Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Chương 140

Cô ấy vừa nói vừa chạy đi chuyển lương thực lên xe, gọi anh cả anh hai giúp đỡ.

Đến lúc nguy cấp, Tô Tùng Tô Bách cũng không quan tâm nữa, vội vàng giúp đỡ, Tô Vệ Quân “Hây.” một tiếng cũng xắn tay vào giúp, gọi vợ: “Thu Lệ! Mau chuyển đồ của Mao Đản Tiểu Nị lên xe!”

Một phen bận rộn, đến lúc lên xe lại gặp khó khăn.

Túi gạo đã giã này không nỡ bỏ, túi thóc kia không nỡ không mang theo, cuối cùng nhét đầy một chiếc xe ô tô bốn chỗ, ngay cả dưới ghế cũng chất đầy đồ, người ngồi lên không có chỗ để chân.

Xe phải chở đồ, lại phải chở sáu người lớn hai trẻ con, thật sự không nhét nổi. Cát Thu Lệ mắng: “Anh trai ông chạy nhanh thế mà không có chút tình nghĩa nào, biết nhà chúng ta đông người, cũng không nói giúp chúng ta chở hai người, anh em kiểu gì, còn không bằng người lạ...”

Tô Vệ Quân quát: “Chỉ có bà lắm lời, lúc nãy sao bà không nói.”

“Đó là anh trai ruột của ông, ông không nói thì tôi nói gì.”

“Được rồi!” Tô Nguyên không nhịn được lớn tiếng ngăn lại: “Bây giờ là lúc cãi nhau sao, không phải trong nhà còn một chiếc xe ba bánh sao, chiếc đó cũng có thể đi, con đã kiểm tra rồi, mặc dù bị đá đè hỏng một chút nhưng vẫn có thể đi bình thường, con lái được.” Nói rồi xuống xe.

“Tôi lái xe ba bánh, các người ngồi xe ô tô!” Tô Vệ Quân ấn cô ấy trở về, nói: “Lúc nãy lão tam đến nói xe nhà nó rộng rãi, lát nữa tôi gặp nó sẽ nhờ nó chở giúp một người, chở thì chở thằng hai đi!”

Tô Bách nghe vậy liền không vui: “Con mới không đến nhà chú ba, ông ấy coi thường nhà chúng ta, con mới không đến đó.”

Cát Thu Lệ trừng chồng một cái: “Nói bậy bạ gì thế, muốn đi thì cũng là Tiểu Lệ đi, Tiểu Lệ gầy không chiếm chỗ.”

Mặt Mao Tiểu Lệ lập tức tái mét, ôm chặt đứa trẻ, đứa trẻ bị bầu không khí bất an hỗn loạn làm sợ, không nhịn được khóc lên.

“Ôi chao cái cô này, làm mẹ mà đến bế con cũng không biết, để tôi, để tôi! Cô đi chất đồ lên xe đi!” Cát Thu Lệ bế đứa trẻ lại, hai đứa trẻ trong lòng bà ta giãy giụa, tay với về phía mẹ. Mao Tiểu Lệ định đi bế, Cát Thu Lệ xoay người một cái đã lên xe ngồi trước, còn nói: “Nhanh lên, lấy quần áo của mấy đứa trẻ lại đây, tôi xem có thể nhét dưới ghế được không.”

Mao Tiểu Lệ không khỏi nhìn về phía chồng, Tô Tùng do dự một chút, nói với cô ta: “Mẹ nói cũng có lý, em gầy hơn thằng hai, thằng hai to con như vậy, có thể chú ba thấy nó chiếm chỗ sẽ không đồng ý chở, hay là em chịu thiệt một chút.”

Nước mắt Mao Tiểu Lệ lập tức rơi xuống, bình thường cô ta rất mạnh mẽ, lúc ở riêng với chồng thì miệng lưỡi không tha nhưng lúc này lại không nói một lời. Cô ta dời mắt đi, cúi đầu đưa cho mẹ chồng gói quần áo cuối cùng của đứa trẻ.

Cảnh tượng này đ.â.m sâu vào mắt Tô Nguyên, lúc này cô ấy thất vọng đến cực điểm với cha mẹ và những người anh trai của mình, cô ấy không thể nói lời trách móc gì nhưng hai người anh trai sao có thể vô trách nhiệm như vậy? Chị dâu còn đang mang thai!

“Con đến nhà chú ba.” Cô ấy vừa nói vừa đeo cặp sách chạy ra ngoài, cha mẹ ở sau gọi cô ấy, cô ấy cũng không dừng lại. Cho đến khi phía trước có xe chạy đến, cô ấy mới lùi sang một bên nhưng chiếc xe đó lại dừng lại bên cạnh cô ấy, có người gọi cô ấy:

“Tiểu Nguyên! Tiểu Nguyên! Chúng ta sắp rời khỏi làng rồi, nhà em có muốn đi cùng chúng ta không?”

Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng quan tâm của Hạ Vĩ Thông, mắt Tô Nguyên lập tức đỏ hoe.

Anh Từ không dám lái quá nhanh, đi theo sau anh Từ, Tô Hàm dọc đường nhìn thấy chướng ngại vật bị bỏ hoang, đường sá bị đè hỏng, cảm giác hoang tàn đổ nát đó đập thẳng vào tim cô, khiến cô không khỏi có chút buồn.

Cuối cùng cũng sắp rời đi rồi, rời khỏi quê hương mà cô đã bỏ công sức xây dựng bảo vệ, ngược lại cũng che mưa chắn gió cho cô, cho cô thời gian trưởng thành mạnh mẽ. Cô sắp đến một tương lai chưa biết, rất có thể sẽ đầy mưa gió bão bùng, ngoài buồn bã, cô còn không sợ hãi tiến về phía trước.

Không có gì đáng sợ cả, cô sẽ cố gắng sống sót, đến đâu cũng sẽ sống sót.

“Có xe đến từ phía sau.” Tô Thiên Bảo quay đầu nhìn: “Không biết là ai nhỉ.”

“Ai cũng được, chỉ hy vọng có thể có thêm nhiều người dân trong làng thoát ra được, ôi!”

Đi được khoảng mười lăm phút thì mặt đất rung chuyển, anh Từ ngược lại tăng tốc, hét lớn vào bộ đàm: “Tôi tăng tốc rồi, các cô bám theo!”

Tô Hàm tất nhiên cũng tăng tốc theo, con cáo trắng trong lòng Tô Thiên Bảo dựng hết cả lông, kêu lên inh ỏi, hoàn toàn không còn vẻ đáng thương ư ử trước đó.

“Chị! Tiểu Bạch sao vậy?” Tô Thiên Bảo cố ôm chặt nó.

“Có lẽ là có thứ gì đó từ trên núi ra, nó có thể cảm nhận được.”

“Để em xem!” Tô Thiên Bảo chống gió thò đầu ra, bất chấp lời khuyên can lo lắng của Vương Nguyệt Nga, dùng ống nhòm nhìn về phía sau.

Vì địa hình và góc độ, cậu không nhìn thấy làng nhưng có thể nhìn thấy ngọn núi phía sau làng, khoảng cách xa, ngọn núi cao lớn trước kia đã trở nên nhỏ bé nhưng Tô Thiên Bảo vẫn có thể nhìn thấy có thứ gì đó xuất hiện trên không trung của ngọn núi——

“Á!” Cậu hét lên một tiếng, tiếng hét này quá lớn, đầy sợ hãi và kinh ngạc, suýt nữa làm Tô Hàm sợ hết hồn.

“Sao vậy, nhìn thấy động vật thây ma nào à?”

“Lớn, lớn lắm, rồng, rồng lớn quá!” Tô Thiên Bảo hét lớn: “Trên núi có rồng lớn lắm!”

Tô Hàm giảm tốc dừng xe ở một bên, cầm lấy ống nhòm trên tay cậu xuống xe tự mình xem, vừa nhìn cô đã hít vào một hơi.

Một vật dài ngoằng dưới bầu trời u ám, từ giữa ngọn núi vặn mình ngẩng lên, nó dường như há miệng kêu, cái lưỡi dài thè ra khỏi miệng, đôi mắt đỏ to đến kinh người.

Ở xa như vậy dù có ống nhòm cũng không nhìn rõ lắm nhưng Tô Hàm có thể xác định đó là một con trăn khổng lồ! Một con trăn khổng lồ mắt đỏ, rất có thể là trăn khổng lồ thây ma!

Khi đứng thẳng có thể cao hơn cả rừng núi, con trăn khổng lồ thây ma đó phải lớn đến mức nào!

Lúc này tim Tô Hàm đập nhanh hơn, cổ họng khô khốc, nín thở.

“Đó là rồng! Trên ngọn núi phía sau làng chúng ta lại có rồng!” Tô Thiên Bảo bị kích thích mạnh, vừa kinh hoàng vừa kinh ngạc.

“Đó là trăn khổng lồ thây ma.” Tô Hàm ném ống nhòm cho cậu, dùng bộ đàm nói với anh Từ và Tần Việt trước sau. Con cáo trắng nhảy lên xe không ngừng kêu, đôi mắt xanh trở nên sâu thẳm.

Thấy Tô Hàm dừng xe, anh Từ nhanh chóng dừng lại chờ, xe của Tần Việt cũng dừng lại sau xe của Tô Hàm.

Nghe cô nói xong, cả hai đều vô cùng kinh ngạc, Tần Việt xuống xe chạy nhanh tới: “Cho tôi xem một chút.” Tô Thiên Bảo ngơ ngác đưa ống nhòm cho anh ta, lẩm bẩm: “Thật sự là trăn khổng lồ, còn lớn hơn cả trong phim khoa học viễn tưởng, trời ạ...”

Tần Việt xem xong cũng vô cùng chấn động, kinh ngạc nói: “Trên núi lại có thứ này sao! Chẳng trách sói thây ma, lợn thây ma còn cả chim thây ma buổi chiều đều chạy mất, chúng cũng sợ!”

“Chúng ta đi thôi, nhanh chóng rời khỏi đây.” Tô Hàm nói với anh: “Cậu bé kia, Tô Hồng Vũ, để cậu ấy lên xe của các anh trước đi, xe ba bánh của cậu ấy không an toàn.”

Tần Việt liền đưa Tô Hồng Vũ mặt tái mét qua, cùng ông Chu khiêng hành lý trên xe của cậu lên xe, còn nhét cả xe ba bánh lên, dù sao xe của anh ta cũng là xe tải nhỏ, vẫn còn chỗ trống.

Anh Từ không đích thân xem nhưng nghe giọng nói của Tô Hàm và Tần Việt thì biết, đó thực sự là một con quái vật khủng khiếp, vì vậy anh ấy bật đèn pha, tăng tốc tiến lên. May mà anh ấy có nhiều năm kinh nghiệm lái xe, bình thường cũng thường đi con đường núi này để làm quen, chỉ để một ngày nào đó khi chạy trốn thì quen đường, không đến nỗi phản ứng không kịp khi phải rẽ. Sự chuẩn bị thường ngày lúc này phát huy tác dụng rất lớn, anh Từ dẫn đầu lái xe vừa vững vừa nhanh, xe phía sau đi theo anh ấy rất an toàn.

Bọn họ là nhóm người đầu tiên rời khỏi làng Tô Gia, ở xa như vậy mà vẫn bị chấn động, huống chi là Tô Nguyên, Tô Vệ Dân vừa ra khỏi đầu làng và những người khác còn ở lại trong làng.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận