Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 141
Bọn họ căn bản không cần dùng ống nhòm, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn rất rõ con trăn khổng lồ kia, con trăn đó thực sự quá lớn, khi cơ thể của nó bay lên không trung, sự nguy hiểm tột cùng mang lại cảm giác tồn tại không thể bỏ qua, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mỗi người ngẩng đầu đều chấn động đến cực điểm, không nói nên lời.
Theo động tác của nó, cảm giác rung chuyển mặt đất đạt đến mức mạnh nhất, bên tai dường như còn có thể nghe thấy tiếng rừng cây gãy đổ, tiếng đá lớn trong núi lăn xuống.
Tô Vệ Dân khó khăn thốt ra hai chữ từ cổ họng: “Mau chạy!” Không nhìn nữa, đạp mạnh chân ga lao ra ngoài. Ông ta hối hận rồi! Hối hận vì trước khi đi còn muốn đào thêm hai bao thóc, kết quả là lỡ thời gian, đến đầu làng thì anh cả bọn họ đã đi rồi. Đi thì đi, lát nữa đuổi theo là được nhưng ông ta nhìn thấy gì? Trăn khổng lồ! Trăn khổng lồ mắt đỏ! Trời ạ! Mười phút chậm trễ này có thể là khoảng cách giữa sống và chết, ông ta phải nhanh chóng chạy trốn!
“Chạy! Mau chạy!” Tô Nguyên mặt tái mét nói.
Hạ Vĩ Thông nuốt nước bọt, bất lực an ủi: “Đừng sợ, chúng ta đi ngay đây.”
Bảy tám chiếc xe nhanh chóng lao ra khỏi đầu làng, trong làng truyền đến tiếng hét chói tai, mọi người luống cuống tay chân.
Con trai của chú Đông chờ ông ở đầu làng, đã sợ đến mặt không còn chút máu, cuối cùng cũng nhìn thấy xe đạp của chú Đông xuất hiện ở không xa, cậu vội vã vẫy tay: “Cha, nhanh lên!”
Chú Đông dùng hết sức đạp xe, đến nơi thì nhảy xuống xe, thậm chí không cần xe đạp nữa mà nhảy vào trong xe. Cửa đóng lại, xe lập tức khởi động.
Ngồi trên xe, chú Đông vẫn chưa hết sợ hãi, ông sống đến từng này tuổi, chưa từng có nỗi sợ nào như lúc này.
Tay run run, cháu gái ôm lấy cánh tay ông: “Ông ơi, cháu sợ.”
Chú Đông đè nén nỗi sợ, an ủi đứa trẻ: “Đừng sợ, có ông đây, ông sẽ đánh đuổi nó đi.”
Những đứa trẻ khác cũng chen vào ôm ông, ông liền ôm hết tất cả bọn trẻ, khi xe rẽ, ông nhìn ra ngoài cửa sổ về phía ngọn núi, con trăn khổng lồ đã biến mất, không, không phải biến mất, mà là nó nằm xuống.
Trăn khi bò thì nằm, khi muốn tấn công người thì sẽ dựng thẳng phần thân trên, lưỡi chuyển động.
Con trăn khổng lồ đó khi xuất hiện đã ở tư thế tấn công, khí thế kinh người, bây giờ nó nằm xuống rồi——
Chú Đông rùng mình một cái!
Có lẽ trong núi không còn sinh vật nào nữa, nửa tháng trước, gia súc trong làng không hiểu sao không ăn gì, chỉ thoi thóp, bây giờ xem ra là bị con trăn khổng lồ thây ma này dọa chết! Sau đó, sói thây ma, lợn thây ma, chim thây ma tấn công làng rồi lại chạy mất, chắc chắn cũng là đang trốn tránh con trăn khổng lồ này.
Bây giờ trăn khổng lồ chui ra khỏi đất nhưng xung quanh nó không có con mồi, vậy thì nó sẽ đến đâu? Rõ ràng là đến những ngôi làng gần đó! Gần nhất là làng Tô Gia, sau đó là làng Dương Sơn!
“Ông ơi, có xe đến kìa, ở phía sau.”
Chú Đông quay đầu nhìn lại, sự lo lắng và buồn bã hằn thành những nếp nhăn sâu trên đôi lông mày, ông thở dài: “Cứ chạy thoát được một người là một người, ai ngờ lại là con trăn khổng lồ như vậy.”
Rừng trong núi đều là những cây cổ thụ lâu năm, cây cao thì bốn năm mươi mét, cây thấp cũng phải hai mươi mét, trăn khổng lồ thây ma dựng thẳng lên còn cao hơn cả rừng, vậy thì ít nhất cũng phải dài một trăm mét? Theo tập tính của loài trăn, nếu nó vào làng, những người trong làng chưa kịp chạy trốn đều sẽ không sống sót.
“Cha, không trách cha đâu, cha hét đến mất cả giọng rồi, không đi là do bọn họ tự chuốc lấy. Được rồi cha, cha đừng nói câu cha là trưởng làng nữa, con biết từ nhỏ cha đã dạy con phải có trách nhiệm, con đã làm được rồi! Nhưng cha không thể không cần mạng sống của mình được? Cha đã cố hết sức là được rồi, cha xem... sau đó đèn xe ngày càng nhiều, chắc là rất nhiều người đã chạy ra ngoài, cha ơi, như vậy là đủ rồi, cha không thể sắp xếp ổn thỏa cho từng người, họ cũng sẽ không nghe theo sự sắp xếp của cha, dù sao thì cha đã làm những gì mà một trưởng làng nên làm, còn lại là lựa chọn của họ. Cha ơi, sau khi ra ngoài thì cha đừng làm trưởng làng nữa, cha nghe con đi!” Con trai của chú Đông bị con trăn khổng lồ thây ma làm cho hoảng sợ hết cả hồn vía, khuyên can lộn xộn.
Chú Đông nói: “Nghe con trai, cha chỉ còn lại một đứa con trai này thôi...” Nói rồi lau nước mắt.
Chú Đông không nói gì nhưng với sự hiểu biết của con trai chú Đông về ông thì đây là đã nghe vào rồi, anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Làng Tô Gia vốn yên bình, lúc này khắp nơi đều hỗn loạn, mọi người chen chúc nhau chạy trốn khỏi làng. Những người có thể nhanh chóng quay về làng sau khi trốn tránh lợn thây ma đều là những người có xe, chỉ có một số ít như chị dâu Hải là không có. Có người đã sớm dùng lương thực đổi chỗ trên xe với dân làng, bây giờ nguy cấp đến nơi thì có thể lập tức lên xe chạy trốn, có người lại không nỡ bỏ lương thực... Trước khi xảy ra thảm họa này, thực ra trong làng có không ít người chưa từng g.i.ế.c thây ma, dưới sự cứng rắn của vị trưởng làng tiền nhiệm, mỗi gia đình đều phải cử người đi tuần tra nhưng tuần tra cũng không phải lần nào cũng gặp thây ma, mà khi thủy triều thây ma đến làng Tô Gia, không ít người đều trốn trong nhà không chịu ra ngoài.
Việc trốn tránh và nhu nhược thường ngày không thể khiến họ đột nhiên trở nên dũng cảm và quả quyết khi nhìn thấy con trăn thây ma khổng lồ. Muôn hình vạn trạng, cuộc đời của mỗi người chỉ có thể do chính họ bước đi, người khác không thể can thiệp.
Sau một hồi hỗn loạn, ngoài hai gia đình từng trốn trong hầm tránh được lợn thây ma, lần này cũng may mắn trốn được trăn khổng lồ nên không đi, những người khác trong làng đều đã chạy trốn, chỉ là có người đi trước có người đi sau. Khi những người cuối cùng quay đầu lại, họ nhìn thấy một cái đầu to lớn xuất hiện trên con đường xuống núi, đôi mắt đỏ còn to hơn cả đèn lồng, lập tức sợ đến hồn bay phách lạc, liên tục thúc giục: “Nhanh lên! Nhanh lên nào! Nó đến rồi! Nó đến rồi!”
Những người dân làng trốn trong hầm lo lắng sợ hãi chờ đợi, một người đàn ông nhỏ giọng nói: “Nó có đến thì cũng sẽ đi thôi, các người xem con lợn trước đó không phải cũng đi rồi sao.”
Vợ anh ta lo lắng: “Nhưng mọi người đều nói, con lợn quái vật đó là bị con trăn lớn này dọa chạy.”
Người đàn ông sắc mặt cứng đờ: “Đừng nói bậy, không sao đâu.”
“Em đã bảo đổi năm nghìn cân lương thực để lấy chỗ ngồi trên xe mà anh không chịu, đồng ý thì họ cũng không mang đi được nhiều như vậy, không phải vẫn ở trong hầm nhà mình sao.”
“Em hiểu gì chứ! Phải đi ký tên đóng dấu, đợi trăn đi rồi họ nhất định sẽ quay lại chuyển đi, đến lúc đó cả nhà mình uống gió Tây Bắc mà sống à?!”
“Cha mẹ đừng cãi nhau nữa, có tiếng động.” Đứa trẻ hoảng hốt nói.
Những người lớn không dám nói nữa, dựng tai lắng nghe.
Sột soạt sột soạt.
Xì xì xì xì.
Có thứ gì đó đang trượt trên mặt đất, tiếng ma sát lọt vào tai, tim đều thắt lại.
Đá lăn loạn xạ, sột soạt, sột soạt sột soạt——
Tiếng động ngày càng gần, sắc mặt những người dưới hầm không còn chút máu.
Gần, gần hơn rồi, dừng lại ngay trên hầm!
Họ mở to mắt nhìn chằm chằm vào cửa hầm, trong lòng điên cuồng cầu nguyện.
Đi đi! Đi nhanh đi! Đi nhanh đi đừng dừng lại ở đây! Đến nhà người khác, đến nhà người khác đi!
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng động lớn, không phải cửa hầm vỡ, mà là một chỗ trên mặt đất bị đập vỡ.
“Á!”
Bụi đất tung bay, đá rơi xuống, cả gia đình phát ra tiếng hét kinh hoàng.
Trong bụi đất, một cái lưỡi to lớn vô cùng chui vào, sau đó là một con mắt đỏ không có cảm xúc, người bị khóa chặt sợ hãi đến cực điểm, tay chân mềm nhũn, cổ họng mất tiếng, trong không khí có mùi nước tiểu.
Lưỡi rắn xì xì xì vung vẩy, sau đó miệng rắn há to——
Đêm đến, trên đường núi đèn đuốc sáng trưng, uốn lượn thành những vì sao hy vọng.
Tô Hàm và những người khác không dừng lại một phút nào, tăng tốc xuống núi, đến khi xuống núi thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Anh Từ dừng xe ở bên đường phía trước, Tô Hàm cũng dừng xe lại, không dám tắt máy, cô mở cửa xe xuống xe duỗi chân tay, lái xe suốt chặng đường tập trung cao độ, chỉ thấy đau lưng mỏi cổ, tay cũng hơi bị chuột rút, cả người mệt mỏi.