Lửa Cháy Khó Tắt - Tùng Tử Trà
Chương 24: Tiện đường.
“Sao anh lại tới đây?”
Lâm Sí lập tức ra mở cổng, tiện tay bật đèn trong sân.
Bóng đèn treo lủng lẳng dưới mái hiên lập tức sáng lên, ánh sáng mờ đục, chiếc chụp đèn cũ kỹ cũng lắc lư theo gió, nhưng vẫn đủ để chiếu rõ khuôn mặt Lý Đình Ngôn.
Lý Đình Ngôn cũng rất ngạc nhiên.
Anh đứng ngoài cổng, vốn còn đang do dự không biết có nên gọi điện cho Lâm Sí hay không.
Dựa theo hiểu biết của anh về Lâm Sí, bây giờ mới mười một giờ, còn lâu mới đến giờ cậu đi ngủ, nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, cũng không chắc Lâm Sí có mệt mỏi rồi ngủ sớm hay không.
Giờ phút này bất ngờ đối diện nhau, chạm mắt với ánh nhìn của Lâm Sí, cả người anh thoáng chốc cứng đờ.
“Tôi…”
Lý Đình Ngôn mấp máy môi, lại phát hiện bản thân chẳng kịp nghĩ ra một lý do cho ra hồn.
Hành động của anh hoàn toàn là bộc phát, lúc trò chuyện điện thoại với Lâm Sí, anh còn đang ngồi trên xe trở về, khi nghe thấy tình hình bên phía Lâm Sí, anh liếc nhìn vị trí hiện tại của mình, chỉ do dự vài giây rồi lập tức bảo tài xế quay đầu xe.
Đối diện với gương mặt ngơ ngác của cậu, anh mím môi, khẽ giải thích: “Vừa đúng dịp tôi đi công tác ngang qua thành phố Khánh, nhớ ra nhà cậu ở gần đây nên tiện đường ghé qua.”
Lông mày của Lâm Sí sắp bay lên tận tóc mái.
Cậu nhìn vầng trăng đang treo cao ngoài trời, rồi lại liếc xuống đồng hồ trên cổ tay mình.
“Mười một giờ đêm mà gọi là tiện đường?” Khóe miệng Lâm Sí giật giật, thật sự không biết nên phản ứng thế nào, không nhịn được nhắc nhở Lý Đình Ngôn: “Anh nói ngang qua thành phố Khánh thì tôi còn hiểu, nhưng từ đây đến thành phố Khánh còn mất hai tiếng chạy xe, vậy mà anh vẫn nói là tiện đường sao?”
Đoạn đường này quanh co gập ghềnh, tài xế không quen đường rất dễ chạy sai.
Nói đến đây, cậu lại càng thấy nghi hoặc: “Mà sao anh biết địa chỉ nhà tôi?”
Đúng là cậu từng nói qua với Lý Đình Ngôn về quê mình, nên tìm ra nơi này cũng không quá kỳ lạ.
Nhưng căn nhà cũ kỹ này nằm trong một thị trấn nhỏ, cũng chẳng có dấu hiệu gì đặc biệt, bảng số nhà cũng không ghi tên, thế mà Lý Đình Ngôn lần đầu đến đã tìm được, quả là kỳ tích.
“Tôi hỏi người ở đầu ngõ,” Lý Đình Ngôn đáp, “Tôi nhớ cậu từng nói qua đại khái hướng đi, tình cờ có một cửa hàng tạp hóa tên Giai Giai còn mở cửa, tôi hỏi thử thì ông chủ ở đó lại quen cậu.”
“Ồ ~”
Lâm Sí hiểu rồi.
Ông chủ tiệm tạp hóa ở đầu ngõ đúng là người quen, là hàng xóm ở phía sau nhà cậu.
Cũng vì huyện này nhỏ, ai cũng quen biết nhau.
“Vậy coi như anh may mắn đấy,” Cậu lầm bầm, “Nếu không hỏi đúng người, muốn tìm đến nhà tôi thì ít nhất còn phải mất thêm một tiếng nữa.”
Cậu liếc nhìn Lý Đình Ngôn, trời lạnh thế này mà anh chỉ khoác một chiếc áo khoác dáng ôm màu đen, cổ tay lộ ra ngoài đã hơi tái đi.
Cậu lùi lại một bước: “Đừng nói nhiều nữa, vào nhà đi, còn nữa, muốn vào thì gọi điện cho tôi là được rồi, đứng lượn lờ trước cổng làm gì, tôi còn tưởng là trộm, suýt nữa báo công an.”
Lý Đình Ngôn cũng biết hành động của mình quả thật không quang minh chính đại cho lắm.
Anh áy náy cười với Lâm Sí rồi theo cậu vào nhà.
Sân vẫn là dáng vẻ tiêu điều như cũ, trong nhà có ánh đèn sáng, xem như là chút ánh sáng ấm áp hiếm hoi giữa đêm tối.
Lý Đình Ngôn kín đáo đảo mắt nhìn quanh một vòng, chú ý thấy lỗ thủng trên cửa kính, mạng nhện dưới mái hiên, chai rượu lăn lóc trong sân, gạch vụn vỡ chất đống ở góc tường.
Lâm Sí đứng bên cạnh giải thích: “Nhà cũ của tôi điều kiện chắc chắn là không tốt, nhưng giờ cũng muộn rồi, anh chỉ có thể chịu khó thôi.”
Cậu nghĩ ngợi, lại cảm thấy không ổn lắm: “Thôi, hay là tôi gọi xe đưa anh đến khách sạn…”
Lý Đình Ngôn lập tức ngăn lại.
“Không cần đâu, tôi không yếu ớt đến thế, tôi ở với cậu là được.”
Lâm Sí nhướng mày.
Cậu liếc nhìn gương mặt vừa lạnh lùng vừa cao quý của Lý Đình Ngôn, cười khẽ một tiếng.
“Vậy anh đừng hối hận đấy. Phòng của tôi chẳng ra sao cả, rất đơn sơ, không có điều hòa, ngủ cũng không ngon, chỉ có thể tạm bợ thôi.”
Chừng ấy năm không ở nhà, dĩ nhiên cậu chẳng hy vọng Lâm Triệu Phong sẽ quét dọn giúp mình.
Chỉ có dì hàng xóm bên cạnh mấy năm nay vẫn được cậu giúp đỡ, trong lòng vẫn luôn nhớ ơn, thỉnh thoảng lại sang giúp dọn dẹp, còn cất giữ mấy món đồ cá nhân của mẹ cậu mà bà tìm thấy được.
Vậy nên phòng của cậu cũng chưa đến mức không thể ở, trước khi về cậu cũng mới quét dọn sơ qua.
Cậu dẫn Lý Đình Ngôn vào trong nhà, còn phải nhắc anh chú ý dưới chân.
Chờ đến khi vào phòng, cậu bật đèn, để cả căn phòng lộ rõ trong ánh sáng.
Quả thực là căn phòng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường, một cái bàn, vài cái tủ và ghế, thêm một cái tivi kiểu cũ, ngoài ra chẳng còn gì.
“Anh ngồi tạm lên ghế đi, tôi đun nước cho anh, cốc và ấm nước đều là tôi gọi đồ giao đến, sạch sẽ cả.”
Lý Đình Ngôn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nhận lấy ly nước Lâm Sí đưa cho: “Cảm ơn cậu.”
Môi anh đúng là hơi khô, sau khi đến huyện Xương Ngọc, tìm đến nhà Lâm Sí cũng mất khá nhiều thời gian.
Lâm Sí cũng rót cho mình một cốc nước, dựa vào bàn, nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Lý Đình Ngôn.
“Rốt cuộc anh đến đây làm gì thế?”
Cậu hỏi: “Nơi này của tôi là vùng quê nghèo khó, đến cái khách sạn ba sao còn không có, anh đừng nói với tôi là tiện đường đi du lịch đấy nhé.”
Lý Đình Ngôn cầm ly nước, cụp mắt xuống, nhất thời không biết phải giải thích thế nào với Lâm Sí.
Dù nói thế nào thì việc anh bất ngờ xuất hiện ở đây đúng là quá kỳ lạ.
Một lúc lâu sau, anh mới nhìn về phía Lâm Sí, cuối cùng vẫn chọn nói thật: “Tôi chỉ muốn đến xem thử cậu thế nào, tôi nghĩ một mình cậu quay về xử lý chuyện hậu sự có lẽ sẽ thấy sợ nên không yên tâm.”
Sau khi nhận được cuộc gọi của Lâm Sí, ngón tay anh đã vuốt nhẹ viền điện thoại rất lâu.
Anh nghĩ, một người trẻ mới 23 tuổi, dù có chín chắn độc lập đến đâu, phải đột ngột quay về đối mặt với chuyện sinh tử thì cũng khó mà bình tĩnh được.
Dĩ nhiên anh cũng không muốn lo chuyện bao đồng.
Anh không phải là gì của Lâm Sí, tùy tiện xen vào, có khi còn bị cho là vượt quá giới hạn, chưa chắc đã được cảm kích.
Nhưng anh nhớ lại âm thanh ồn ào trong điện thoại, có lẽ Lâm Sí đang đứng một mình trong hành lang bệnh viện, bóng cậu in lên bức tường trắng toát, xung quanh là những y bác sĩ và người nhà bệnh nhân bận rộn, không ai chú ý đến cậu, cũng không ai nhất định sẽ quan tâm đến cậu.
Nghĩ vậy, anh vẫn quyết định bảo tài xế quay xe.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Sí, lại thấy cậu bình tĩnh và thu xếp đâu vào đấy hơn anh tưởng.
Chiếc ly trên tay Lý Đình Ngôn vẫn còn bốc hơi nước, hơi nóng lượn lờ mờ ảo che mờ cả gương mặt anh.
Anh nói với Lâm Sí: “Tôi biết có thể là tôi lo nghĩ nhiều rồi, xin lỗi, có lẽ đã làm phiền cậu.”
Lâm Sí ngơ người.
Lúc vừa thấy Lý Đình Ngôn đứng trước cửa, cậu thật sự cảm thấy khó tin.
Bởi vì trong thế giới của cậu, cậu đã sớm không còn nghĩ bản thân là người cần được quan tâm, chăm sóc nữa.
Cậu lăn lộn bên ngoài bao năm nay, tuy tuổi tác bằng nhau, nhưng hoàn toàn khác biệt với những sinh viên còn sống trong khuôn viên trường.
Sợ hãi ư?
Cậu có gì phải sợ, người vừa mất chẳng qua là một người thân trên danh nghĩa pháp lý, chứ thực tế thì cậu hoàn toàn…
Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lý Đình Ngôn, cậu lại có chút ngẩn ngơ.
Những lời vốn định nói ra đến miệng lại không thốt nên thành lời.
Lâm Sí chậm rãi uống thêm một ngụm trà, chăm chú nhìn Lý Đình Ngôn.
Cậu nghĩ, thì ra trong mắt Lý Đình Ngôn, mình vẫn là một đứa nhỏ, một người cần được quan tâm, chăm sóc.
Không khỏi thấy hơi buồn cười.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Đình Ngôn ngoài cửa lúc nãy, thật ra cậu đã mơ hồ đoán được mục đích của anh.
Nhưng cảm giác này với cậu lại quá đỗi xa lạ.
Dù sao thì đến cả Hoắc Vũ Ngưng cũng đã yên tâm với cậu rồi, không còn hỏi han nhiều nữa, cho rằng cậu có thể tự mình gánh vác.
Lâm Sí nuốt ngụm nước ấm xuống.
Cậu nói: “Sợ thì không đến mức, chỉ là luôn thấy hơi…”
Ánh mắt của cậu lướt qua căn phòng trống trải này, bàn ghế thì thô sơ, chốc lát cũng không tìm được từ nào thích hợp để hình dung: “Luôn cảm thấy hơi không quen.”
Cậu cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ mà nói dối Lý Đình Ngôn.
“Lần gần nhất tôi đến bệnh viện đối mặt với chuyện như vậy là khi mẹ tôi qua đời. Hôm nay ngồi ở bệnh viện lại khiến tôi nhớ đến cảnh tượng năm đó.”
“Khi quay về căn nhà cũ này, tuy tôi cũng không có suy nghĩ gì quá lớn, nhưng lúc đi trong căn nhà này vẫn cảm thấy hơi trống trải.”
Cậu mím môi, khẽ nở nụ cười thật nhạt.
“Thật ra lúc nãy tưởng bên ngoài có trộm, tôi còn hơi hoảng.”
“Nhưng vừa mở cửa ra, thấy là anh, tôi lại rất vui.”
So với cái huyện Xương Ngọc ảm đạm, lạnh lẽo, chưa từng mang lại cho cậu chút ấm áp nào này, so với căn nhà cũ cất giữ đầy những hồi ức mờ tối ấy thì sự xuất hiện đột ngột của Lý Đình Ngôn lại khiến cậu cảm thấy quen thuộc và gần gũi.
Cho dù cậu và Lý Đình Ngôn cũng chưa quen biết nhau được bao lâu.
Nghe Lâm Sí nói vậy, Lý Đình Ngôn ngẩn ra, nhưng sau đó anh lại bật cười khẽ.
“Vậy thì tốt rồi.”
May mà việc anh tự ý quyết định đến đây không khiến Lâm Sí thấy phiền.
.
Trời cũng đã khuya, uống một cốc nước nóng làm ấm người xong, Lâm Sí liền đẩy Lý Đình Ngôn đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Cũng may bây giờ dịch vụ giao hàng phát triển, mọi thứ cần thiết đều có thể nhờ người mang đến tận nơi.
Lý Đình Ngôn nhanh chóng có áo choàng tắm và đồ dùng cá nhân mới.
Lúc anh đang cạo râu, Lâm Sí đứng bên cạnh, tay còn bưng một cái bát nhỏ, vừa ăn táo vừa nhìn.
Lý Đình Ngôn hỏi: “Chuyện của ba cậu đã xử lý xong chưa? Tôi vừa gọi cho thư ký của tôi rồi, cậu ấy đã sắp xếp người quen làm mấy thủ tục này, nếu cậu cần, tôi có thể bảo họ tới giúp.”
Lâm Sí cắn một miếng táo, nhai rất chậm.
Cậu trầm ngâm một lúc: “Thật ra tôi đã sắp xếp xong hết cả rồi, không có gì phải bận tâm, tôi cũng không định làm tang lễ lớn cho ông ta, chỉ cần tiễn ông ta đoạn đường cuối cùng, coi như không phụ ơn nuôi dưỡng.”
Lý Đình Ngôn không biết cụ thể Lâm Sí đã trải qua những chuyện gì trong quá trình trưởng thành.
Nhưng chỉ dựa vào cuộc điện thoại hôm đó cùng những lời kể rải rác của cậu, anh cũng có thể đoán ra được Lâm Triệu Phong là người thế nào, Lâm Sí đã phải chịu bao nhiêu tủi thân.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh lại lạnh đi.
Anh rửa sạch bọt xà phòng dính trên tay: “Cậu vẫn quá mềm lòng.” Anh khẽ nói, “Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của cậu, chắc tôi sẽ không quay về thêm lần nào nữa.”
Anh nói rất bình thản.
Mà đây cũng là lời thật lòng, không phải để an ủi Lâm Sí.
Là một người làm ăn, thật ra Lý Đình Ngôn tàn nhẫn hơn Lâm Sí nhiều, kẻ nào thực sự đắc tội với anh, anh tuyệt đối sẽ không dành cho đối phương một chút lòng thương hại.
Nhưng Lâm Sí thì không giống vậy.
Anh vừa rửa mu bàn tay vừa nghĩ, thật ra Lâm Sí vẫn là một người có tâm địa lương thiện. Bề ngoài trông ngang ngược, kiêu ngạo là thế, nhưng trong lòng lại có một mặt ngây thơ mềm yếu, yêu ghét rõ ràng như một đứa trẻ.
Người như vậy thường sẽ chịu thiệt.
#𝐭𝐮𝐧𝐠𝐭𝐮𝐭𝐫𝐚:
Gửi tới Lý nào đó: Còn nói là tiện đường, anh cứ cố chấp như vịt chết còn cứng mỏ ấy!