Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 60: Chương 60

Mái tóc ướt dính vào sau lưng, Hạ Khai đưa tay vuốt lên tóc, giật mình nhận ra tóc đã dài đến tận sống lưng. Những gợn nước lay động chính là tấm gương duy nhất của cậu. Hình dáng này, vóc dáng này - đây là đặc trưng của người cá.

Hạ Khai ngây ngẩn nhìn đôi mắt vô hồn của chính mình, khó chịu quẫy mạnh chiếc đuôi, bắn tung những gợn sóng.

Cậu không biết trong lúc bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì nhưng tất cả thay đổi trên cơ thể này đều đã hoàn thành khi cậu mất đi ý thức. Còn cả cái đuôi dài sẫm màu trong giấc mơ kia nữa…

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, Hạ Khai bỗng nhận ra - đó không phải giấc mơ. Mà chính là thầy của cậu.

Tiết trời vốn còn đang ấm áp dễ chịu, đột nhiên có những giọt mưa nhỏ lạnh lẽo rơi xuống. Cánh tay Hạ Khai run lên, một cái bóng to lớn phủ xuống từ mặt nước, bao trùm lấy cơ thể cậu. Theo bản năng, cậu quẫy đuôi muốn vùng vẫy nhưng rất nhanh, chiếc đuôi cá của chính mình cũng bị quấn chặt.

Mái tóc dài tựa rong biển tản ra dưới làn nước, sau gáy cậu bỗng nhói lên, toàn thân bị một con rồng to lớn hơn cả mình áp đảo. Những chiếc răng sắc bén như vũ khí gí sát vào nơi yếu ớt nhất trên cơ thể.

Ngụy Thầm khẽ cắn, pheromone lập tức tràn vào cơ thể, Hạ Khai đau đến phát ra một tiếng rên ngắn ngủi. Dấu ấn tạm thời chỉ đau trong chốc lát nhưng lần này, bởi vì năm giác quan của cậu trở nên nhạy bén sau khi tiến hóa, cơn đau lại càng thêm dữ dội.

“Thầy… Thầy ơi…”

Dưới làn nước, hai chiếc đuôi quấn chặt vào nhau. Ngụy Thầm đỡ lấy bờ vai Hạ Khai, từng hơi thở của cậu đều bị hắn bao vây. Pheromone ngọt ngào giống như lớp kem tan chảy nơi khóe môi, li3m một cái, vị ngọt thấm vào tận phổi như muốn tràn ra khỏi khoang miệng.

Hắn cúi xuống hôn cậu hết lần này đến lần khác. Đôi môi sưng đỏ ánh lên sắc màu tươi tắn, vết máu đã bị li3m sạch. Đầu ngón tay lướt chậm trên tuyến thể, nhẹ nhàng vẽ vòng, như đang ủ một âm mưu nào đó.

Hạ Khai rụt cổ, cố tránh khỏi lòng bàn tay Ngụy Thầm: “Thầy ơi, em… tiến hóa rồi sao?”

Ngụy Thầm khẽ cười. Hạ Khai chớp mắt nghi hoặc: “Dạo này tâm trạng thầy có vẻ rất tốt.”

Cậu vừa mở miệng, vết thương trên môi đã đau nhói. Những dấu vết nhỏ lớn đều do Ngụy Thầm cắn ra. Cậu không biết lúc bất tỉnh đã bị hôn bao nhiêu lần, may mà vết thương chỉ dừng lại ở môi, không lan sang nơi khác.

Ngụy Thầm thực sự đang cố kiềm chế. Kiềm chế để không nuốt chửng cậu.

Ánh mắt nóng bỏng của Alpha khiến Hạ Khai có ảo giác như thể nước cũng có thể bốc cháy. Cậu quay đầu đi, mặt nóng bừng, miễn cưỡng nói: “Thầy có thể cho em xem một chút không?”

Lực cuốn trên chiếc đuôi cá rời đi, Hạ Khai như một đứa trẻ, ôm lấy đuôi của mình mà săm soi, vẫn chưa hết kinh ngạc vì tinh thần thể của mình lại là nhân ngư.

Cậu bơi lượn trong nước, rồi lật mình tựa vào chiếc đuôi dài của Ngụy Thầm, đột nhiên ôm chầm lấy nó.

.

Dưới màn đêm, chiếc đuôi dài sẫm màu ánh lên sắc xanh thẫm đầy ma mị. Đuôi là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể bọn họ, cũng là khu vực cấm kỵ, trừ khi là người cực kỳ thân mật, không ai có thể chạm vào. Người từng thấy tinh thần thể của Ngụy Thầm đã ít lại càng ít, càng đừng nói đến chuyện được ôm lấy chiếc đuôi này.

Bản năng thôi thúc, Hạ Khai thuận theo tinh thần thể của mình, nhẹ nhàng quấn chiếc đuôi cá qua lại. Cậu lén quan sát sắc mặt Ngụy Thầm như đang đoán xem thầy có phản cảm với hành động ôm đuôi này không.

Cậu thực sự rất tò mò. Sau khi đã nhìn đủ chiếc đuôi của mình, cậu lại để ý đến đuôi của Ngụy Thầm.

Đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào lớp vảy, mỗi lần cậu nói chuyện, gò má lại phồng lên, thổi ra từng chiếc bong bóng, như một bé cá nhỏ. Cậu phun một chuỗi, bơi vòng quanh đuôi của Ngụy Thầm, rồi dừng lại ngay trước ngực hắn.

Nhìn kỹ một hồi, Hạ Khai mới ngơ ngác rút ra kết luận.

Đuôi của thầy mạnh mẽ hơn cậu rất nhiều. Kiên cố, đầy sức mạnh, lặng lẽ ẩn mình dưới nước như một con thú săn mồi chực chờ tấn công. Còn cậu, nhỏ bé mong manh, vảy cá non mềm, màu sắc lại quá rực rỡ chói mắt.

Quả nhiên, dù là con người hay tinh thần thể, đều có sự chênh lệch sức mạnh một trời một vực.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận