Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Chương 239

Hối hận, thật sự rất hối hận.

Nhớ đến vị giáo sư Đường ngày đêm vùi đầu trong phòng thí nghiệm, dốc hết tâm sức nghiên cứu mảnh vảy chỉ còn lại một phần mười kia, Tề tướng quân càng thêm hối hận. Nếu bây giờ Tô Hàm vẫn còn ở đây, giáo sư Đường có thể tạo ra kế hoạch thức tỉnh hoàn hảo hơn, đến lúc đó ông sẽ có vô số những người thức tỉnh sở hữu năng lực đặc biệt giống như Tô Hàm. Ý nghĩ đó khiến m.á.u trong người ông sôi sục! Nhưng ngay sau đó, sự thật về việc Tô Hàm bỏ đi như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu ông.

Nhưng vào lúc đó, quyết định mà bọn họ cùng nhau đưa ra đã là tối ưu nhất rồi, tất cả đều là vì muốn đảm bảo kế hoạch không xảy ra sai sót, nếu như sau khi thương lượng với Tô Hàm mà bị cô từ chối thì sao?

Nếu như Tô Hàm nổi giận đả thương người khác bỏ trốn thì phải làm sao? Lúc đó tình hình của ông rất nguy cấp, toàn bộ phe phái đều đang trong trạng thái căng như dây đàn, căn bản không thể chịu đựng thêm bất kỳ rủi ro nào nữa.

Vì đại cục, chỉ có thể tạm thời áp chế Tô Hàm, ông cũng đã nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi mọi chuyện qua đi, nhất định sẽ xin lỗi cô.

Không ngờ Tô Hàm căn bản không cần ông phải xin lỗi, cô đã biến mất khỏi tầng hầm thứ năm được canh phòng nghiêm ngặt của viện nghiên cứu, còn trộm con cáo trắng đi, cuối cùng nửa là bố thí nửa là uy h.i.ế.p để lại một mảnh vảy thần bí, khiến giáo sư Đường chìm đắm trong sự điên cuồng nghiên cứu, khiến ông rơi vào hối hận khôn nguôi.

Giáo sư Đường nói, đó hẳn là một loại năng lực dịch chuyển không gian có được sau khi thức tỉnh.

Đó mới là siêu năng lực theo đúng nghĩa.

Nếu như sớm biết, nếu như sớm biết thì...

Nếu Tô Hàm biết được tâm trạng phức tạp của Tề tướng quân, nhất định sẽ phản bác lại ông, nếu như sớm biết rõ lai lịch của cô, thứ chào đón cô sẽ không phải là sự coi trọng và tin tưởng nhiều hơn, mà chỉ có sự đề phòng và cảnh giác nhiều hơn mà thôi.

Lúc này Tô Hàn đang ngồi trong xe, Bạch Đông chăm chú nhìn xe, cả người toát ra khí tức vui vẻ. Cô nhìn vùng hoang dã ngoài cửa sổ và những thây ma run rẩy từ những bức tường đổ nát, suy nghĩ của cô dần trôi đi. Cô nghĩ đến Tô Nguyên và giáo sư Thôi, rất mong chờ chuyến đi tiếp theo tới Lâm Thành.

“Tiểu Hàm, bọn họ tăng tốc rồi, tôi cũng tăng tốc đây, em ngồi cho chắc.” Bạch Đông vui vẻ nhắc nhở.

“Vâng.”

Tại Lâm Thành, giáo sư Thôi nào biết được vật thí nghiệm mà bà ta ngày đêm mong mỏi lại tự mình dâng tận cửa, bà ta đang dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp của mình. Bà ta là người phụ nữ đầy tham vọng, yêu ghét rõ ràng, sau khi đến Lâm Thành liền dốc hết tâm huyết để làm những việc mình muốn làm.

Tô Nguyên cũng muốn gây dựng thế lực của riêng mình, không muốn tiếp tục bị người khác khống chế như trước kia nữa, tuy rằng vẫn đề phòng giáo sư Thôi, nhưng Tô Nguyên vẫn không thể tránh khỏi việc hình thành mối quan hệ hợp tác ngày càng mật thiết với bà ta.

Bà ta nói với Tô Nguyên: “Bây giờ cô vẫn là người cá thức tỉnh hoàn hảo nhất, bên phía Bắc Kinh sẽ không từ bỏ ý định lấy tủy xương của cô đâu, thầy tôi có thể giúp cô ngăn cản bọn họ thêm một thời gian nữa, nhưng không thể nào ngăn cản mãi được.

Tô Nguyên, thay vì để bọn họ rút tủy xương của cô để tạo ra đội quân người cá hùng mạnh cho riêng mình, chi bằng chúng ta tự mình làm đi, mấy năm nay tôi cũng đang nghiên cứu một dự án mới, đó chính là lợi dụng tác dụng áp chế huyết mạch của năng lực thức tỉnh trong cơ thể người thức tỉnh, khiến cho những người thức tỉnh nhờ vào tủy xương của người thức tỉnh thượng vị sẽ sinh ra cảm xúc ỷ lại và phục tùng người cung cấp tủy xương.

Đừng nhìn tôi như vậy, cô sẽ thích nghiên cứu này đấy, cô thử nghĩ xem, bắt đầu từ cô, cô sẽ có được một nhóm người cá thức tỉnh hoàn toàn trung thành với mình, bọn họ lại tiếp tục cung cấp tủy xương, tôi sẽ tạo ra thế hệ người cá thức tỉnh thứ ba, bọn họ đời này phục tùng đời kia, cuối cùng đều thần phục cô, cô sẽ trở thành nữ vương thực sự, đây mới là thế lực vững chắc nhất!”

Lúc giáo sư Thôi nói những lời này, đôi mắt bà ta ánh lên ngọn lửa của dục vọng, khiến người ta chìm đắm.

Nhìn vào đôi mắt ấy, bị thu hút bởi cảm xúc mãnh liệt và điên cuồng bên trong, Tô Nguyên bàng hoàng nhận ra sự liên hệ giữa giáo sư Thôi già nua trước mắt và bà đồng bí ẩn thâm sâu mà cô ấy từng gặp nhiều năm về trước.

Lời dụ dỗ của giáo sư Thôi giống hệt những gì bà đồng đã từng nói, nhưng khác với sự kiên quyết từ chối năm xưa, lần này, trái tim cô ấy lại rung động.

“Bà... Bà không phải bây giờ mới bắt đầu nghiên cứu này, phải không? Giáo sư Tổ là thầy của bà, có phải bà đã nhúng tay vào từ trước rồi không?”

Tô Nguyên dù sao vẫn còn giữ được vài phần tỉnh táo, chất vấn: “Tôi... Những người thức tỉnh bằng cách sử dụng tủy xương của bà, có phải đều nằm trong tầm kiểm soát của bà từ trước rồi không?”.

Giáo sư Thôi cười khẩy:

“Kiểm soát thì không đến mức đó, nhưng họ sẽ tin tưởng tôi hơn. Chỉ cần một chút tin tưởng lệch lạc, tôi mới có được ngày hôm nay ở Lâm Thành.”

Tô Nguyên rùng mình, không có gì ngạc nhiên khi giáo sư Thôi muốn đến Lâm Thành và còn muốn đưa cô ấy đi cùng, một nhiệm vụ gần như bất khả thi lại được thực hiện một cách dễ dàng. Đúng là sự kiềm chế lẫn nhau của giới cấp cao là nguyên nhân chính, nhưng những nỗ lực ngầm của giáo sư Thôi chắc chắn cũng đóng một vai trò quan trọng.

“Cô không cần phải sợ tôi, hàm lượng virus thây ma trong tủy xương của tôi quá cao, không có nhiều người thức tỉnh sống sót, tôi có thể làm gì được chứ?”

Giáo sư Thôi cười nói: “Điều cô cần cân nhắc là những gì tôi vừa nói, cơ hội không đến lần thứ hai, tự cô quyết định đi.”

Cuối cùng, Tô Nguyên đã đồng ý.

Tô Hàm đến Lâm Thành vào một buổi sáng mùa hè. Cô ngắm nhìn thành phố non trẻ này, tưởng tượng ra hình ảnh người em gái mà cô đã nhiều năm không gặp.

Ngày thứ hai sau khi vào Lâm Thành, Tô Hàm đã gặp Tô Nguyên. Tô Nguyên dẫn theo những người cá thức tỉnh ra ngoài tuần tra thành phố, cô đứng lẫn trong đám đông đang hóng chuyện, nhìn thấy khuôn mặt Tô Nguyên lướt qua cửa xe, vẫn là dáng vẻ xinh đẹp như xưa, chỉ là thần sắc ít đi sự hoạt bát mà thêm vài phần trầm mặc.

Đoàn xe đi qua, Tô Hàm quay đầu lại.

Trên xe, Tô Nguyên bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đám đông đang lùi dần về phía sau không có một gương mặt quen thuộc, cô ấy đưa tay lên ngực, khẽ nhíu mày.

Lâm Thành không lớn, tính ra chỉ bằng một nửa khu an toàn trấn Phong Hà, nhưng được xây dựng rất tốt. Tô Hàm đến đây được vài ngày, phát hiện ra người dân ở đây rất yêu mến và kính trọng Tô Nguyên, thậm chí ven đường còn có trẻ nhỏ hát những bài hát về Tô Nguyên, ca ngợi cô là “Ánh sáng trong đêm đen, nữ vương của bình minh”.

Lời bài hát rất đơn giản, dễ hiểu, dễ thuộc. Ban đầu Tô Hàm không để ý, nhưng càng ở Lâm Thành lâu, cô càng phát hiện ra dấu ấn của Tô Nguyên ở thành phố này quá nặng, gần như đã trở thành tín ngưỡng của Lâm Thành.

Thế lực như vậy, nếu không có người thúc đẩy thì gần như không thể hình thành trong thời gian ngắn được.

Trong những ngày ở Lâm Thành, Tô Hàm không làm gì khác ngoài việc tìm mọi cơ hội để tiếp cận giáo sư Thôi và Tô Nguyên. Tiếc là viện nghiên cứu của Thiên Dương được canh phòng quá nghiêm ngặt, cô không tài nào tìm được cơ hội, năng lực dịch chuyển không gian vẫn chưa hồi phục, cô cũng không dám tùy tiện nhảy loạn xạ ở nơi xa lạ, sợ nhảy vào rồi không ra được. giáo sư Thôi cũng gần như không ra khỏi cửa, người duy nhất cô có thể quan sát được là Tô Nguyên thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ g.i.ế.c thây ma.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Nguyên g.i.ế.c thây ma lực sĩ, Tô Hàm đã ngửi được mùi hương tỏa ra từ người cô ấy khi sức mạnh bộc phát từ rất xa.

Đó là lần đầu tiên cô ngửi thấy “hơi thở đồng loại” thuần khiết đến vậy.

Cô không phải là người cá thức tỉnh, nhưng Tô Nguyên có thể coi là người cá thức tỉnh hoàn hảo, Tô Hàm thậm chí còn nghi ngờ, nếu Tô Nguyên sử dụng tủy xương của cô để thức tỉnh, liệu có trở thành đồng loại thực sự của cô, trở thành một hậu tử Long nữ khác hay không.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận