Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Chương 211

“Đúng vậy, tìm bạn đời! Tô Hàm, em có thể làm bạn đời của anh không? Chúng ta cùng nhau sinh cáo con!” Bạch Đông cuối cùng cũng sắp xếp được suy nghĩ, nói ra nguyện vọng của mình. Tô Hàm đang suy nghĩ cho chuyện đại sự cả đời của anh bỗng nhiên cứng họng, cô lúc này mới giật mình nhận ra thì ra Bạch Đông vừa rồi hỏi cô khi nào đến kỳ động dục, ý muốn nói là muốn “ngủ” với cô.

Hơi kinh ngạc một lúc, Tô Hàm nghiêm túc nhìn Bạch Đông cũng đang nghiêm túc chờ đợi nhìn cô: “Bây giờ tôi không có ý định tìm bạn đời, anh có thể tìm người khác.” Cô cũng không có cảm giác bị xúc phạm, dù sao cô đã thức tỉnh huyết mạch Long Nữ, không còn là con người thuần túy nữa, Bạch Đông thì từ cáo biến thành người, hiện tại đang học làm người, nói hai người là “đồng loại” cũng hợp lý. Bây giờ chỉ là một chút “khác biệt văn hóa” nhỏ, cô sẽ không tức giận với Bạch Đông.

Không ngờ Bạch Đông lại không vui, lông mày nhíu lại, đôi mắt xanh tràn đầy thất vọng. Anh cứ dùng đôi mắt đó nhìn cô: “Anh không tìm người khác, anh đợi sau này em muốn tìm bạn đời, em lại tìm anh ngủ.”

Tô Hàm bất đắc dĩ, đành phải giải thích thêm một lần nữa, Bạch Đông cũng nghe lời, nhưng anh vẫn giữ ý định đó, muốn ngủ với cô, bao lâu cũng có thể đợi.

Biết Bạch Đông là đang cố chấp, cũng phải, Bạch Đông bước vào xã hội loài người cũng đã được vài năm rồi, những năm đầu chỉ có mình cô có thể giao tiếp với anh, Bạch Đông đối xử với cô đặc biệt hơn những người khác, đến lúc động dục, đưa cô vào phạm vi tìm kiếm bạn đời cũng là chuyện bình thường.

Thấy Bạch Đông tạm thời không nói thông được, cô liền rộng lượng định thuận theo tự nhiên, chờ anh tìm được đối tượng phù hợp, tự nhiên sẽ dời ánh mắt khỏi người cô.

Tâm trạng của cô thì bình thản, nhưng từ sau đêm đó, Bạch Đông lại bước vào một trạng thái kỳ lạ, anh -- đang theo đuổi Tô Hàm, mọi người trong nhà đều nhìn ra.

Lai lịch của Bạch Đông, Tô Vệ Quốc, đám người anh Từ đều biết rõ, mấy năm trước khi mới biết thì kinh ngạc vô cùng, nhưng qua mấy năm, Bạch Đông vẫn luôn mang hình dáng con người, có lúc bọn họ suýt quên mất Bạch Đông vốn là một con cáo.

“Chị nghĩ sao? Tuy nói khác loài không thể yêu đương, nhưng bây giờ là mạt thế rồi, cũng không cần phải câu nệ như vậy, Bạch Đông rất có năng lực, lại còn đẹp trai.” Tô Thiên Bảo nhỏ giọng hỏi Tô Hàm, vẻ mặt hóng hớt. Tô Hàm không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cậu, ánh mắt cậu đảo liên tục, sờ sờ đầu rồi lại sờ sờ cổ: “Anh Tần gọi em, chị, em đi làm nhiệm vụ đây!”

Khu an toàn Thiên Dương đang tiến hành thanh toán thù lao cho các cá nhân và tập thể có công trong cuộc khủng hoảng lần này, đồng thời cũng ban bố một lượng lớn nhiệm vụ canh gác và dọn dẹp, Tần Việt bọn họ nhận một nhiệm vụ sửa chữa chướng ngại vật. Tô Hàm không đi, cô định đi gặp một người.

Người phụ nữ đại chiến với chó thây ma khổng lồ hôm đó khiến cô cảm thấy rất quen mắt, sau đó mới nhớ ra là Loan Chiêu Nghi đã từng gặp ở khu an toàn trấn Phong Hà.

Người cá thức tỉnh là tài sản quý giá nhất của khu an toàn Thiên Dương hiện nay, được bảo vệ nghiêm ngặt, Tô Hàm căn bản không có cách nào tiếp cận.

“Cẩn thận một chút, đừng làm rơi...”

“Nhẹ một chút, đặt lên xe đó, lại đây tôi dẫn anh đi...”

Không tìm thấy người, Tô Hàm lại thấy có người đang chất hành lý, cô quan sát một lúc trong bóng tối, xác định đó là xe của đoàn đội Bắc Kinh. Cô có chút kinh ngạc, đoàn nghiên cứu đến từ Bắc Kinh đến đây cũng đã hơn ba năm rồi, đây là muốn rời đi sao?

Những người khuân vác đang hì hục bê từng bao, từng thùng hành lý lên xe, cùng với đó là những chiếc chum nước lớn.

Nhìn thấy những chiếc chum ấy, ánh mắt Tô Hàm liền biến đổi, cô từng lén lút đến khu vực ngoại vi của viện nghiên cứu, và cũng nhìn thấy rất nhiều chum nước như vậy. Suy tư một lát, cô men theo con đường cũ và đi thêm một chuyến nữa.

Lúc bốn giờ sáng, Tô Hàm rón rén bước lên lầu, Bạch Đông đang ngồi đợi cô ở cửa.

“Em đi đâu vậy?”

“Vào trong nhà đã.”

“Em đi đâu vậy, sao không rủ anh đi cùng?” Bạch Đông vừa đi theo Tô Hàm vừa hỏi.

Mọi người trong nhà đều đã ngủ say, Tô Hàm thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy của Tô Vệ Quốc, cô cởi áo khoác và mũ ra: “Tôi đến viện nghiên cứu để tìm hiểu tin tức, nơi đó canh phòng rất nghiêm ngặt, tôi đi một mình là được rồi. Có gì ăn không?”

Bạch Đông vừa càu nhàu “Anh có thể giúp em mà”, vừa đi vào bếp: “Có bánh trôi, anh hâm nóng cho em nhé.”

Tô Hàm đang ăn bánh trôi, Bạch Đông chống cằm tò mò hỏi: “Sao em lại đến viện nghiên cứu nữa, ở đó có gì hay ho sao? Lần trước em đã đến đó rồi, nói là nơi đó rất tệ, sau này không muốn đến nữa mà?”

“Đúng là chẳng có gì hay ho cả.” Cô im lặng một lúc: “Nơi đó giống như địa ngục vậy.”

Cho đến tận bây giờ, Tô Hàm vẫn nhớ như in cảnh tượng mà cô nhìn thấy khi lẻn vào viện nghiên cứu hai năm trước.

Khi đó, cô nhìn những chiếc camera giám sát phát ra ánh sáng đỏ rực khắp nơi và những người bảo vệ liên tục tuần tra, cô phải tìm đúng thời cơ để né tránh một cách cẩn thận, động tác của cô quá nhanh, đến nỗi người bảo vệ tinh mắt nhất cũng không thể bắt kịp bóng dáng của cô khi quay đầu lại.

“Sao vậy?”

“Không có gì, có lẽ là tôi nhìn nhầm.”

Men theo nơi có mùi của đồng loại nồng nặc nhất, Tô Hàm dễ dàng tìm thấy nơi ở của những người tình nguyện.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, tim Tô Hàm đã đập loạn xạ, một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng khiến cô không khỏi nắm chặt tay.

Trước mắt cô là từng bể kính trong suốt, bên trong nổi lềnh bềnh những con người, người cá, và cả “cá”.

Ánh mắt cô dừng lại trên cơ thể của “con cá” đang trôi nổi trong làn nước đục ngầu. Toàn thân nó phủ đầy vảy, mái tóc như rong biển che khuất khuôn mặt khiến người ta không thể nhìn rõ ngũ quan của nó, cuộn tròn trong làn nước bẩn thỉu, nó không có tay, chiếc đuôi cá mục nát rũ xuống đáy bể, Tô Hàm có thể nhìn thấy những con giòi đang bò lúc nhúc trên vết thương đang thối rữa.

Đây là một “quái vật”, ngoài phần đầu ra thì đã hoàn toàn không còn hình dạng của con người nữa.

Có không ít vật thí nghiệm có tình trạng tương tự như con cá này, có thể thấy đây là những sản phẩm thí nghiệm đã thất bại hoặc sắp thất bại, nước trong bể bẩn đến mức không thể chịu nổi, cũng không biết đã bao lâu rồi chưa được thay. Còn những bể có chất lượng nước tốt hơn một chút thì rõ ràng là phần “thành công” hơn, nhưng “thành công” này cũng chỉ là tương đối, trên người vẫn còn dấu vết của sự thối rữa.

Hầu hết các vật thí nghiệm đều còn sống.

Tô Hàm không biết cảm giác khi bị ngâm trong nước và chứng kiến cơ thể mình biến dị, thối rữa sẽ như thế nào, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền và cơ thể run rẩy trong nước của những vật thí nghiệm đó, cô biết rằng đó chắc chắn là một cực hình như địa ngục.

Nơi này giống như một nhà kho chứa vật thí nghiệm ở hạ nguồn, vì vậy cô có thể dễ dàng lẻn vào, cho đến bây giờ cô cũng chỉ nhìn thấy hai nhân viên công tác đi vào dạo quanh. Họ vừa ghi chép vừa trò chuyện, dừng lại trước bể nước của vật thí nghiệm có phần đuôi bị thối rữa mà Tô Hàm nhìn thấy đầu tiên và nói: “Số 1852 có vẻ sắp không ổn rồi, báo lên trước đi, sáng mai kiểm tra lại, không được thì rút ra ngoài.”

Rút ra ngoài? Rút ra bằng cách nào?

Đầu mũi Tô Hàm tràn ngập mùi của đồng loại, nhưng cô không hề cảm thấy gần gũi, trong lòng cô như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Những hơi thở này quá yếu ớt và rời rạc, trong cảm nhận của Tô Hàm, chúng giống như những ngọn lửa sắp lụi tàn.

Cô cảm nhận được nỗi đau đớn, sự sợ hãi và tuyệt vọng của cái c.h.ế.t đang đến gần.

Tô Hàm rời khỏi nơi này và đi sâu hơn vào bên trong.

Nhưng càng đi sâu vào bên trong, việc canh phòng càng trở nên nghiêm ngặt, ngay cả số lượng camera giám sát cũng tăng lên gấp mười mấy lần, căn bản không tìm thấy điểm mù nào. Không còn cách nào khác, cô đành phải đánh ngất một bác sĩ mặc áo blouse trắng có vóc dáng gần giống mình, thay quần áo của anh ta và lẻn vào trong.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận