Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 48: Chương 48
Hạ Khai cố gắng đoán tâm trạng của Ngụy Thầm từ vẻ mặt nghiêm nghị và chính trực của hắn. Nhưng đối phương trước giờ chưa từng để lộ suy nghĩ, vậy mà giờ đây lại nghiêm túc yêu cầu cậu quyến rũ hắn, khiến tâm trạng đang hưng phấn của cậu bỗng nguội lạnh.
Cậu co rụt cổ lại, như thể có một con dao vô hình kề sát phía sau: "Thầy, em chỉ nói đùa với Từ Dương thôi mà."
Ngụy Thầm giơ tay chạm vào cằm cậu, ngón tay lướt qua khóe môi, nhẹ nhàng ấn xuống.
"Đừng nói mấy lời đó nữa."
Hạ Khai đáp lại: "Vâng."
Ngụy Thầm nhắc đến chuyện này hai lần, chứng tỏ hắn thực sự không thích cậu ăn nói thô t ục. Cậu cũng không to gan đến mức liên tục khiêu khích quyền uy của Ngụy Thầm. Trước đây dám làm càn, chẳng qua là vì đối phương vẫn luôn để mặc cậu thôi.
Chờ sắc mặt Ngụy Thầm dịu lại, Hạ Khai vòng sang vị trí mà cậu cho là an toàn hơn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thầy ơi, em không thích Từ Dương. Cậu ta có ý với thầy đấy!"
Những kẻ muốn trèo vào nhà họ Ngụy không thiếu một người như Từ Dương nhưng chỉ có cậu ta cứ quẩn quanh trong Ngụy gia, thậm chí còn được bà nội Ngụy xem như đứa cháu dâu nuôi từ bé của Ngụy Thầm. Càng nghĩ Hạ Khai càng cảm thấy khó chịu.
Cảm giác chiếm hữu của cậu đến một cách kỳ lạ, rõ ràng cậu là người không có tư cách nhất để chất vấn chuyện này, vậy mà gần đây ngày nào đêm nào cũng phát điên vì nó.
Hạ Khai nghiêm túc hỏi: "Em biết thầy không thích, thậm chí có thể thầy chẳng có chút ấn tượng gì về cậu ta. Nhưng những lời em nói có khiến thầy cảm thấy em hẹp hòi, vô lý không?"
Ngụy Thầm hiếm khi cong khóe môi, tâm trạng trông có vẻ rất tốt: "Thầy không ngại nếu Khai Khai vô lý thêm một chút nữa đâu."
Hạ Khai nhìn hắn như thể đang nhìn một con quái vật: "Thầy ơi, em muốn biết giới hạn của thầy đối với em."
Hoặc có lẽ, thầy sẽ mãi mãi nuông chiều em mà chẳng có một giới hạn nào cả nhỉ?
Ý nghĩ tự luyến này khiến Hạ Khai nổi cả da gà nhưng vừa nghĩ xong đã thấy vui vẻ, rồi lại cảm thấy xấu hổ.
Ngụy Thầm bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu bình thản như đang tuyên bố một sự thật hiển nhiên: "Em muốn làm gì cũng được, mọi chuyện đều theo ý em.”
Dù Hạ Khai có nghịch trời tạo nghiệp, thì khoảng không bao la đó cũng là của Ngụy Thầm. Dù có rơi xuống địa ngục sâu thẳm, thì nơi tăm tối kia cũng do một tay Ngụy Thầm che đậy. Còn cậu, chỉ là bé cá nhỏ vùng vẫy trong chiếc lưới của hắn mà thôi.
Người ngoài đồn đại rằng, bên cạnh người đứng đầu nhà họ Ngụy gia có một kẻ lẳng lơ lố lăng, quần áo đính đầy kim cương, sợ người khác không biết cậu ta được cưng chiều đến mức nào. Từ đầu đến chân đều toát lên vẻ khoe khoang.
Những lời này thỉnh thoảng lọt vào tai Hạ Khai, dù rằng không ai có thể bước vào nơi này nhưng điều đó không có nghĩa là tin tức không thể lọt ra ngoài. Những tin đồn ban đầu có thể không mang hàm ý này, nhưng qua miệng nhiều người, ý nghĩa cũng bị biến đổi hoàn toàn. Chuyện này chẳng có gì lạ.
Trong sảnh dưới lầu, ngày nào Hạ Khai cũng nghe bà nội Ngụy thở dài. Trước mặt Ngụy Thầm, bà ta luôn tỏ ra nghiêm túc, kiệm lời. Một lần tranh cãi không có kết quả, bà nội Ngụy cũng không muốn mất mặt mà tiếp tục tranh luận với Ngụy Thầm. Thế nên chỉ đành tập trung vào Hạ Khai, muốn cậu tự biết khó mà rút lui.
Ngày nào Từ Dương cũng ở bên cạnh bà nội Ngụy, nếu cậu ta thật sự bước vào cửa Ngụy gia thì đúng là một chàng dâu hào môn đạt chuẩn. Đáng tiếc, Ngụy Thầm chưa bao giờ liếc nhìn Từ Dương dù chỉ một lần. Đôi khi Hạ Khai còn thấy có phải cậu ta bị tư tưởng của bà nội Ngụy tẩy não quá nặng rồi không, tại sao cứ nhất quyết phải dính mãi với cái tên Ngụy Thầm này dù biết rằng chỉ là vô ích chứ?
Nhưng mà... cái cây Ngụy Thầm này quả thực có thể sánh ngang với cả một khu rừng rộng lớn,muốn trèo lên đó cũng không có gì sai.
Ánh mắt của Alpha ẩn chứa một độ ấm khiến Hạ Khai nóng bừng cả người. Cậu chủ động giữ khoảng cách với Ngụy Thầm một chút, không vươn tay chạm vào đối phương.
"Thầy ơi, thầy bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy để nói những lời đó với em, chỉ càng khiến em muốn cùng thầy thân mật hơn thôi."