Cho nên cậu không thể cho Hi Tử Văn câu trả lời mà cậu ta mong muốn.
“Nói sau đi, tôi tự biết mình đang làm gì mà.” Lâm Sí cười khẽ, nửa thật nửa đùa nói với Hi Tử Văn: “Chuyện tình cảm mà, ai nói rõ được đâu, thôi, tôi phải đi làm rồi, nói chuyện sau nhé.”
Nói xong, cậu lập tức cúp máy.