Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 76: Chương 76
Hạ Khai không mấy vui vẻ khi đến trường. Trong lớp, cậu luôn lơ đãng, giáo viên có thể nhẫn nhịn một hai lần vì cậu là Omega nhưng khi tình trạng này lặp lại nhiều lần, họ đã thẳng thừng tuyên bố không thể quản nổi Hạ Khai.
Việc huấn luyện của Học viện rất khắc nghiệt. Dù gia thế có lớn mạnh thế nào, hầu hết mọi người cũng đều phải tuân thủ quy định của trường, ở lại ký túc xá. Chỉ riêng Hạ Khai là được quản gia đưa đón hằng ngày, sinh hoạt tại nhà.
Một phần là vì giới tính của cậu đặc thù, không tiện ở chung với một đám Alpha. Dù đã bị đánh dấu và kết hôn nhưng nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, danh tiếng của cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng. Một phần khác là do Ngụy Thầm không cho phép cậu ở lại ký túc xá.
Alpha kia luôn tỏ ra điềm đạm nhưng Hạ Khai lại có thể nhìn ra từ nụ cười nhẹ nhàng của hắn rằng hắn không chấp nhận bất kỳ sự phản đối nào. Nếu cậu dám nói không, e rằng hậu quả sau đó sẽ không dễ chịu.
Ngụy Thầm càng ngày càng quản cậu chặt hơn. Lời thô t ục không được nói, giờ giấc về nhà cũng bị giới hạn, quá giờ quy định thì nhất định phải lên giường đi ngủ. Dĩ nhiên, cũng có một cách trị được Ngụy Thầm - chỉ cần Hạ Khai không muốn ngủ đúng giờ, cứ quấn lấy hắn làm chuyện đó là được, chiêu này lần nào cũng hiệu quả.
Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt và nghiêm túc của Ngụy Thầm, Hạ Khai đều cảm thấy Alpha của mình quá mức đạo mạo. Nhưng nói cho cùng, đàn ông ai cũng hưởng thụ chuyện giường chiếu, chẳng phải cậu cũng thế sao? Huống hồ, hình như lần nào cũng là cậu khơi mào trước nhưng một khi đã bắt đầu thì Ngụy Thầm cũng chẳng bao giờ chủ động ngừng lại.
Hạ Khai thả hồn suy nghĩ vẩn vơ cả tiết học. Đến khi giáo viên bất ngờ đặt câu hỏi, cậu lại nghiêm túc trả lời một cách trơn tru. Dù đã gián đoạn việc học suốt mấy năm nhưng những gì cậu từng khắc sâu vào xương cốt vẫn không hề phai nhạt.
Ánh mắt của đám học sinh vẫn dõi theo cậu. Hạ Khai đã quen với những ánh nhìn kỳ lạ này, thời gian trôi qua, cậu dần trở nên tê dại, ngày ngày giữ một bộ mặt lạnh lùng ở trường. Những kẻ cố tình chặn đường cậu trong khu giảng đường, cậu chỉ lạnh nhạt cười khẩy, không báo với quản gia hay Ngụy Thầm về những chuyện vụn vặt này.
Hôm nay có buổi học thực chiến với cơ giáp. Tiếng động cơ quen thuộc của cơ giáp vang lên khiến Hạ Khai không nhịn được mà đưa tay xoa xoa tai. Đó từng là những cỗ máy cơ giáp mà cậu yêu thích nhất khi điều khiển. Cảm giác quen thuộc nhưng cũng xa lạ chậm rãi bò dọc sống lưng, k1ch thích đến mức cậu không thể kìm nén mà run lên.
Hạ Khai nằm sấp trên bàn, giả vờ ngủ. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cổ cứ từng chút từng chút vươn ra ngoài. Trong lớp học trống không, ngoài cậu ra, tất cả học viên đều đã ra sân huấn luyện cơ giáp.
D*c vọng chiến đấu bị đè nén trong máu đang trỗi dậy mạnh mẽ. Nếu không phải vì giới tính, nếu không phải vì những chuyện đã trải qua mấy năm trước, có lẽ bây giờ cậu đã có thể tự mình nỗ lực trở thành một phần của quân đoàn cơ giáp Liên Bang, thay vì chỉ có thể nằm bò bên cửa sổ, trơ mắt nhìn về một hướng mà không thể làm gì.
Mười phút sau, Hạ Khai lẻn đến khu huấn luyện. Luồng khí mạnh mẽ do cơ giáp bay tạo ra cuốn tung mũ áo của cậu. Alpha vốn có bản năng hiếu thắng, tiếng reo hò không ngừng vang lên. Hạ Khai nhìn theo hướng âm thanh, trên cao hai bộ cơ giáp đẹp mắt, cực ngầu đang giao chiến quyết liệt, tấn công và phòng thủ nhịp nhàng. Cảnh tượng ấy khiến lòng cậu ngứa ngáy, cổ họng khô khốc.
"Cậu muốn thử à?"
Hạ Khai quay đầu nhìn Alpha vừa lên tiếng, im lặng, đôi mắt đen thẳm tiếp tục nhìn thẳng.
"Tôi chưa từng thấy Omega nào có thể điều khiển mấy thứ này. Không chịu ngoan ngoãn ở trong lồ ng kính để người ta chăm sóc, cậu chạy ra đây làm gì?"