Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 57: Chương 57
Cửa sổ đóng chặt. Cậu đẩy cửa ban công, gió tràn vào làm mái tóc dài bay tán loạn. Hạ Khai vội vàng chạy vào phòng tắm nhưng tấm gương không biết đã bị dời đi từ khi nào.
Trong khoảng thời gian này, chỉ có Ngụy Thầm luôn giúp cậu tắm rửa.
Hạ Khai chạy xuống tầng dưới, phớt lờ ánh nhìn ngạc nhiên của quản gia: "Có gương không ạ? Cháu cần ngay lập tức."
Quản gia do dự chốc lát rồi mang đến một tấm gương toàn thân.
Hạ Khai đứng sững trong phòng, ánh mắt đờ đẫn. Cậu đưa tay mạnh mẽ giật phăng chiếc áo ngủ trên người.
Dáng người gầy gò, làn da gần như trắng đến trong suốt, mái tóc dài phủ xuống đôi vai, che khuất hai cánh tay. Cậu há miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lặng người ngã xuống bên chân giường.
Hạ Khai nhìn chằm chằm vào bản thân xa lạ trong gương, bỗng cảm thấy như thể người trong đó không phải là mình.
Cậu trông giống một con quái vật.
"Quái vật… quái vật…"
Cậu lẩm bẩm, siết chặt tay che mắt.
Trước đây cậu còn tự trào phúng bản thân trông chẳng ra nam cũng chẳng giống nữ, bây giờ thực sự biến thành bộ dạng quái gở này rồi. Cậu chính là một con quái vật. Không hơn không kém.
Đầu đau như búa bổ, Hạ Khai không biết có thể tìm ai để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bác sĩ, Kỷ Vãn hay quản gia?
Không ai lên tiếng.
Họ chỉ nghe theo lệnh của Ngụy Thầm, mà trong mắt họ, hắn chỉ có một thân phận duy nhất - người nắm quyền của nhà họ Ngụy.
"Thầy… Chắc chắn là thầy biết chuyện này."
Hạ Khai vội vàng gọi cho Ngụy Thầm nhưng vừa gửi yêu cầu cuộc gọi đã lập tức bị cắt đứt.
Cậu suy đi tính lại, với bản lĩnh của Ngụy Thầm, làm gì có chuyện hắn không biết cậu đã phải chịu đựng những gì suốt mấy ngày qua? Không thể nào. Không chỉ vậy, hắn còn hiểu rõ những biến đổi trong cậu hơn chính cậu.
Suy nghĩ này khiến Hạ Khai lạnh cả sống lưng, các ngón chân bấu chặt xuống sàn, cơn đau xé rách ở đôi chân lại trỗi dậy.
Cậu đau đến bật tiếng r3n rỉ, tức giận dồn nén trong cổ họng, cảm giác muốn phá hủy mọi thứ dâng lên mãnh liệt.
Tại sao lại giấu cậu chứ?
Có thứ gì đó trong lòng thôi thúc Hạ Khai đi lên. Cậu từng bước tiến đến tầng cao nhất. Đứng trước hồ bơi rộng lớn, cậu kéo cửa ra.
Mùi ẩm ướt của sóng biển quyện với hơi nắng khô khốc ào ạt ập đến. Hai chân Hạ Khai mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.
Áp lực tỏa ra từ một Alpha mạnh mẽ không còn vô hình, không còn ấm áp hay dịu dàng nữa.
Cậu thở không nổi, không hề phóng đại khi nói rằng từng sợi tóc trên người đều đang gào thét muốn quỳ phục trước kẻ đó.
Hạ Khai ngước nhìn trung tâm hồ bơi.
Lần này, đáy hồ không còn trống rỗng như trước.
Nơi đó, một chiếc đuôi dài khổng lồ, sẫm màu, đang lặng lẽ ẩn mình dưới nước. Dõi theo hướng vươn dài của chiếc đuôi, ánh mắt cậu dần dịch chuyển.
Ở nơi sâu nhất của hồ bơi, một người đang yên lặng chìm trong giấc ngủ.
Là người… hoặc có lẽ không hẳn là người.
Cánh tay rắn rỏi khoanh lại trong tư thế hoàn toàn thư giãn, gương mặt điển trai sắc nét ấy là người mà Hạ Khai đối diện ngày ngày.
Ánh hoàng hôn phủ lên tấm lưng săn chắc, vẽ nên một vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh, đẹp đến mức khiến người ta ngỡ ngàng.
Vậy mà vào khoảnh khắc này, trong lòng Hạ Khai lại bất chợt dâng lên một nỗi xa lạ khó gọi tên.
Đối phương nhắm mắt lại, chiếc đuôi dài khổng lồ đang ẩn mình dưới nước bỗng chậm rãi nổi lên, khuấy động từng gợn sóng, tạo thành những đóa bọt nước lấp lánh, hội tụ tại đầu m út của chiếc đuôi.
Ngụy Thầm mở đôi mắt sâu thẳm như đáy vực, dùng đuôi chạm nhẹ, mang một chùm bọt nước trong suốt tinh khiết đến trước mặt Hạ Khai.