Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 26: Chương 26

Nếu như thầy đồng ý tất cả yêu cầu của cậu, thế thì lại trông giống như là…

Ngoài cửa hình như đang có một cuộc tranh cãi, Hạ Khai mơ màng tỉnh dậy, xuống giường và ra ngay ban công để quan sát.

Căn biệt thự nơi Ngụy Thầm sống nằm ở một khu vực khá khuất và yên tĩnh, bảo vệ canh gác rất cẩn thận, gần như không có ai tiến vào bên trong được. Đây là lần đầu tiên Hạ Khai nhìn thấy có người từ ngoài đến.

Như một chú chim bị nhốt lâu ngày, dù đã quen với cuộc sống bị giam cầm nhưng Hạ Khai vẫn không ngăn được khát khao khám phá thế giới bên ngoài. Hạ Khai cố kìm nén sự tò mò, nhưng sau một lúc thì không nhịn được nữa, cậu cúi người ra ban công, tò mò nhìn về phía cánh cổng.

Bên ngoài cổng có một chiếc xe màu đen đậu lại, người đang nói chuyện với bảo vệ trông có vẻ rất trịch thượng. Hạ Khai đã học một năm tại Học viện Chiến đấu Liên Bang, nơi mà những nhân vật quyền lực thường xuyên qua lại. Cậu dễ dàng nhận ra rằng người ngoài cổng hẳn có lai lịch không nhỏ.

Nhưng dù vậy, người đó vẫn bị bảo vệ chặn lại ngoài cổng. Dường như bảo vệ đang thực thi mệnh lệnh của Ngụy Thầm một cách nghiêm ngặt, không có chút nhượng bộ nào.

Hai người từ trong xe bước ra, sau khi nói chuyện với bảo vệ mà không đạt được kết quả, họ vẫn ngoan cố không chịu rời đi.

Hạ Khai suy nghĩ vẩn vơ một lúc rồi quyết định xuống tầng để hỏi người giúp việc:
“Người ngoài cổng kia, các anh có biết họ không?”

Người nọ là một Beta, bất ngờ trước câu hỏi của Hạ Khai, lắc đầu rồi đáp khẽ:
“Không biết ạ.”

Thực ra, Hạ Khai hỏi cũng như không. Trong căn biệt thự này, chẳng ai dám bàn tán về người đứng đầu nhà họ Ngụy. Trừ khi Ngụy Thầm trực tiếp nói với Hạ Khai, còn không thì mọi người trong nhà chỉ làm nhiệm vụ của mình mà không hé môi nửa lời.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đến biệt thự, nếu không được vào thì chắc không phải khách. Hay là họ cần gì ở thầy ấy nhỉ?”

Người giúp việc không trả lời, cũng không có ý định lắng nghe những lời lẩm bẩm của Hạ Khai.

Lúc quay đầu lại, Hạ Khai phát hiện tất cả người làm đều rút lui xa khỏi cậu. Không ai dám nói chuyện, có lẽ vì e ngại địa vị của Ngụy Thầm, cũng có thể là do không dám tiếp cận Hạ Khai.

Cậu bỗng có cảm giác như mình đang sống trong một màn sương mờ mịt mà tâm sương lại là Ngụy Thầm. Hạ Khai biết Ngụy Thầm có điều gì đó giấu cậu nhưng miễn là Ngụy Thầm vẫn là thầy của cậu thì Hạ Khai vẫn có thể tự trấn an mình rằng chẳng có gì là không thể chấp nhận được.

Thế nhưng, khi chỉ mãi tồn tại trong sự mịt mờ ấy quá lâu, chính Hạ Khai cũng bắt đầu cảm thấy mơ hồ, cậu nhớ đến những gì mà Ngụy Thầm đã từng nói với mình: “Chỉ cần tất cả mọi chuyện là vì muốn tốt cho em là được.”

Kỷ Vãn cũng nói rằng Hạ Khai phải biết học cách trân trọng hết thảy những điều tốt đẹp mà bản thân đang có được. Thỉnh thoảng, chúng ta không nên truy đuổi dấu vết của sự thật, bởi kết quả của nó có thể sẽ khiến ta càng thêm thất vọng mà thôi.

Hạ Khai hỏi Kỷ Vãn: “Nếu điều tốt đến với mình thì nhất định phải trân trọng và chấp nhận nó sao?”

Kỷ Vãn trả lời bằng cách hỏi ngược lại: “Trong tình thế không còn đường lui, cậu nghĩ mình có thể làm gì? Với những người như chúng ta, còn có lựa chọn nào khác không?”

Thực tế là như vậy, học cách chấp nhận không phải là điều đáng xấu hổ. Có người sinh ra đã may mắn, có người phải vượt qua nơi sa mạc cằn cỗi trong cuộc đời, chinh phục từng mảnh linh hồn vụn vỡ mới tìm thấy hạnh phúc, cũng có người cả đời chẳng đạt được điều mình mong muốn, để rồi ra đi trong tiếc nuối.

Kỷ Vãn lạnh lùng lên tiếng: “Mỗi một sinh đều có một định mệnh riêng mà ông trời sắp đặt.”
Hạ Khai im lặng, cậu chỉ hiểu được một điều: Nếu một ngày thầy không cần cậu nữa thì cậu sẽ chẳng còn gì cả.

Quan hệ giữa cậu và thầy không phải sự phụ thuộc lẫn nhau, mà là sự bám víu của cậu để tồn tại.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận