Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 235
Giáo sư Đường nói, loại thuốc mê này là đặc biệt dùng để đối phó với người thức tỉnh, Tô Hàm là người thức tỉnh đầu tiên, càng lợi hại thì càng chịu sự khống chế của thuốc mê. Bước thứ ba, chính là để bọn họ canh giữ bên ngoài, làm tuyến phòng thủ cuối cùng.
Hành động hôm nay, người anh ta mang đến đều là quân nhân bình thường, sẽ không bị ảnh hưởng bởi thuốc mê.
Hiện tại bước thứ hai đã hoàn thành, thuốc mê mười phút là có thể khiến Tô Hàm gục ngã hoàn toàn, phó quan căng thẳng chờ đợi giáo sư Đường ra chỉ thị, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Giáo sư Đường nói ngũ quan của người thức tỉnh rất nhạy bén, Tô Hàm lại càng là người xuất sắc trong số đó, cho nên trong phòng ngay cả camera giám sát cũng không dám lắp đặt. Căn phòng chính là một căn phòng kín, tường và cửa đều được làm bằng vật liệu đặc biệt, mặc dù vậy lúc phó quan dẫn người bao vây lại đây, vẫn yêu cầu mọi người giảm hô hấp, bước chân chậm rãi.
“Anh, sao vẫn còn—”
Người phó quan dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ im lặng, nhưng khi anh ta nhìn quanh, anh ta chỉ thấy vẻ mặt băn khoăn, lo lắng của họ. Anh ta ra hiệu bằng tay, yêu cầu mọi người nâng cao cảnh giác. Nhìn cánh cửa im ắng, trong lòng phó quan cũng không khỏi bồn chồn. Anh ta là một trong số ít người biết sự thật, có thể nói là những người bên ngoài này đều không biết nhiệm vụ hôm nay thực chất là gì.
Họ chỉ nghĩ rằng nhiệm vụ là khống chế Tô Hàm - người thức tỉnh đầu tiên đã mất kiểm soát, không để cô nổi điên làm hại đến những người khác. Chỉ một số ít người biết rằng, đây là một phần quan trọng nhất trong kế hoạch cứu tướng quân.
Người thức tỉnh đầu tiên có quan trọng không? Tất nhiên là quan trọng.
Vậy tướng quân có quan trọng không? Tướng quân còn quan trọng hơn! Sự hỗn loạn trong nửa tháng qua đều là do nghi án Tề tướng quân bị sát hại.
Tề tướng quân là trụ cột của phe phái này, là kim chỉ nam, chỉ mới nghi ngờ ông ấy c.h.ế.t thôi mà đã có biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái nhảy ra, nếu ông ấy thực sự không còn, có thể tưởng tượng phe phái này chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Nhà họ Vương hiện đang quản lý nhà máy vũ khí, ngay cả trái tim cũng bị ngâm cho cứng như vũ khí. Phải biết rằng nếu không phải Tề tướng quân ngăn cản, thì thuế thương mại, tiền thuê nhà, giá lương thực... những thứ có liên quan mật thiết đến đời sống của người dân, không biết đã tăng giá bao nhiêu lần rồi. Hai năm nay, thẻ tích điểm tiết kiệm được quảng bá rầm rộ nhưng cũng gặp rất nhiều trở ngại, lúc đầu có người nhà họ Vương làm người phụ trách một dự án, kết quả là ngay trong tháng đầu tiên đã xảy ra chuyện làm thẻ đen ăn cắp điểm tích lũy.
Từng việc từng việc cho thấy, một khi nhà họ Vương nắm quyền, khu an toàn Thiên Dương cũng sẽ chẳng nhận được lợi ích gì.
Giáo sư Đường nói, cho dù rút hết m.á.u của Tô Hàm cũng có thể đảm bảo cô không chết, chỉ là sau này Tô Hàm sẽ không còn mạnh mẽ như bây giờ. Đó cũng không phải là vấn đề quá lớn, chỉ cần không c.h.ế.t là được, tổn thất có thể chấp nhận được.
Tề tướng quân nhất định phải sống.
Vì vậy, quyết định này rất dễ dàng được đưa ra. Hy sinh một số thứ vì chính nghĩa, đó là điều không thể tránh khỏi. Chỉ là Tô Hàm chưa chắc đã có thể hiểu được điều này, để đảm bảo mọi việc đều an toàn nên mới có nhiệm vụ hôm nay.
Mười phút nữa trôi qua, trong phòng vẫn không có động tĩnh, giáo sư Đường vẫn chưa bấm chuông báo động. Lúc này, trái tim của phó quan như treo lơ lửng trên không trung, hô hấp cũng không khỏi dồn dập. Kiên nhẫn đợi thêm ba phút nữa, phó quan nuốt nước bọt, nhẹ nhàng gõ cửa.
Tầng này đã bị chặn tín hiệu, giáo sư Đường không lên tiếng, anh ta chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất này.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bình thường lại vang lên đầy bất an, không ai mở cửa. Phó quan không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ giáo sư Đường cũng đã bị dính thuốc mê? Chưa từng nghe nói giáo sư Đường cũng là người thức tỉnh!
Không thể tiếp tục chờ đợi, phó quan lấy chìa khóa mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, những người đứng gần cửa đều cảm nhận được một luồng gió lạnh lướt qua. Luồng gió này không khiến phó quan chú ý, anh ta vội vàng vào phòng, vừa nhìn đã thấy giáo sư Đường nằm trên đất, anh ta lập tức yêu cầu thuộc hạ cảnh giác, vô số họng s.ú.n.g đen chĩa vào mọi ngóc ngách trong phòng. Phó quan lao đến bên giường, xác định Tề tướng quân vẫn còn sống mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhà bếp không có.”
“Phòng tắm và nhà vệ sinh cũng không có.”
“Không tìm thấy, cô Tô biến mất rồi.”
Một người bước vào phòng ngay trước mắt mọi người, cứ như vậy không cánh mà bay. Phó quan không khỏi nhớ đến luồng gió kỳ lạ khi mở cửa, trong đầu hiện lên một ý nghĩ hoang đường kỳ quái: Chẳng lẽ, đó là cơn gió do Tô Hàm bay ra ngoài để lại?
Nói đùa gì vậy! Cô Tô là người, không phải siêu nhân!
“Tầng hầm 5 đã bị phong tỏa, cho dù cô Tô có thể bay cũng không bay ra ngoài được, mau tìm! Kiểm tra từng ngóc ngách một!”
Họ lật tung tầng hầm 5 lên, suýt chút nữa thì bóc cả gạch lát sàn, nhưng vẫn không tìm thấy ai.
Giáo sư Đường đã được đánh thức, ông ta ôm lấy cổ đang đau nhức nói: “Là lỗi của tôi, cô ấy được sinh ra từ tay tôi, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự hiểu rõ cô ấy!
Những gì tôi nhìn thấy, đều là những gì cô ấy bằng lòng cho tôi thấy, tìm kiếm phía trên, tìm kiếm từng tầng một--” Ông ta quay người lại, nhìn thấy vảy vàng bên gối của Tề tướng quân, đồng tử đột nhiên co rút.
Hất tay người đang đỡ mình ra, ông ta gần như lao đến, hai tay nâng niu vảy, nhìn chằm chằm một lúc với vẻ kinh ngạc, trên mặt hiện lên vẻ khó tin và vui mừng như điên.
“Đừng tìm nữa!” Ông ta bỗng quay đầu hét lớn, chặn viên phó quan đang định ra ngoài ban bố mệnh lệnh lại: “Đừng tìm Tô Hàm nữa!
Cô ấy đã để lại đồ cho tướng quân, chắc chắn vẫn còn niệm tình xưa, mảnh vảy này chắc chắn hữu dụng, tôi phải đến phòng thí nghiệm! Đúng, đừng đuổi theo! Đừng để mối quan hệ giữa chúng ta với cô ấy hoàn toàn tan vỡ, cô ấy muốn đi, cứ để cô ấy đi.”
Giáo sư Đường dịu dàng vuốt ve mảnh vảy: “Đây không phải vảy cá, hình như là vảy của một sinh vật cường đại nào đó, Tô Hàm cô ấy, không biết từ lúc nào đã thức tỉnh một sức mạnh khủng khiếp hơn.
Cô ấy bằng lòng để lại mảnh vảy giúp tướng quân, chính là không có ý định đoạn tuyệt hoàn toàn với chúng ta, mọi chuyện vẫn còn đường xoay chuyển, cứ để cô ấy rời đi.”
Những người tìm kiếm rút lui, giáo sư Đường vùi đầu vào phòng thí nghiệm.
Thế nhưng, phòng thí nghiệm tầng hầm thứ ba bị phong tỏa lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến nhưng cũng nằm trong dự đoán.
Gần đây giáo sư Đường không có tâm trí nghiên cứu con cáo trắng, vì lý do an toàn và bảo mật, ông đã phong tỏa tầng hầm thứ ba, chỉ để lại hai trợ lý thân cận cho con cáo trắng ăn.
Nơi Tô Hàm xuất hiện chính là phòng thí nghiệm của Bạch Đông, trước đây cô đã đến đây rất nhiều lần, nhớ được chính xác vị trí.
Khi cô xuất hiện, không gian có vài giây bị chấn động và méo mó, khiến các loại thiết bị trong phòng thí nghiệm bị trục trặc trong giây lát, giao diện máy tính hỗn loạn, bao gồm cả màn hình giám sát, chỉ còn lại một màn hình trắng xóa.