Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Chương 125

Tô Hàm lao ra khỏi nhà.

“Chị đợi em!”

“Nguyệt Nga, bà trông nhà, tôi cũng phải đi xem!”

Vương Nguyệt Nga vội nói: “Mau đi đi! Trời ơi, sao trưởng làng lại -- mất rồi!” Bà vỗ đùi, mắt đỏ hoe.

Rất nhiều người chạy đến nhà trưởng làng, khi đến nơi thì trưởng làng đã ngừng thở, cháu trai cháu gái quỳ bên giường, trên người đắp chăn dày, vẻ mặt an tường.

Tô Hồng Vũ cùng các em trai em gái khóc mãi không thôi, anh em họ và cháu trai của trưởng làng, cùng với tộc trưởng đời tiếp theo là chú Đông bắt đầu lo việc, tổ chức tang lễ cho trưởng làng.

Sau khi trưởng làng mất, làng Tô Gia như mất đi trụ cột, trong lòng mọi người đều có chút hoang mang.

Chú Đông mới nhậm chức cũng là một cụ già có uy nghiêm lâu năm trong làng, bối phận cũng đủ cao, có lẽ trưởng làng đã bàn bạc với ông ấy từ trước, ông ấy rất bình tĩnh tiếp nhận gánh nặng, trở thành tộc trưởng mới của Tô thị, đồng thời cũng là trưởng làng mới của làng Tô Gia. Ông ấy vẫn giao phòng phát thanh của ủy ban làng cho anh em Tô Hồng Vũ quản lý, công việc tuần tra đường núi cũng tiếp tục theo kế hoạch của trưởng làng tiền nhiệm.

Nhưng chưa đầy nửa tháng, trong làng đã có người cãi nhau vì chuyện tưới tiêu ruộng đồng, còn động tay động chân đánh nhau đổ máu. Chú Đông tức giận đến mức mặt mày đen lại, thấy khuyên không được, hai nhà còn gọi bạn bè người thân đến định đánh nhau, ông ấy không nhịn được nữa, cầm gậy đánh cho những người gây sự ngã lăn ra.

“Các người không coi tôi ra gì! Nếu Bình Thuận còn sống, ai trong các người dám không nể mặt tộc trưởng như vậy!” Chú Đông giẫm hai người xuống đất, đe dọa những người khác: “Ở làng Tô Gia mà không nghe lời trưởng làng, công khai gây chuyện đánh nhau, đừng trách Tô Vệ Đông tôi không khách sáo! Không phục? Không phục thì đến đây! Tôi sợ ai!”

Cây gậy cắm mạnh xuống đất, cắm sâu hơn hai thước, mọi người im phăng phắc.

Tô Hàm đang làm việc trên đồng, tình cờ chứng kiến cảnh này, không khỏi khâm phục chú Đông.

Lần này chú Đông ra tay mạnh mẽ, giải quyết tranh chấp giữa dân làng bằng biện pháp cứng rắn, bầu không khí bất an khó nói thành lời trong làng bỗng tan biến.

Buổi tối, Tô Hàm và Tô Thiên Bảo đến nhà chú Đông học võ, vừa vào nhà đã thấy dì Đông đang xoa rượu thuốc vào vai cho chú Đông, bà ấy chào Tô Hàm và Tô Thiên Bảo, bảo hai người ngồi xuống: “Đều là người nhà, cũng không khách sáo với các cháu nữa. Ôi, cái vai này của chú Đông các cháu, từ khi bị trúng đạn trước đó vẫn không được tốt lắm, ông ấy cố chịu! Chiều nay làm một cái như vậy, vai đau đến mức cơm tối cũng không ăn được, phải để dì đút--”

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa.” Chú Đông ngượng ngùng ho một tiếng, kéo áo khoác mặc vào: “Tiểu Hàm, Thiên Bảo đến rồi, các cháu biểu diễn cho chú xem, sau khi con sói c.h.ế.t tiệt kia đến thì võ công của các cháu đều bỏ bê hết rồi.”

“Vâng.” Vừa biểu diễn xong nghe chú Đông chỉ bảo, Tô Nguyên và Hạ Vĩ Thông đi vào sau, hiện tại chỉ còn bốn người bọn họ vẫn kiên trì học võ ở đây, có người chịu không nổi khổ nên giữa chừng bỏ cuộc, có người thì thấy học sơ sơ là đủ rồi, tiết kiệm lương thực vật tư.

Thấy sắc mặt hai người không ổn, Tô Hàm cũng chỉ giả vờ không nhìn thấy.

Trời tối hẳn, chú Đông tuyên bố: “Được rồi, các cháu về ngủ sớm đi.” Nhà chú Đông không có điện, nến bây giờ cũng là đồ hiếm, không còn cách nào khác đành phải đuổi người về.

Tô Nguyên lập tức đi mất, như thể đang trốn tránh ai đó. Nhưng Hạ Vĩ Thông lại đợi Tô Hàm cùng đi, anh ta bảo Tô Thiên Bảo về nhà trước, Tô Hàm lắc đầu: “Có gì thì nói đi, tôi về nhà còn có việc.”

Tô Thiên Bảo đứng ở bên cạnh, Hạ Vĩ Thông làm sao nói ra được.

“Đi thôi Thiên Bảo.” Tô Hàm đi trước, Tô Thiên Bảo vội vàng đuổi theo, tò mò hỏi: “Chị, chị không tò mò anh Vĩ Thông tìm chị nói gì sao?”

“Không tò mò, tối nay em luyện kém lắm, về nhà luyện thêm cho chị.”

“Ái chà, chị ơi! Em đau lưng mỏi gối chuột rút, không luyện được nữa rồi, ngày mai, ngày mai luyện được không ạ...”

“Không được.”

Nhìn bóng lưng hai chị em họ đi xa dần, Hạ Vĩ Thông thở dài rồi cũng về nhà.

Về đến nhà, đèn trong nhà đã sáng, Tô Thiên Bảo vội vàng chạy vào: “Cha mẹ, chuyện hôn sự đã hủy rồi phải không?”

Tô Vệ Quốc đang hút thuốc, nghe vậy thì gật đầu: “Hủy rồi, Tô Tiến An không đồng ý, nhưng dù sao thì cha cũng đã xé giấy hôn ước, chúng ta cũng không nhận lương thực của nhà anh ta, chúng ta nói hủy là hủy. Chị con đâu, sao không vào nhà?”

“Chị về cùng con mà, chị--” Tô Thiên Bảo lúc này mới phát hiện ra chị gái không vào nhà cùng cậu: “Lạ thật, vừa nãy còn ở đây mà.” Cậu gãi đầu đi ra ngoài nhìn quanh, đèn pin chiếu thấy một bóng người quen thuộc đứng gần sườn núi phía sau, vừa định gọi thì thấy chị gái giơ tay đá chân, kéo một người từ trong bóng tối ra, quật ngã người đó bằng một cú quật vai.

“Được rồi, em về nhà đi.” Tô Hàm vỗ tay đi về phía Tô Thiên Bảo, bị ánh đèn làm cho nheo mắt: “Cất đèn pin đi.”

“Vâng vâng!” Tô Thiên Bảo tắt đèn pin, nhường đường cho Tô Hàm vào nhà, còn mình thì tò mò thò đầu ra ngoài nhìn, tay vừa ấn, đèn pin lại sáng. “Thì ra là anh Tô Tiến An!”

“Nhìn gì mà nhìn, đèn pin không cần dùng điện à, còn không mau tắt đi! Phí điện!” Tô Tiến An trừng mắt nhìn Tô Thiên Bảo, nhanh chân bỏ đi. Nhận thấy ánh đèn pin phía sau đã tắt, anh ta mới hít một hơi, một tay chống lưng một tay chống tường, chậm rãi đi.

“Thiên Bảo vào đây, chị đấu với em, nhanh lên đừng lề mề!”

Nghe thấy tiếng nói mơ hồ truyền ra từ nhà họ Tô, Tô Tiến An càng cảm thấy đau lưng hơn, sao lại đánh không lại chứ? Sao lại bị quật ngã trong nháy mắt chứ? Lòng tự trọng của Tô Tiến An bị giày xéo dưới đất, trong lòng thầm thề nhất định phải luyện võ cho tốt, đợi đến khi có thể đánh bại Tô Hàm, Tô Hàm có lẽ sẽ đồng ý chuyện hôn sự!

Anh ta đầy hoài bão, không vì lời nói của Tô Hàm mà nản lòng, chống lưng hiên ngang về nhà.

Tô Hàm đè Tô Thiên Bảo đánh nửa tiếng mới tha cho cậu, Vương Nguyệt Nga đau lòng lắm nhưng cũng không nói gì.

Sau khi chú Đông chế ngự được những kẻ đầu gấu trong làng, ông mới bắt đầu phân chia ruộng đất của những hộ gia đình bị diệt môn trong làng. Nếu là trước mạt thế, làng cũng không có quyền làm như vậy nhưng bây giờ thời thế đã khác rồi. Xác c.h.ế.t vừa mới được chôn cất, đã có người mò vào trộm đồ ăn trong hầm chứa, bị hàng xóm và người thân của người c.h.ế.t phát hiện, lại xảy ra thêm mấy vụ tranh chấp.

“Không có lý nào lúc g.i.ế.c sói thì không ra sức, bây giờ người ta c.h.ế.t rồi, các người lại đến chia gia sản của họ!” Chú Đông cắm xẻng xuống đất, giẫm chân lên: “Có biết xấu hổ không! Tôi không thể nhìn nổi những kẻ vô liêm sỉ như vậy, đã không biết xấu hổ thì tôi sẽ giúp các người biết!”

Dọa cho những kẻ gây chuyện sợ hãi.

Sau khi nắm được tình hình, chú Đông sắp xếp: “Trước đây anh Bình Thuận cũng sắp xếp như vậy, cứ theo quy định trước đây mà làm! Ruộng đất chia hai phần cho người thân, phần còn lại nộp lại cho công quỹ, phân chia cho những hộ gia đình không đủ ruộng đất, lương thực người thân được thừa kế một nửa, một nửa còn lại chia cho những người dân trong làng có đóng góp, lần này g.i.ế.c sói thây ma những người có đóng góp tôi đều ghi nhớ, tất cả đều có phần!”

Tô Hàm và Tô Nguyên dụ sói thây ma vào nhà vệ sinh công cộng có công lớn nhất, đều được chia năm trăm cân lương thực, còn được chia thêm một mẫu ruộng.

Tô Hàm không cần ruộng, ruộng nhà mình còn chưa cày hết, lương thực cầm chắc trong tay vẫn yên tâm hơn. Tin đồn lan ra, nhiều người muốn đổi với cô, Vương Nguyệt Nga lẩm bẩm: “Con bé ngốc này! Chăm chỉ một chút là cày được rồi, sao lại cày không hết!”

Chỉ là mảnh đất này là do cô liều mạng giành được, muốn bán thì họ cũng không có cách nào.

Cuối cùng, mẫu ruộng đó đổi được sáu trăm cân lương thực, Vương Nguyệt Nga không nói gì nữa.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận