Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 51: Chương 51
“...”
"Khai Khai."
Lúc này, ánh mắt Ngụy Thầm mới lộ ra chút bất đắc dĩ. "Em nói cho tôi đi?"
Hạ Khai đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật.
“Em sợ thầy đối xử tốt với em, sợ thầy đến quá gần.” Nói rồi, cậu trở nên hoang mang, ánh mắt càng lộ rõ sự tự ti và áy náy.
Hạ Khai đến từ một môi trường tăm tối, giá trị bản thân cực kỳ thấp. Dù bề ngoài Hạ Khai luôn lạc quan cởi mở nhưng khi thực sự tiến vào sâu bên trong nội tâm của cậu, không khó để nhận ra rằng thiếu niên vẫn luôn sợ hãi sự ấm áp, luôn cho rằng mình không xứng đáng. Cậu lo lắng sẽ nợ đối phương quá nhiều, rồi đến một ngày khi phải trả, liệu có trả nổi không?
“Thầy ơi.”
Hạ Khai chủ động quỳ xuống trước Ngụy Thầm, vòng tay nửa ôm lấy đầu gối hắn, mặt cọ vào một bên. Tư thế này cực kỳ ỷ lại, cậu mong Ngụy Thầm sẽ đặt tay lên đầu mình, nhẹ nhàng xoa một cái.
Hạ Khai khẽ hỏi: “Có thể nào thầy chỉ thích em thôi không? Mãi mãi chỉ thích em thôi.”
Ngay cả khi như thế, liệu đối phương có thể bao dung vô điều kiện vĩnh viễn không?
“Thầy, nếu bây giờ em xin thầy buông tha em, có phải là chuyện hoang đường không?”
Ngụy Thầm không trả lời, chỉ trực tiếp bế cậu lên.
Trước mặt một Alpha, bất kỳ Omega nào cũng không có cơ hội áp chế về thể hình, huống hồ bởi vì do bộ gene đã bị đột biến nên Hạ Khai còn gầy hơn so với trước kia.
Hai chân bị ép phải tách ra, cậu không thoải mái giãy nhẹ, đối diện với đôi mắt đen láy, sâu thẳm của Ngụy Thầm: “Thầy… tư thế này khó chịu quá…”
Bàn tay giữ chặt sau lưng Hạ Khai trượt xuống một chút, như một kiểu trừng phạt của người thầy dành cho học trò. Tiếng vỗ nhẹ vang lên khiến Hạ Khai đỏ mặt, khiến cậu vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Thầy!”
Ngụy Thầm bình thản hỏi: “Phải làm sao để Khai Khai tin rằng tôi thực sự yêu em đây?”
Hạ Khai im lặng.
Ngụy Thầm cúi xuống, hôn lên trán cậu, chạm vào từng đầu ngón tay. Ánh mắt hắn luôn dịu dàng như làn gió xuân nhưng lại không cho phép Hạ Khai né tránh.
“Khai Khai, nhìn tôi.”
Cả người Hạ Khai run lên.
Người thầy này của cậu, dù luôn giữ dáng vẻ nghiêm nghị nhưng những nơi hai người chạm vào nhau lại nóng bỏng đến lạ thường.
Cậu không hiểu nổi, vì sao lại có người có thể cân bằng giữa sự dịu dàng và bản năng nguyên thủy đến vậy.
Tựa như một con thú dữ đang tỏ ra ôn hòa, nói với cậu rằng nó vô hại, sẽ không làm tổn thương cậu. Nhưng đồng thời, nó cũng bày ra những chiếc răng nanh sắc bén nhất, nắm chặt vũ khí trong tay, lại bảo rằng sẽ không dùng thứ kia để làm gì cả.
Hạ Khai thở dài, siết chặt vòng tay ôm lấy Ngụy Thầm.
Cậu lẩm bẩm: “Thầy đúng là háo sắc mà!”
Không có ý trách móc hay tránh né, Ngụy Thầm cho cậu cái gì, cậu đều tiếp nhận.
Ngụy Thầm khẽ ừm một tiếng.
Hai người cứ thế ôm nhau mà không nói gì. Hạ Khai tâm tư rối bời, cuối cùng lại ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
.
Những ngày sau đó, Ngụy Thầm vẫn bận rộn với các cuộc họp. Người được cử đến chăm sóc Hạ Khai đưa cậu đi dạo quanh khu vực xung quanh nhưng lúc nào cũng có vệ sĩ theo sát, khiến Hạ Khai chẳng còn hứng thú. Cậu thầm đếm ngược số ngày còn lại để về nhà.
Mỗi đêm, cậu đều cùng Ngụy Thầm nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, đối diện nhau. Nhưng kể từ hôm đó, sau khi Ngụy Thầm nói rằng hắn bị cậu mê hoặc, hắn không hề có thêm hành động nào vượt quá ranh giới thể xác.
Dấu ấn tạm thời vẫn còn hiệu lực thêm một thời gian nữa. Hạ Khai cảm thấy người thầy này của cậu lúc nóng lúc lạnh, những gì xảy ra hôm ấy giống như một giấc mơ.