Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà
Chương 15: Quá khứ của cậu.
Vì Lâm Sí phải chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang nửa tháng sau, cũng không ăn được nhiều nên hai người không tới nhà hàng mà ra thẳng khách sạn.
Lý Đình Ngôn gọi dịch vụ mang bữa tối đến tận phòng.
Lâm Sí chỉ ăn chút salad và giăm bông, sau đó ép bản thân dừng lại, trơ mắt nhìn Lý Đình Ngôn từ tốn dùng bữa.
Nhưng đến cuối cậu thực sự không nhịn được nữa, bèn ngồi lên đùi Lý Đình Ngôn, chẳng màng tất cả mà quấn lấy anh, thành công kéo anh lên giường.
Xong xuôi, người Lâm Sí ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại không muốn động đậy.
Cậu mở điện thoại lên bật nhạc, nằm trên giường khẽ khàng ngân nga.
Nhưng một lát sau, mấy người bạn trong câu lạc bộ kịch lại gửi cho cậu ảnh buổi tụ họp hôm nay, còn có cả đoạn video ghi lại sân khấu.
Cậu lần lượt mở ra xem, nhìn thấy bản thân trong tạo hình trau chuốt trên sân khấu, bất giác kêu một tiếng, nhưng rồi lại xem rất chăm chú.
Lý Đình Ngôn ngồi ngay bên cạnh đương nhiên cũng nhìn thấy.
Anh hỏi Lâm Sí: “Cậu thích diễn kịch lắm sao?”
“Hửm?”
Ban đầu Lâm Sí không nghe rõ, một lúc sau mới hiểu, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Cũng không hẳn là đặc biệt thích kịch nói, nói chính xác hơn thì thứ tôi thích chính là sân khấu.”
“Tôi thích dáng vẻ mình tỏa sáng trên sân khấu, ánh nhìn của tất cả mọi người đổ dồn về phía tôi, dưới ánh đèn sân khấu, thật ra tôi không nhìn rõ mặt ai cả, nhưng tôi rất thích những thứ đẹp đẽ như quần áo, trang sức khi tô điểm trên người tôi, mọi ánh mắt đều đang dõi theo tôi. Dù là kịch nói hay làm người mẫu trình diễn, quay quảng cáo, lên tạp chí, thậm chí là đóng vai phụ không lời thoại, tất cả đều rất tuyệt, khi tôi biểu diễn như được tách khỏi thế giới này, đến một nơi mà ở đó tôi có thể làm bất cứ điều gì.”
Cậu hơi nheo mắt lại, nói đến đoạn cuối còn khẽ mỉm cười, nghiêng đầu hỏi Lý Đình Ngôn: “Nghe có vẻ rất phù phiếm đúng không?”
Lý Đình Ngôn lắc đầu.
“Không đâu.”
Nhưng anh nhìn Lâm Sí một lúc rồi lại hỏi: “Nếu cậu thích sân khấu đến vậy, chẳng lẽ không thấy con đường hiện tại hơi giới hạn sao?”
Anh nói rất uyển chuyển.
Nhưng ở bên Lâm Sí lâu như vậy, ít nhiều gì Lý Đình Ngôn cũng hiểu được tình hình của cậu.
Công ty nhỏ mà Lâm Sí đang trực thuộc thực chất chỉ là một công ty hạng ba rối ren, không có quy mô gì rõ ràng, quản lý hỗn loạn, người duy nhất được xem là có chút trách nhiệm và tận tâm chính là người đại diện của cậu – Hoắc Vũ Ngưng.
Nhưng bản thân Hoắc Vũ Ngưng cũng không có bối cảnh hay quan hệ gì, chật vật lắm mới tích góp được chút tài nguyên trong giới thời trang, hơn nữa trong tay cô còn có những người mẫu khác, tuy thân thiết với Lâm Sí nhưng cũng không thể toàn tâm toàn ý chạy đôn chạy đáo chỉ vì cậu.
Cho nên, ở một mức độ nào đó, ít nhất là trong mắt Lý Đình Ngôn, Lâm Sí hoàn toàn là một viên ngọc bị chôn vùi.
Rõ ràng có điều kiện tốt như thế.
Rõ ràng có gương mặt chỉ một giây dưới ống kính đã có thể thu hút mọi ánh nhìn.
Vậy mà lại ba chìm bảy nổi, nhiều tài nguyên đáng lẽ nên thuộc về cậu đều không giữ lại được, chẳng hiểu sao lại rơi vào tay những người kém hơn.
Lý Đình Ngôn nói: “Cậu như bây giờ thật sự rất đáng tiếc.”
Anh nói rất uyển chuyển, nhưng Lâm Sí hoàn toàn hiểu được ý anh.
Cậu trở mình, nằm ngửa ra nhìn Lý Đình Ngôn, nửa đùa nửa thật: “Anh thấy tôi sống thảm hại quá à?”
Lý Đình Ngôn không biết có nên gật đầu hay không.
Thực ra nói vậy cũng chẳng sai.
Nhưng cụm từ “thảm hại” thật sự nghe không hay chút nào, mà anh cũng không cảm thấy nó phù hợp với Lâm Sí.
Lâm Sí mỉm cười.
Cậu vốn cũng chẳng mong Lý Đình Ngôn sẽ trả lời.
“Nhưng tôi lại cảm thấy mình sống cũng ổn.”
Cậu gối đầu lên cánh tay, cất giọng nhẹ nhàng: “Không phải tôi khoe khoang là mình đang sống rất tốt đâu, tôi chỉ nói là… so với trước kia thì hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Chỉ cần nghĩ đến mười tám năm đầu đời của tôi, rồi lại nghĩ đến hiện tại… thật sự tôi đã rất mãn nguyện.”
“Dù sao tôi cũng chẳng có chí lớn gì, chỉ muốn sống vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống là đủ, nếu phải nói có ai nhiệt huyết thì chắc là người đại diện của tôi ấy, tôi bị chị ấy ép tiến về phía trước thôi.”
Lý Đình Ngôn chưa từng nghe Lâm Sí nhắc đến gia đình, người thân hay quá khứ của cậu.
Đây là lần đầu tiên anh nghe được những lời như vậy.
Anh nhìn Lâm Sí: “Trước kia cậu sống không tốt sao?”
Anh khẽ nhíu mày, nghi hoặc.
Từ hồi tiếp xúc với Lâm Sí, theo quan sát của anh thì tuy cậu không giỏi quản lý tài chính, nhưng cuộc sống chẳng có gì đáng lo cả, lương cũng không thấp, dù thường xuyên phải trả nợ thẻ tín dụng nhưng vẫn dư sức mua những món hàng xa xỉ hào nhoáng đẹp mà vô dụng.
Anh từng nghĩ rằng, Lâm Sí hẳn phải xuất thân từ một gia đình trung lưu được chiều chuồng thì mới có tính cách cởi mở, lạc quan, chẳng mấy bận tâm với mọi chuyện như vậy.
Lâm Sí nhìn lên trần nhà, có lẽ vì hôm nay ở hội trường trường học, trên sân khấu, lúc cậu cúi đầu cảm ơn khán giả, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, cảnh tượng đó khiến cậu trào dâng không ít cảm xúc.
Vốn là người rất ít khi hồi tưởng quá khứ, nhưng giờ phút này, hiếm khi cậu lại có hứng muốn giãi bày.
Mà người đang nằm bên cạnh cậu vừa khéo lại là một người không liên quan gì nhiều đến cuộc sống của cậu.
“Anh có muốn xem ảnh hồi trước của tôi không?”
Lâm Sí nghiêng đầu hỏi Lý Đình Ngôn, ánh mắt mang theo chút tinh nghịch.
Đợi Lý Đình Ngôn gật đầu, cậu lập tức móc điện thoại ra.
“Đợi tôi tìm đã.”
Cậu lật tìm trong album ảnh.
“A, tìm thấy rồi, tôi biết là mình chưa xóa mà.” Cậu đưa điện thoại sát vào trước mặt Lý Đình Ngôn: “Anh xem đi, đây là tôi lúc mười bảy tuổi.”
Lý Đình Ngôn nhìn rõ bức ảnh trên điện thoại thì không khỏi cau mày, không thể tin nổi, lần đầu tiên ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ rõ rệt, dán chặt vào gương mặt của Lâm Sí.
Cậu bé trong ảnh trông gầy gò mỏng manh, mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình, ngồi trên bậc thang của sân trường, tóc tai lòa xòa, gần như che mất đôi mắt vì không được cắt gọn.
Có thể nhìn ra là dáng người cao, nhưng quá gầy, mỏng như một tờ giấy, ngỡ chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn đi.
“Đây là cậu sao?”
Lý Đình Ngôn vẫn khó mà tin nổi.
Người trong ảnh quá đỗi bình thường, thậm chí là âm trầm và mờ nhạt, ngồi giữa nhóm học sinh rất dễ bị bỏ qua.
Anh phải quan sát thật kỹ đôi môi, sống mũi và đường nét gương mặt mới nhận ra đó là Lâm Sí.
“Thật mà, là tôi đó. Chỉ là lúc ấy chưa phát tướng, lại quá gầy, cũng chẳng biết chăm chút cho bản thân.”
Lâm Sí nhướng mày, không hiểu sao lại thấy đắc ý, quay sang Lý Đình Ngôn nói: “Anh biết để từ như trong ảnh mà biến thành bây giờ, tôi đã phải cố gắng thế nào không?”
Lý Đình Ngôn không nói gì.
Anh vẫn nhìn chăm chú vào bức ảnh, để ý thấy hình như cổ tay lộ ra từ tay áo của Lâm Sí có vết bầm tím, trông rất bất thường.
Anh đang do dự không biết có nên hỏi hay không thì nghe thấy giọng Lâm Sí vang lên, nhẹ nhàng như không.
“Lúc nhỏ, hoàn cảnh gia đình tôi thật sự rất tệ, đủ để lên chuyên mục từ thiện luôn ấy. Người gọi là ba tôi là một con nghiện cờ bạc, lúc tôi còn học tiểu học thì ông ta còn đỡ, nhưng vừa lên cấp hai, ông ta bắt đầu nghiện nặng hơn, rồi còn dính cả vào ma túy, nhà có thứ gì đáng giá chút là ông ta mang đi bán hết, đến cuối cùng chỉ còn bốn bức tường với mấy cái giường chiếu sơ sài.”
“Còn mẹ tôi là một người phụ nữ chịu thương chịu khó, nhưng lại quá bảo thủ, dù sống khổ thế nào cũng nhất quyết không chịu ly hôn với ba tôi, cứ thế chật vật nuôi tôi khôn lớn, lại còn phải thường xuyên trả nợ cờ bạc thay ông ta, cho nên ước mơ ngày bé của tôi chính là nhanh chóng trưởng thành để đưa mẹ tôi rời khỏi nơi đó.”
Khi nói đến mẹ, nụ cười bên khóe miệng của Lâm Sí thoáng tan biến, nhưng cậu nhanh chóng trở lại dáng vẻ dửng dưng như thường, hỏi ngược lại Lý Đình Ngôn: “Giờ thì anh hiểu sao tôi lại thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại rồi chứ, cuộc sống bây giờ so với những ngày tháng trước kia đúng là một trời một vực.”
Cậu lấy điện thoại từ tay Lý Đình Ngôn, tự mình ngồi dậy.
Cậu cầm ly nước chanh ở đầu giường uống một ngụm, sau đó lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp.
Cậu hỏi Lý Đình Ngôn: “Anh có ngại nếu tôi hút một điếu không?”
Lý Đình Ngôn lắc đầu.
Lâm Sí liền bật lửa cái tách, tia lửa màu cam đỏ b.ắn ra trước mắt, phản chiếu trong đôi mắt bình tĩnh của cậu.
Cậu nói: “Nếu anh hỏi tôi có từng nghĩ đến chuyện thành danh, có thể bước lên sàn diễn tầm cỡ quốc tế hay không, thì loại người tầm thường như tôi tất nhiên cũng từng khao khát, tôi ước gì tất cả hoa tươi và tiếng vỗ tay đều đổ về phía mình. Nhưng mà chuyện đó quá khó, thậm chí có lúc còn phải trả giá bằng một vài thứ để đánh đổi.”
“Nhưng tôi đã sống mười mấy năm khổ sở rồi, những ấm ức cần chịu, tôi cũng đã chịu đủ trong từng ấy năm, nên bây giờ tôi chỉ muốn sống cho vui vẻ. Trong phạm vi năng lực của mình, tôi chẳng muốn làm khổ bản thân chút nào, tôi chỉ muốn làm công việc mình thích, chụp những bức ảnh mình muốn, kết bạn với những người tôi thích, và tất nhiên, còn được ngủ với người tôi muốn ngủ nữa.”
Khi nói câu đó, Lâm Sí liếc nhìn Lý Đình Ngôn bên cạnh, trong mắt còn mang theo ý cười.
Cậu kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài, nói: “Vì vậy anh không cần thấy tiếc cho tôi đâu, những gì tôi có bây giờ đã là lựa chọn tốt nhất rồi.”
Cậu bước ra từ một thị trấn nhỏ bé, tự làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập, mười tám tuổi đến thành phố lớn phồn hoa để làm việc, khoảnh khắc đứng trên vỉa hè, cậu chưa từng dám nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ có được cuộc sống như hiện tại.
Lý Đình Ngôn im lặng thật lâu, anh nhìn Lâm Sí, Lâm Sí lười biếng tựa vào đầu giường hút thuốc, nửa người trên tr.ần t.rụi, đôi môi đỏ rực, ánh mắt sáng ngời, đẹp như có cả dải ngân hà rơi vào trong đó.
Cậu chỉ tùy ý ngồi ở đó đã giống như một tác phẩm nghệ thuật được tạo hóa ưu ái, từng đường nét đều hoàn hảo không chê vào đâu được.
Lâm Sí của hiện tại và cậu thiếu niên mười bảy tuổi trong bức ảnh kia quả thực là hai thế giới cách biệt.
Lý Đình Ngôn nghĩ, anh chẳng cần hỏi cũng có thể biết được Lâm Sí đã phải nỗ lực bao nhiêu để đi đến hôm nay.
Thấy vẻ mặt của Lý Đình Ngôn, Lâm Sí khẽ bật cười, co đầu gối đá nhẹ vào người anh, lười nhác hỏi: “Sao thế, thấy thương hại tôi à?”
Lý Đình Ngôn lắc đầu.
“Không.”
Tất nhiên anh không ngốc nghếch và tự cao đến mức đó, Lâm Sí tự mình bước đi mới có được ngày hôm nay, sao phải cần người khác thương hại?
Anh chỉ là… hơi kinh ngạc.
Từ trước đến nay, anh luôn nghĩ người bên cạnh mình lớn lên trong một gia đình ấm áp, không lo toan, giống như Peter Pan [1] nên mới có thể rạng rỡ, đầy sức sống đến vậy.
[1] Nhân vật hư cấu do nhà văn người Scotland J.M. Barrie tạo ra.
Nhưng anh đã hoàn toàn đoán sai.
Lý Đình Ngôn đưa tay, cũng rút một điếu thuốc từ hộp thuốc của Lâm Sí, nhưng không dùng bật lửa mà ngậm thuốc trên môi, hơi cúi đầu xuống.
Đầu điếu thuốc của anh chạm nhẹ vào điếu thuốc của Lâm Sí, khẽ hút một hơi, ngọn lửa màu cam đỏ liền chớp lên, châm lửa cho điếu thuốc trong miệng anh.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Lý Đình Ngôn và Lâm Sí bốn mắt nhìn nhau, anh ngắm gương mặt như một tác phẩm nghệ thuật kia, đôi mắt ấy tựa như viên bảo thạch lam phát sáng được khảm trên vương miện, lấp lánh tựa ánh sao.
Lý Đình Ngôn hỏi Lâm Sí: “Vậy sau này cậu có đưa mẹ rời đi không?”
Anh mơ hồ đoán được đáp án, nhưng vẫn không thể chắc chắn.
Rất mâu thuẫn.
Là một quý ông lịch thiệp, anh không nên tự tiện đi thăm dò chuyện riêng tư của người khác.
Thế nhưng anh lại không kiềm chế được, khao khát muốn biết về quá khứ của Lâm Sí.
Người đang ngồi cạnh anh lúc này, người từng bắt chuyện với anh trong quán rượu, người ăn bánh donut trên giường anh, cũng là người đã an ủi anh trong đám cưới của Hứa Mục.
Anh phải thừa nhận rằng, anh có sự tò mò với Lâm Sí, thậm chí là một chút h.am mu.ốn thăm dò.
Lâm Sí chớp mắt.
Cậu rít một hơi thuốc, hàng mi khẽ cụp xuống, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt như chẳng để tâm đến bất cứ điều gì.
Nhưng trong ánh mắt cậu không hề có ý cười, ngón áp út và ngón út như bị bỏng nhẹ, khẽ co lại.
“Không.”
Cậu khẽ nói: “Bà ấy qua đời năm tôi mười bảy tuổi rồi, vì lao lực quá độ mà thành bệnh.”
.
Mãi sau này, Lý Đình Ngôn vẫn luôn nhớ rõ vẻ mặt của Lâm Sí khi nói ra câu đó.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ cô đơn và mỏi mệt trên gương mặt Lâm Sí.
Lâm Sí ngồi ở đầu giường, giọng nói nhẹ tênh, vẻ mặt vẫn là bất cần như thường ngày, vậy mà trong khoảnh khắc ấy, cậu như hóa thành một đứa trẻ mười bảy tuổi bất lực.
Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Sí nhanh chóng lấy lại cảm xúc.
Tựa như chút bối rối vừa rồi chưa từng tồn tại, cậu lại đưa điếu thuốc lên miệng, khẽ cười với Lý Đình Ngôn: “Sao thế, bị dọa rồi à? Không ngờ trước kia tôi khổ vậy đúng không?”
Lý Đình Ngôn chỉ lắc đầu.
Anh giơ tay lên, khẽ chạm vào trán Lâm Sí, nói: “Không phải, chỉ là tôi thấy hồi mười tám mười chín tuổi, tôi còn chẳng bằng cậu.”
Khi đó anh vẫn còn đang trong giai đoạn mông lung, quan hệ với gia đình thì vô cùng tồi tệ, nhưng lại không đủ sức phản kháng, trốn ra nước ngoài suốt một mùa hè, lặn biển, leo núi, đi bộ xuyên rừng, cá cược với người ta, làm đủ mọi chuyện chỉ để trốn tránh bản thân, thậm chí nhiều đêm phải nhờ vào rượu mới ngủ được.
So với Lâm Sí, quả thực anh còn tệ hơn rất nhiều.
Lâm Sí nhả ra một vòng khói, cũng không để tâm đến lời của Lý Đình Ngôn.
Cậu và người được ông trời ưu ái như Lý Đình Ngôn từ trước đến nay chưa từng đi chung một đường, so sánh làm chi.
Nhưng có lẽ là vì sắp tốt nghiệp, tâm trạng cậu dạo gần đây cũng có phần đa cảm, hôm nay khi đứng trên sân khấu cúi chào, trong một thoáng, cậu chợt nghĩ đến chính mình của quá khứ. Người u ám, bất lực, hoang mang kia dường như cũng đang ngồi trong hàng ghế khán giả, hẳn người đó chưa từng nghĩ một ngày nào đó, bản thân mình lại có thể đứng trên sân khấu.
Cho nên, vào một đêm muộn như thế này, cậu hiếm hoi chịu mở lòng.
Nhưng nói ra rồi thì thôi.
Tính cậu vốn không hay để tâm, chẳng có nhiều cảm xúc yếu mềm như vậy.
Cậu dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, nói với Lý Đình Ngôn: “Tôi đi tắm đây.”
Nhưng khi cậu đang lấy đồ để thay, lại quay lưng về phía Lý Đình Ngôn nói thêm: “Mấy lời tôi vừa nói, anh nghe rồi thì thôi, chỉ là hôm nay đột nhiên muốn tìm ai đó tâm sự, anh đừng để trong lòng, quên đi là được.”
Lý Đình Ngôn hơi nhướng mày, nghe được sự xa cách trong lời nói của Lâm Sí.
Khoảnh khắc mở lòng ban nãy là thật, mà giờ phút này vạch rõ ranh giới cũng là thật.
Anh nhìn điếu thuốc chưa cháy hết trong tay, khẽ đáp: “Ừ.”
Thế nhưng đêm đó, anh vẫn không sao ngủ được, dưới ánh trăng, Lâm Sí ngủ say như một đứa trẻ, hàng mi rõ ràng từng sợi, đổ bóng nhẹ nhàng lên khuôn mặt.
Anh đưa tay ra, khẽ khàng chạm vào cánh môi của Lâm Sí.
Anh nghĩ, Lâm Sí lúc mười bảy tuổi giống hiện tại nhất… có lẽ chính là đôi môi không bị che lấp, non nớt, đầy đặn, quyến rũ này, mỗi khi được hôn sẽ dễ dàng đỏ bừng lên như sắp ứa máu.