Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 248
Người duy nhất có thể hiểu cô ấy là giáo sư Thôi, nhưng giáo sư Thôi cũng nói: “Bên phía Bắc Kinh vẫn luôn tuyên truyền rằng người thức tỉnh ở khu an toàn Thiên Dương là không chính thống, đuôi cá mới là minh chứng cho sự cường đại của những người như chúng ta, sau khi mạt thế xảy ra, tín ngưỡng của loài người sụp đổ, chiếc đuôi cá khác biệt, trái ngược với đặc điểm của con người mới có thể khiến bọn họ sợ hãi, kính sợ và sùng bái.
Con người có thể sùng bái một con người, nhưng chỉ có thể tín ngưỡng một vị thần, người cá gần với hình tượng của thần hơn con người, Tô Nguyên, đây là vũ khí tốt nhất của chúng ta, là huân Chương của chúng ta, cô phải học cách chấp nhận nó, lợi dụng nó, chứ không phải sợ hãi nó, chán ghét nó!”
Những ngày sau đó, tâm trạng Tô Nguyên vô cùng tệ, nào ngờ đâu tin dữ lại ập đến dồn dập như muốn quật ngã cô ấy.
Có người đến báo tin, nói rằng cha mẹ, anh trai và cháu trai của cô ấy, những người được cho là mất tích, thực chất đã bị sở nghiên cứu Bắc Kinh đưa đi từ lâu.
“Không... không một ai sống sót sao?” Tô Nguyên nghẹn ngào, cổ họng khô khốc khó thốt nên lời.
“Đúng vậy, tất cả các thí nghiệm đều thất bại. Cô cũng biết đấy, những năm đó kỹ thuật thức tỉnh người cá vẫn chưa hoàn thiện, tỷ lệ thất bại rất cao, bất đắc dĩ phải dùng cách tăng số lượng để mong có kết quả. Chuyện này giáo sư Tổ và giáo sư Thôi đều biết, chỉ là giấu cô thôi.”
Tô Nguyên không còn tâm trí để ý xem mục đích của người đưa tin là gì, cũng chẳng muốn nghĩ xem anh ta là người của ai, cô ấy chỉ biết giáo sư Thôi đã lừa dối mình!
Sau khi đối mặt với giáo sư Thôi, Tô Nguyên nhận được tin tức chắc chắn rằng mẹ cô ấy là Cát Thu Lệ vẫn còn sống và hiện đang ở Viện nghiên cứu Bắc Kinh nên cô ấy đã chạy thẳng đến khu an toàn Bắc Kinh ngay trong đêm, và trong cuộc hành trình này, cô ấy đã mang đi hầu hết mọi người ở Lâm Thành.
Cùng lúc đó, tại khu an toàn Thiên Dương, Tô Hàm có hai vị khách không mời mà đến.
“Chú ba và em họ sao?” Tô Hàm nhíu mày.
Trần Tuấn Yến gật đầu: “Đúng là họ, cô có muốn gặp không?”
Tô Hàm đặt thứ đang cầm trên tay xuống: “Để tôi đi xem sao.”
“Tiểu Hàm à, lâu rồi không gặp cháu! Cháu còn nhớ chú ba không?” Trước cổng, Tô Vệ Dân cười nịnh nọt, khom lưng chào hỏi: “Tiểu Hàm giờ khác xưa rồi, cha mẹ cháu đâu rồi, có nhà không? Chú vẫn luôn muốn đến thăm anh chị, tiếc là chưa có dịp! May quá hôm nay có cơ hội vào Mẫu Đơn Viên, chú mặt dày đến đây một chuyến, ha ha.”
Tô Hàm liếc nhìn ông ta một cái, sau đó tầm mắt chuyển sang người phụ nữ trẻ tuổi đứng cạnh, nhướng mày: “Chú ba, đúng là lâu rồi không gặp.”
Nụ cười của Tô Vệ Dân càng thêm rạng rỡ, Tô Hàm liền nói tiếp: “Chú ba đến cửa nhà tôi, lát nữa tôi còn phải lấy muối rắc đất, lãng phí quá.”
Sắc mặt ông ta lập tức cứng đờ.
Lúc biết chuyện chú ba Tô Vệ Dân vì lợi ích đã đưa con trai và con gái - lúc đó em họ Tô Anh Giai thậm chí đã kết hôn và đang mang thai, còn định bỏ đứa bé để tham gia thí nghiệm - vào viện nghiên cứu để đổi lấy tiền, Tô Hàm đã vô cùng tức giận. Trước đây cô biết Tô Vệ Dân là người thực dụng, luôn theo đuổi lợi ích, điều này vốn không phải là vấn đề gì lớn, ít nhất ông ta cũng nuôi sống được cả nhà trong thời kỳ mạt thế. Nhưng khi biết được tình cảnh của Tô Anh Giai, cô mới nhận ra Tô Vệ Dân là kẻ m.á.u lạnh, vô tình đến mức nào.
Điều khiến Tô Hàm bất lực nhất là, cả em họ Tô Anh Giai và anh họ Tô Anh Hào đều tự nguyện, đến giờ cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt kiên quyết của Tô Anh Giai lúc đó.
“Đây là cơ hội của em, chị đừng khuyên em nữa.” Tô Anh Giai cười lạnh: “Chờ em trở thành người thức tỉnh, em muốn cho cha phải hối hận! Đứa bé này, em vốn dĩ không muốn giữ, ông ta gả em cho một lão già hơn năm mươi tuổi làm vợ bé, còn lấy đứa con gái xinh đẹp của vợ bé làm bạn gái, ông ta sẽ phải trả giá!”
Tô Hàm rất ít khi tiếp xúc với cô em họ này, ấn tượng sâu sắc nhất là lần Tô Vệ Quốc từng trêu chọc con gái của chị họ vợ Tô Vệ Dân là Cao Điềm Điềm giống Tô Vệ Quốc, lúc đó Tô Anh Giai đã không chút che giấu mà trợn mắt. Người trong làng đều lén lút bàn tán, người phụ nữ xinh đẹp kia nào phải chị họ vợ Tô Vệ Dân, đó rõ ràng là vợ bé của ông ta, Cao Điềm Điềm phải gọi là Tô Điềm Điềm mới đúng.
Cô có thể nhận ra Tô Anh Giai oán hận cha mình, nhưng không ngờ chỉ vài năm trôi qua, nỗi oán hận ấy lại biến thành lòng hận thù, hận thù lại kết thành lồng giam, giam cầm Tô Anh Giai một cách đáng thương.
Cùng bị giam cầm trong chiếc lồng ấy, còn có Tô Anh Hào.
Hai anh em một lòng muốn tham gia thí nghiệm, Tô Anh Giai nói: “Em và chị cùng chung dòng máu, viện nghiên cứu đã chọn chị, chắc chắn em cũng không tệ, chỉ cần em may mắn một chút, một chút thôi cũng được, em muốn trở thành người thức tỉnh.”
Dù Tô Hàm có khuyên nhủ thế nào, bảo họ tạm thời đừng tham gia, họ cũng không nghe.
Tô Anh Hào thậm chí còn cảnh giác nhìn cô: “Chị sợ chúng tôi cướp mất hào quang của chị sao? Chúng tôi đâu có kém cạnh gì chị! Chị làm được, chúng tôi cũng làm được!”
Tô Hàm còn biết nói gì nữa?
Vào tháng thứ ba Tô Hàm ở trong phòng thí nghiệm, giáo sư Đường nói với cô rằng hai em họ của cô đã lần lượt qua đời. Trước khi chết, Tô Anh Giai không ngừng kêu lên “hối hận rồi”. Những người tham gia thí nghiệm, rất nhiều người khi ngày đêm chứng kiến bản thân đi đến cái chết, đều sẽ hối hận, Tô Hàm không biết Tô Anh Giai là hối hận không nên đến, hay là hối hận cả đời bị hận thù bóp méo, hay là hối hận sinh ra làm con gái của Tô Vệ Dân.
Cô bắt đầu sinh ra sự chán ghét thực sự với Tô Vệ Dân.
Sau khi kế hoạch thức tỉnh mới bắt đầu, Tô Hàm nghe nói Tô Vệ Dân lại đưa đến một đứa con gái, chính là Cao Điềm Điềm.
Lúc này, người đứng bên cạnh Tô Vệ Dân chính là Cao Điềm Điềm. Cô ta đã kịp thời, tuy không trở thành người thức tỉnh, nhưng ít nhất vẫn sống sót.
Thấy Tô Hàm không cho chút mặt mũi nào, mặt Tô Vệ Dân lúc xanh lúc trắng, cuối cùng lại nặn ra nụ cười, vừa đau buồn vừa thương cảm nói: “Tiểu Hàm à, cháu bây giờ khác xưa nhiều rồi, chú biết cửa nhà cháu cao, không với tới được, nhưng chúng ta là người thân m.á.u mủ ruột thịt, mạt thế bao nhiêu năm rồi, biết bao nhiêu người thân ly tán, chú không biết cháu có hiểu lầm gì với chú không, chỉ mong chúng ta có thể hóa giải hiểu lầm, nương tựa lẫn nhau, Tiểu Hàm...” Nói xong liền rơm rớm nước mắt, nhìn mà Tô Hàm chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Ông tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, có chuyện thì nói, đừng nói mấy lời vô nghĩa.” Tô Hàm nghe bảo mẫu nói chú ba của cô đến tìm cô, lúc đó cô đang mài d.a.o xương trong phòng dụng cụ, lúc này cô đứng ở cửa lớn, cũng không có ý định mời bọn họ vào. Với sự hiểu biết của cô về Tô Vệ Dân, Tô Vệ Dân tìm đến sẽ không có chuyện gì tốt.
Cô lạnh lùng vô tình như vậy, Tô Vệ Dân chỉ đành nói thẳng: “Vậy, chúng ta có thể vào nhà nói chuyện không? Ở ngoài này... ảnh hưởng không tốt đến cháu.”
“Ảnh hưởng gì không tốt? Tôi không trộm cắp không cướp giật, càng không bán con, không làm chuyện trái lương tâm sợ gì ảnh hưởng không tốt.”
Từng câu từng chữ đều tát vào mặt Tô Vệ Dân, Tô Vệ Dân mặt dày làm như không hiểu, đẩy người phụ nữ bên cạnh: “Đây là em họ Điềm Điềm của cháu, chắc cháu còn nhớ chứ.”
Cao Điềm Điềm miễn cưỡng cười với Tô Hàm, nhỏ giọng gọi một tiếng chị họ.
Tô Hàm không trả lời, cô không muốn làm khó Cao Điềm Điềm, chỉ nhìn Tô Vệ Dân.
“Ông muốn giở trò gì, có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng lôi thôi, không nói thì đi đi!”
“Tiểu Hàm, coi như là chú ba cầu xin cháu, em họ của cháu không thức tỉnh, nhưng mà thiên phú của con bé rất tốt! Cháu xem có thể giúp con bé hay không, nhất định có thể thức tỉnh lần thứ hai! Cháu hãy giúp em họ của cháu đi!