Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 85: Chương 85
Trong lòng Kỷ Vãn luôn chất chứa nỗi hận thù nhưng Hạ Khai không biết cậu ấy hận điều gì. Cậu ấy không nói nhưng không ai có thể hợp tác với nhà họ Ngụy mà không phải trả giá.
Kỷ Vãn ngập ngừng: “Chuyện dự án đó, có phải…”
Hạ Khai thoáng khựng lại, bỗng liên kết được một số manh mối tưởng như không liên quan gì với nhau.
“Kỷ Vãn, có phải anh luôn theo sát thầy trong dự án thí nghiệm không?”
Hai người họ đều không nói gì nhưng dù Hạ Khai có ngốc đến đâu, theo thời gian cậu cũng dần đoán ra. Vì Hạ Khai từng là vật thí nghiệm nên Kỷ Vãn luôn vô tình hay cố ý hỏi cậu những chuyện liên quan, nghĩ lại thì chắc hẳn cậu ấy đang thu thập manh mối.
Ngụy Thầm thì chưa bao giờ hỏi cậu.
Dĩ nhiên, Kỷ Vãn không thể nói gì, vì cậu ấy đã hứa với Ngụy Thầm. Nhưng bây giờ Hạ Khai đã đoán được gần hết, sự im lặng của cậu ấy gần như là một lời thừa nhận.
Hạ Khai thấy khó chịu trong lòng. Là người từng trải qua chuyện này, cậu lẽ ra có thể đứng ra làm chứng. Trước đây cậu chưa từng nghĩ đến vì cậu quá nhút nhát, cứ bị mắc kẹt trong chiếc lồ ng tù đọng của sự thay đổi giới tính. Nhưng Ngụy Thầm đã bao dung cậu suốt ngần ấy năm, giờ đây Hạ Khai muốn thử đứng ra một lần.
.
Dù Ngụy Thầm đã về nhà, cảm giác khó chịu trong lòng Hạ Khai vẫn chưa giảm đi.
Sau khi tang lễ của ông Kim kết thúc, Ngụy Thầm lập tức đáp phi thuyền trở về. Đêm khuya mới về đến nơi, nhà cửa vẫn sáng đèn. Đáng lẽ Hạ Khai phải đang ngủ trong phòng, vậy mà cậu lại nằm co ro trên sofa phòng khách, thân hình hơi nghiêng, đắp một chiếc chăn mỏng, ngủ rất say.
Ngụy Thầm còn chưa kịp cởi áo khoác, định nhẹ nhàng bế cậu lên phòng, thì Hạ Khai đã mở mắt tỉnh lại trong vòng tay hắn.
“Thầy…”
Cậu như đang mơ màng, dụi dụi vào cổ Ngụy Thầm, dường như ngửi được hơi thở của hắn thì mới thấy an lòng.
Giọng Hạ Khai hơi khàn: “Đừng bế em lên phòng vội, thầy ngồi với em một lát đi.” Cậu cười, để lộ hai chiếc răng khểnh trắng khển: “Sao em cứ thấy mình giống một bé cún con thế này, phải ngửi thấy mùi của thầy mới yên tâm được.”
Nói rồi, cậu định giúp Ngụy Thầm cởi áo khoác nhưng hắn lại nắm lấy cổ tay cậu, khẽ siết một chút, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay.
Hạ Khai ngẩn người nhìn hắn, cảm giác từ lòng bàn tay lan thẳng đến tim, giống như dòng biển tình sôi trào. Chỉ một cái chạm nhẹ đã khiến cậu chịu không nổi, liền ôm chặt lấy Ngụy Thầm, pheromone ngọt ngào lan tỏa, nhất định phải để lại dấu ấn của mình trên người hắn.
"Thầy ơi, em thích thầy lắm!"
Hạ Khai nói năng lộn xộn, sợ rằng Ngụy Thầm không cảm nhận được sự chân thành trong lời mình, dứt khoát nắm lấy tay hắn áp lên trước ngực mình. Tim cậu đập thình thịch, sau đó chỉ im lặng, tiếp tục nép sát vào Ngụy Thầm.
Ngụy Thầm hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cậu: "Khai Khai có chuyện muốn nói với anh sao?"
Hạ Khai gật đầu thừa nhận. Cả đêm cậu đã suy nghĩ xem nên nói với Ngụy Thầm thế nào nhưng đến khi thực sự mở miệng, cậu lại quên sạch. Cuối cùng, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn: "Em muốn làm hết khả năng của mình để giúp thầy. Thực ra, chuyện bị nhốt trong phòng thí nghiệm đến giờ em vẫn nhớ rõ. Nếu cần làm chứng, em có thể tự mình ra mặt."
Lúc còn trong phòng thí nghiệm, Hạ Khai từng gặp qua vô số người khác. Cậu đã may mắn hơn họ rất nhiều. Không biết có bao nhiêu người đã chết vì phản ứng thuốc. Bọn họ bị chia ra, giam cầm riêng lẻ trong những không gian chật hẹp. Nhân viên thí nghiệm chịu trách nhiệm ghi chép sẽ theo dõi tình trạng của họ từng giây từng phút. Kể cả khi có người chết, trong mắt bọn họ cũng chỉ là một con số dao động trong dữ liệu. Sau khi xử lý sạch sẽ, một nhóm người mới lại được đưa vào thay thế.
Hầu hết những người bước vào đó đều là vì cuộc sống bức bách, cần tiền mà chấp nhận thử nghiệm. Cũng có một số giống như Hạ Khai, do sai lầm mà bị kéo vào rồi không bao giờ có thể thoát ra. Nếu thí nghiệm thành công, nếu dược nhân không còn cần phải nghiên cứu số liệu nữa, thì may ra có thể thoát. Còn không, dự án đó sẽ không bao giờ có hồi kết.
Ngụy Thầm nhìn khuôn mặt chuyên chú nhưng ẩn giấu đau thương của Hạ Khai. Cậu đã trượt xuống đất, khuôn mặt chôn vào đầu gối. Hắn liền vươn tay ôm trọn cả người cậu vào lòng, cánh tay luồn qua nách, nâng cậu đối diện với mình.
“Khai Khai.”
Ngụy Thầm cúi xuống hôn lên đôi mày nhíu chặt của cậu, môi chạm vào rồi không rời ra nữa: “Mọi chuyện cứ để anh lo, những thứ khác, em không cần bận tâm.”