Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà

Chương 40: Yến tiệc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Lý Đình Ngôn về đến nhà, quả thật Lâm Sí vẫn ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách.

Cả ngày hôm nay cậu đều ở lại biệt thự không ra ngoài, buổi sáng đi bơi một vòng, ăn trưa xong lại sang khu tập bắn cung luyện bắn một lúc, cả ngày sống rất vận động và lành mạnh, giờ đang ngồi trên ghế sofa, vừa ăn dâu vừa xem phim truyền hình máu chó.

Lúc Lý Đình Ngôn đi tới ngồi cạnh, nữ chính trên màn hình đang rơi lệ đầm đìa hôn nam chính.

Lâm Sí xem không chớp mắt.

Mãi đến khi Lý Đình Ngôn khẽ bật cười, Lâm Sí mới phát hiện sự hiện diện của anh.

Chạm phải ánh mắt của Lâm Sí, Lý Đình Ngôn ngồi xuống bên cạnh, ngón tay thon dài lấy một quả dâu tây phủ đường trong bát của Lâm Sí, cắn một miếng.

“Ngọt quá.”

Anh bình thản đánh giá.

Lâm Sí còn rưới thêm sữa đặc lên dâu, hoàn toàn không quan tâm chuyện có bao nhiêu calo.

Lâm Sí nhướng mày, cố tình nhét thêm một quả vào miệng trước mặt Lý Đình Ngôn.

“Tôi thích thế.” Cậu vừa nhai dâu vừa nói, nước dâu rịn ra nhuộm đỏ môi cậu.

Lý Đình Ngôn khẽ cười, không nói gì thêm, đưa tay khẽ lau khóe môi Lâm Sí, lau sạch nơi còn dính chút nước dâu.

Anh xem hết một tập phim truyền hình sướt mướt nhàm chán cùng Lâm Sí, nhưng không ở lại ăn tối với cậu.

Tối nay anh phải đến nhà cũ, nơi ông nội anh – Lý Tranh Thao đang ở.

Lý Tranh Thao giờ đã bảy mươi lăm tuổi, sức khỏe vẫn còn rất tốt, mặc dù trong mắt người ngoài thì ông đã về hưu, nhưng nhiều việc lớn nhỏ của Tập đoàn Trường Hạ và Tập đoàn Húc Giai vẫn cần ông gật đầu mới được thông qua.

Hiện giờ ông không sống ở thành phố C nữa mà chuyển đến một hòn đảo nhỏ lân cận thành phố C, từ nhà Lý Đình Ngôn đến đó mất khoảng một tiếng rưỡi lái xe.

Vì thế Lý Đình Ngôn cũng không nghỉ ngơi được bao lâu sau khi về nhà, lại phải mặc áo khoác vào chuẩn bị lên đường.

Vừa chỉnh lại cổ áo, anh vừa nói với Lâm Sí: “Chắc tối mùng một tôi mới về, cậu ở nhà có chuyện gì cứ nói với quản gia, hoặc gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được.”

Nghe đến câu cuối cùng, Lâm Sí nhướng mày: “Thật không? Tôi tưởng các anh sẽ mở tiệc gia đình gì đó, sợ anh không tiện.”

Lý Đình Ngôn khẽ cười: “Không đến mức đó, có họp mặt gia đình thật nhưng thường chỉ kéo dài hai, ba tiếng thôi.”

Tuy nói vậy, sắc mặt Lý Đình Ngôn cũng thoáng tối đi.

Mấy dịp sum họp kiểu này là những ngày hiếm hoi trong năm anh buộc phải gặp mặt ba mình và cậu em trai cùng cha khác mẹ.

Ngồi dự tiệc mấy tiếng đồng hồ, nghe một đám họ hàng chẳng mấy thân thiết tâng bốc nhau, nói những lời khách sáo giả tạo, thật ra cũng khá nhàm chán.

Ăn bữa cơm giao thừa cùng Lâm Sí vui hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, anh lại liếc nhìn Lâm Sí.

Cậu vẫn đang ôm bát dâu tây ngồi trên ghế sofa, mặc áo choàng ngủ màu xanh nước biển, mái tóc hơi dài được buộc ra sau đầu, gương mặt trắng trẻo thanh tú, trông ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều.

Thậm chí có chút trẻ con.

Bình thường Lâm Sí luôn tỏ ra điềm đạm, độc lập, khiến anh gần như quên mất cậu vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, còn mấy tháng nữa mới ra trường.

Giờ nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh hiếm thấy này, Lý Đình Ngôn bỗng cảm thấy mình muốn giấu Lâm Sí vào lòng, mang theo bên người.

Nhưng tất nhiên đó chỉ là ý nghĩ hoang đường, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận đôi găng tay màu đen từ quản gia, thong thả đeo vào.

Lâm Sí nhìn chằm chằm vào ngón tay đeo găng đen của Lý Đình Ngôn, không biết xấu hổ mà lại nuốt nước bọt một cái.

Đúng là lạ.

Mẹ Lý Đình Ngôn sinh khéo thật, đẻ ra anh chỗ nào cũng đẹp.

Ngay cả ngón tay cũng đẹp, đeo găng tay đen vào càng gợi cảm hơn.

Cậu lững thững đi theo tiễn Lý Đình Ngôn ra cửa, gió lạnh bên ngoài lùa vào từ khe cửa mở.

Lý Đình Ngôn nhắc: “Bên ngoài lạnh, cậu vào nhà đi.”

Nhưng Lâm Sí lại lắc đầu, kéo chặt áo choàng ngủ: “Không lạnh.”

Trong phòng có hệ thống sưởi, quả thật chẳng cảm thấy lạnh lắm.

Cậu vẫn còn cầm bát dâu tây trong tay, quên không đặt xuống, đúng lúc ngẩng đầu định nói thêm câu gì với Lý Đình Ngôn, cái bát liền rơi khỏi tay cậu.

“Choảng”.

Chiếc bát thủy tinh trong suốt vỡ tan trên nền đá cẩm thạch, những mảnh vụn văng tứ phía, một mảnh đúng lúc bắn trúng bắp chân trần của Lâm Sí.

“Hửm?”

Lúc đầu Lâm Sí vẫn chưa ý thức được vấn đề, chỉ cảm thấy chân hơi lạnh.

Cậu cúi đầu xuống mới phát hiện trên chân xuất hiện một vết cắt dài xéo, máu bắt đầu rịn ra từng dòng, loang thành từng vệt, trông có phần rợn người.

Lý Đình Ngôn lập tức ngồi thụp xuống, nhíu mày nắm lấy cổ chân Lâm Sí.

Người giúp việc bên cạnh đã vội vàng chạy đi lấy hộp y tế, định giúp Lâm Sí cầm máu.

Nhưng Lý Đình Ngôn lại tự mình nhận lấy, dùng băng gạc sạch áp lên vết thương của Lâm Sí, ngẩng đầu hỏi: “Đau không?”

Lâm Sí lắc đầu.

Cậu vốn giỏi chịu đau.

“Không sao đâu.”

Cậu cúi người, nhận lấy miếng băng từ tay Lý Đình Ngôn, định tự đè lên vết thương.

“Anh mau đi đi, chẳng phải trước bảy giờ phải đến nơi sao?” Cậu giục, “Tôi không sao đâu, tôi tự làm được.”

Cậu hất tay Lý Đình Ngôn ra.

Lý Đình Ngôn mím môi, biết Lâm Sí nói cũng có lý, nhưng khi đứng dậy vẫn không khỏi nhíu mày.

Anh đỡ Lâm Sí ngồi trở lại ghế sofa, Lâm Sí dùng một tay giữ vết thương, trên mặt hoàn toàn không thấy chút đau đớn nào, trái lại còn vẫy tay như muốn đuổi anh đi.

“Đừng nhìn nữa, mau đi đi.”

Lâm Sí cười nói: “Chẳng lẽ anh định để tất cả họ hàng đến đủ cả rồi mà chủ nhà thì không có mặt?”

Lý Đình Ngôn cúi đầu nhìn đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa.

Anh cũng không nói thêm gì, trong nhà có đủ hộp thuốc, có người chăm sóc, thật sự không cần lo lắng quá.

“Vậy tôi đi trước,” Anh khẽ bảo, “Ở nhà đừng chạy lung tung.”

Lâm Sí chỉ cười, không nói đồng ý hay từ chối.

Lý Đình Ngôn đi đến cạnh chiếc xe, lúc cửa xe mở ra, anh lại quay đầu nhìn một cái, thấy Lâm Sí đang đứng trong nhà nhìn anh.

Bên ngoài là đêm đông đen đặc lạnh lẽo, còn bên trong, Lâm Sí như đang đứng trong một vầng sáng rực rỡ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cửa xe đã cung kính đóng lại, tài xế đang chờ chỉ thị của anh.

Lý Đình Ngôn im lặng hai giây, cuối cùng vẫn mở miệng: “Đi thôi.”

.

Có lẽ vì sự cố lúc ra cửa nên suốt dọc đường, thậm chí đến tận khi về nhà ông nội, Lý Đình Ngôn vẫn có phần không tập trung.

Đúng là anh đến hơi muộn, trong sảnh lớn đã có không ít họ hàng, trông thì như đang trò chuyện rôm rả, nhưng ai nấy đều như đang đeo mặt nạ, trang sức lấp lánh dưới ánh đèn chói cả mắt, mùi nước hoa hòa cùng hương xì gà nhè nhẹ, phảng phất trong không khí.

Lý Đình Ngôn chỉnh lại áo khoác, thản nhiên bước vào, vừa bước vào, không khí trong phòng ngưng lại một nhịp.

Anh đi thẳng đến chỗ ngồi chính, mỉm cười gọi một tiếng: “Ông nội.”

Sau đó lần lượt chào hỏi mấy người thân gần đó rồi mới chuyển ánh mắt sang người đàn ông trung niên ngồi bên trái.

Người đàn ông này có gương mặt giống Lý Đình Ngôn khoảng hai ba phần, nhưng trông tầm thường hơn nhiều, khi còn trẻ còn có thể gọi là phong lưu, nhưng giờ bước vào tuổi trung niên thì chỉ còn lại vẻ già nua và thế tục.

Nụ cười trên khóe môi Lý Đình Ngôn nhạt đi vài phần, nhưng vẫn lễ phép gọi một tiếng: “Ba.”

Đây là ba ruột của anh, Lý Cương.

Ngồi bên cạnh Lý Cương là một thanh niên trẻ tuổi, diện mạo khá ổn, nhưng khí chất thì chẳng có gì nổi bật, tuy mặc vest nhưng vẫn không toát ra vẻ chững chạc, ánh mắt chạm phải Lý Đình Ngôn cũng hơi né tránh.

Đây chính là người ai cũng biết, là con trai thứ hai nhà họ Lý chưa bao giờ được chính thức thừa nhận – Lý Quang Nghi.

Lý Cương xoay chuỗi tràng hạt trong tay, mỉm cười đáp lại lời chào của Lý Đình Ngôn, sau đó đẩy Lý Quang Nghi: “Ngồi ngây ra đó làm gì, còn không gọi anh con đi.”

Lý Quang Nghi mím môi, có vẻ không mấy tình nguyện.

Từ năm mười tuổi bị Lý Đình Ngôn ném xuống hồ suýt chết đuối, trong lòng anh ta đã vô cùng sợ hãi Lý Đình Ngôn.

Nhưng bây giờ Lý Đình Ngôn là người nắm quyền trong nhà, trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh ta vẫn phải ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh.”

Lý Đình Ngôn không đổi sắc.

Anh biết tất cả những người trong phòng đang lặng lẽ quan sát bọn họ, mỗi năm đều phải diễn lại màn này, người khác có thấy phiền không anh không rõ, chứ anh thì chán ngán vô cùng.

Anh chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi đi thẳng đến chỗ bên cạnh Lý Tranh Thao.

“Ông nội,” Đối mặt với nụ cười của Lý Tranh Thao, nụ cười của anh cũng chân thành hơn, tự giác ngồi xuống vị trí bên cạnh, giọng nói thân mật hơn đôi chút, nửa đùa nửa thật: “Sao chưa ăn mà đã ngửi thấy mùi rượu trên người ông rồi, lại lén uống hả?”

Lý Tranh Thao bị gan nhiễm mỡ, lại còn ba cao1, bác sĩ đã dặn không được uống nhiều rượu.

1 Cao mỡ máu, cao huyết áp, cao đường huyết.

Lý Tranh Thao cười ha ha: “Lo gì, ông già này không cần cháu quản.”

Nhưng ông lại vỗ vỗ tay Lý Đình Ngôn, giơ ngón tay ra hiệu: “Chỉ uống có chút xíu thôi.”

Lý Đình Ngôn bật cười, bất đắc dĩ liếc nhìn ông một cái.

Ai cũng thấy được sự thân thiết của hai ông cháu họ, còn người con trai ruột là Lý Cương thì chẳng nhận được đãi ngộ như vậy.

Trong lúc họ trò chuyện, lại có thêm vài người đến, lần lượt chào hỏi mọi người.

Lý Đình Ngôn ngẩng đầu nhìn, là gia đình cô họ của anh.

Lý Tranh Thao đảo mắt một vòng trong phòng, thấy dường như đã đông đủ, bèn kéo tay Lý Đình Ngôn đứng dậy.

“Thôi được rồi, người đông đủ cả rồi, cũng đừng câu nệ nữa, sang phòng ăn dùng bữa đi.”

Mọi người lục tục di chuyển.

Trên đường từ sảnh lớn đến phòng tiệc, Lý Tranh Thao vừa nắm tay Lý Đình Ngôn vừa cười hỏi: “Hôm nay sao cháu đến muộn thế, bảo cháu chiều qua đây đánh ván cờ với ông cũng không chịu đến. Có phải là không muốn gặp ba với em trai cháu không?”

Lý Đình Ngôn cũng khẽ cười một tiếng.

Anh lắc đầu: “Không phải đâu, chỉ là trong công ty có chút việc.”

Công ty đúng là có việc, nhưng ở lại một lúc với Lâm Sí cũng là thật.

Lý Tranh Thao khẽ hừ một tiếng: “Sao ông lại nghe nói hôm nay cháu rời công ty rất sớm, về nhà một cái là mãi không ra.”

Giọng điệu ông nghe như có ẩn ý, mà cũng giống như đang nói chuyện phiếm bình thường.

Lý Đình Ngôn cụp mắt, giọng lại rất bình tĩnh: “Chỉ là về thay bộ đồ thôi.”

Lý Tranh Thao liếc cháu trai một cái, khi đi qua hành lang, thấy sắc mặt Lý Đình Ngôn vẫn bình thản như thường nên ông cũng không hỏi thêm gì nữa.

Nhất là khi bước vào phòng tiệc, mọi người đã ngồi vào đúng vị trí của mình.

Dù ngày thường có bao nhiêu chuyện khúc mắc, sản nghiệp nhà họ Lý có phức tạp đến đâu đi nữa thì vào dịp Tết, khi nhìn thấy cả một đại gia đình tề tựu đông đủ, sắc mặt Lý Tranh Thao cũng hòa hoãn đôi phần.

Ông vốn gầy gò, giống như một lưỡi dao sắc bén, dù tuổi tác đã cao, ông vẫn chưa học được cách trở nên dịu dàng.

Người duy nhất ông thiên vị có lẽ chính là Lý Đình Ngôn, bởi anh lớn lên bên cạnh ông, mà người vợ quá cố của ông lại thương yêu đứa cháu nội này nhất, hai người còn có cùng một vết bớt giống nhau.

Lúc bà còn sống từng đùa rằng có vết bớt giống nhau, chắc kiếp trước cũng là người một nhà.

Thế nên bây giờ Lý Đình Ngôn ngồi sát bên cạnh ông, còn Lý Cương và Lý Quang Nghi lại ngồi cách xa hơn.

Bữa tiệc gia đình trước đêm giao thừa này cũng chẳng có gì đặc biệt.

Bàn tiệc của Lý Đình Ngôn đều là họ hàng gần, mọi người lẽ ra nên rất thân thiết, nhưng bởi vì đây là tiệc gia đình, không tiện nói chuyện công việc nên chỉ có thể trò chuyện đôi ba câu không mặn không nhạt.

Cô ruột của Lý Đình Ngôn vừa mới có thêm một cháu gái nhỏ, vì còn quá nhỏ nên không đưa đến, nhưng lại khoe ảnh cho mọi người xem.

Lý Đình Ngôn không hứng thú với trẻ con, chỉ hơi nhướng mí mắt, khách sáo khen vài câu cho phải phép.

Nhưng Lý Cương lại hiếm khi thể hiện bộ mặt người cha nhân hậu, rõ ràng hai cha con cả năm chẳng nói với nhau mấy câu, vậy mà giờ lại quay sang nhìn Lý Đình Ngôn, cười hỏi: “Đình Ngôn, đừng chỉ nhìn con nhà người ta, bao giờ mới tới lượt con cho ba được nhìn thấy cháu trai cháu gái đây.”

Lý Đình Ngôn ngẩng mắt lên.

Lý Cương đang nhìn anh, khuôn mặt kia chỉ hơi giống anh vài phần, nụ cười thì chẳng đến được khóe mắt mà lại đầy vẻ quan tâm.

Lý Cương còn quay sang đùa với Lý Tranh Thao: “Trước đây con từng giới thiệu cho thằng bé một cô, là con gái của Bộ trưởng Triệu, vừa tốt nghiệp Stanford, thông minh, đoan trang, lại nhỏ hơn nó ba bốn tuổi, thế mà nó còn chẳng buồn gặp mặt, càng lớn thì cha mẹ càng không quản được nữa mà.”

Các bậc trưởng bối khác cũng phụ họa theo, trong bữa tiệc tất niên của người Trung Quốc, chuyện hôn nhân của lớp trẻ luôn là đề tài trò chuyện thích hợp nhất.

Chứ một đám người ngoài mặt thì vui vẻ mà trong lòng lại xích mích còn biết nói chuyện gì?

Ánh mắt sắc bén của Lý Tranh Thao cũng nhìn sang.

Ông hiếm khi đồng tình với con trai, nói với Lý Đình Ngôn: “Ba cháu nói cũng đúng, cháu đến tuổi này rồi mà chưa từng yêu đương, người ba cháu giới thiệu nếu không thích thì thôi, ông già này vẫn còn chút thể diện, cháu vừa ý con gái nhà ai, ông sẽ mặt dày đi xin người ta gặp cháu một bữa.”

Lý Đình Ngôn đang ở trung tâm ánh nhìn của mọi người.

Những lời này chẳng có gì đột ngột, qua năm nay, anh đã hai mươi tám tuổi.

Tuổi này đang là lúc phong độ nhất, lại có xuất thân không tầm thường, chuyện hôn nhân bị mang ra bàn tính là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Gia đình kỳ vọng anh cưới một tiểu thư danh môn, tốt nhất là có thể hỗ trợ sự nghiệp cho anh, mà không thì chí ít cũng phải môn đăng hộ đối.

Nhưng lúc này đây, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Lâm Sí ngồi trong nhà, nhìn anh từ xa.

“Để sau đi, cháu không vội.” Lý Đình Ngôn nhàn nhạt nói, “Cháu cũng không có hứng thú với chuyện kết hôn.”

Anh biết dụng ý của ba mình, ông ta toàn muốn giới thiệu con gái của mấy người có chức có quyền mà mình quen.

Anh cười khẽ, nhẹ nhàng thả xuống một quả bom: “Hay là quan tâm đến Quang Nghi trước đi, con nhớ Quang Nghi có một cô bạn gái lúc còn đi học, yêu nhau hơn hai năm rồi thì phải, tháng trước con còn thấy hai người này ở Hồng Công Quán2.”

2 Hồng Công Quán (红公馆): một nhà hàng/câu lạc bộ cao cấp không có thật.

Anh quay sang mỉm cười với Lý Quang Nghi: “Có thời gian thì dẫn bạn gái về nhà ra mắt đi.”

Cơ thể Lý Quang Nghi lập tức căng cứng.

Lý Cương vừa nghe liền nhíu mày, đúng là Lý Quang Nghi có một cô bạn gái, nhưng xuất thân quá kém, ông ta đã bắt chia tay rồi.

Lý Quang Nghi không ngờ Lý Đình Ngôn lại biết chuyện này, vì anh ta đã chia tay trên danh nghĩa rồi âm thầm nuôi bạn gái ở một nơi khác.

Anh ta cười gượng: “Anh nhìn nhầm rồi.”

Lý Đình Ngôn chỉ cười, không nói gì thêm, vì nếu tiếp tục, bầu không khí trên bàn tiệc sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

Bạn gái của Lý Quang Nghi không những chưa chia tay mà còn đang mang thai.

Lý Cương muốn bế cháu nhưng lại giục sai người, vì ngay bên cạnh ông ta đã có một đứa cháu sẵn rồi.

.

Dùng bữa xong, trừ những người thân cận, những người khác bắt đầu lần lượt cáo từ, tập tục của nhà họ Lý là vào đêm trước giao thừa sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình, mời cả họ hàng gần xa đến tụ họp, nhưng đến đêm giao thừa thì vẫn phải quay về nhà mình để cúng bái tổ tiên, chỉ có họ hàng thân thiết nhất mới ở lại.

Lý Tranh Thao cũng không giữ ai ở lại lâu, tối nay tâm trạng ông rất tốt, đang trò chuyện vui vẻ với mấy người lớn tuổi trong nhà.

Lý Đình Ngôn ngồi dưới cùng trò chuyện một lúc rồi về phòng trước, gọi điện cho Lâm Sí.

Lâm Sí cũng vừa ăn tối xong.

Không có Lý Đình Ngôn ở nhà, căn biệt thự này dường như trở nên trống trải hơn hẳn, nhưng không biết có phải do Lý Đình Ngôn đã dặn dò trước hay không, mấy người giúp việc lâu năm trong nhà cùng với quản gia đều ở lại ăn tối với cậu.

Dì Thiệu vẫn luôn chăm sóc Lý Đình Ngôn còn lén cho cậu xem mấy bức ảnh hồi nhỏ của anh.

Cậu nhìn cậu nhóc trong ảnh mặt mũi nghiêm túc nhưng lại ôm chặt con cá vàng không chịu buông tay, không nhịn được mà bật cười vui vẻ.

Đúng lúc đó, điện thoại của Lý Đình Ngôn gọi tới.

Lâm Sí đang cắn một miếng bánh nứt vỏ3, thấy tên anh hiện lên màn hình thì khẽ nhướng mày.

3 Bánh nứt vỏ 开口酥 (kāi kǒu sū) là tên của một loại bánh ngọt truyền thống Trung Hoa, nghĩa đen là bánh hở miệng.

Tuy Lý Đình Ngôn đã nói cậu có thể gọi bất cứ lúc nào, nhưng cậu cũng biết điều, không làm phiền trong lúc không thích hợp.

Trong bữa tiệc gia đình của gia tộc lớn như vậy, Lý Đình Ngôn lại là nhân vật trung tâm, hẳn là chẳng có mấy phút tự do.

Vậy mà chính anh lại là người gọi tới trước.

Lâm Sí bắt máy.

“Alo?”

Giọng cậu vô thức mang theo ý cười, gọi tên người bên kia: “Lý Đình Ngôn?”

Lý Đình Ngôn đang ngồi trong phòng của mình, trên chiếc ghế xích đu ngoài ban công.

Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng ồn náo nhiệt dưới lầu, tiếng trò chuyện của mọi người, tiếng của những người biểu diễn được mời tới như đến từ một thế giới khác, chẳng truyền được tới đây.

Thật ra trước khi gọi, Lý Đình Ngôn cũng không rõ bản thân gọi điện làm gì.

Lâm Sí đang yên ổn đợi ở nhà.

Những người anh để lại cũng sẽ chăm sóc cậu chu đáo.

Thật sự không có gì đáng lo.

Nhưng khi cuộc gọi được kết nối, khi Lâm Sí gọi tên anh, anh bỗng chốc hiểu ra.

Trong đêm khuya tĩnh lặng thế này, anh chỉ đơn giản muốn nghe giọng của Lâm Sí mà thôi.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận