Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 37: Chương 37
Hạ Khai không biết phải trả lời thế nào.
Giọng nói trầm thấp của Ngụy Thầm vang lên bên tai, hơi thở nóng bỏng như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi cậu, trong hơi thở ấy tràn đầy mùi hương nam tính của Ngụy Thầm.
Mỗi người đều tỏa ra mùi hương riêng biệt của mình, Alpha và Omega sau khi kết đôi càng nhạy cảm với mùi hương hấp dẫn lẫn nhau, đó là một bản năng của họ. Mùi hương của Ngụy Thầm với Hạ Khai như một chiếc nam châm hút chặt, không thể thoát.
Cậu vừa muốn tránh xa nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà gần sát Ngụy Thầm hơn. Khi Ngụy Thầm phát ra tín hiệu thân mật, mà một Omega như Hạ Khai, đã từng bị hắn đánh dấu, không có chút sức chống cự nào.
Hạ Khai như một chú cá đã bỏ cuộc nằm trên bờ, cơ thể run rẩy, nhưng không thể cưỡng lại khát khao được dựa vào cổ Ngụy Thầm, đầu mũi cọ vào vành tai của hắn, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Trong lòng Hạ Khai, những con quái vật trong tâm trí cậu đang đẩy lùi mọi sự chống cự. Những nghi ngờ cộng với hành động gần đây, chỉ để buộc Ngụy Thầm thừa nhận tình cảm của hắn, dù là yêu hay không yêu, có quan tâm hay không, cậu chỉ đơn giản và kiên trì muốn một câu trả lời rõ ràng từ đối phương.
Hạ Khai khẽ nói: “Thầy hôn em… hôn chân của em.”
Cậu đã có được câu trả lời.
Ngụy Thầm khẽ ừ một tiếng, ánh mắt dịu dàng dần dần chuyển sang ấm áp và đầy nóng bỏng.
Hạ Khai không rời mắt, nhìn người Alpha mà cậu kính trọng trong lòng, đôi mắt của hắn đột nhiên tỏa ra một ngọn lửa cháy bỏng khiến cậu cảm thấy vừa lạ lẫm vừa nóng bỏng. Cậu muốn tránh đi nhưng cơ thể lại nhanh chóng chìm vào trong sự dịu dàng đầy mê đắm đó.
Hạ Khai có chút uất ức, giọng nói không còn run rẩy như trước: “Thầy hôn chân em.”
“Bi3n thái!”
“Không chỉ thế.” Ngược lại với giọng nói điềm tĩnh của Ngụy Thầm là ánh mắt cháy bỏng, khi nhìn qua Hạ Khai, cậu cảm nhận được cái nhìn đó, chuẩn bị kéo chăn che lại. Ngụy Thầm bất ngờ cúi người, vòng tay ôm lấy cậu từng chút một: “Khai Khai không phiền tôi chứ?”
Hạ Khai giải thích: “Em chưa bao giờ chán ghét thầy.”
Hơi thở quanh mũi cậu dần tản đi một chút, Hạ Khai có phần nóng vội, đôi mắt ướt át do hơi men, nhìn người đối diện đầy tình cảm, khẩn khoản cầu xin Ngụy Thầm: “Cho em ngửi thêm một chút nữa thôi.”
Ngụy Thầm luôn nhượng bộ Hạ Khai, ôm cậu vào lòng, hắn đồng ý.
Hạ Khai cảm nhận được sự ấm áp ấy, cơ thể thư giãn, từng lỗ chân lông đều mở ra thoải mái, tay ôm chặt Ngụy Thầm, thi thoảng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Ngụy Thầm, xấu hổ quay đi rồi lại nhìn về phía hắn, phát hiện ra Ngụy Thầm vẫn đang nhìn mình.
Hạ Khai ngẫu nhiên hỏi một câu: “Thầy ơi, em có đẹp không?” Nói xong, cậu suýt nữa cắn phải lưỡi, cảm thấy câu hỏi thật là mất mặt.
Cậu luôn khao khát nhận được lời khen và sự công nhận từ Ngụy Thầm, cảm xúc này càng trở nên mạnh mẽ hơn kể từ khi được Ngụy Thầm đánh dấu tạm thời.
“Đẹp.”
Hạ Khai: “…”
Cậu thừa nhận với Ngụy Thầm: “Hôm nay em đã tìm những Alpha khác.” Ánh mắt Ngụy Thầm vẫn không thay đổi, Hạ Khai nuốt xuống sự thất vọng và buồn bã: “Nhưng lại bị từ chối.”
“Thầy ơi.” Hạ Khai chất vấn một cách mơ hồ: “Sao thầy lại giấu em chuyện này? Rốt cuộc em nên gọi người trước mặt em là thầy hay gọi là người đứng đầu gia tộc họ Ngụy đây?”
Hạ Khai không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình khi biết sự thật, cảm thấy rất lúng túng, người có mối quan hệ thân mật với Ngụy Thầm chính là cậu, nhưng tất cả những thông tin này cậu lại nghe được từ miệng người khác.
Những người ở trên cao thường là chủ đề cấm kỵ, nếu không phải gặp những tên con ông cháu cha quyền quý say xỉn trong nhà vệ sinh quán bar và để lộ thông tin thì chắc chắn Hạ Khai sẽ không có được những tin tức liên quan đến Ngụy Thầm. Tất nhiên, cậu không biết sau đó bọn họ sẽ có kết cục như thế nào, những người xung quanh đều bị Ngụy Thầm bịt miệng, có lẽ họ sẽ không sống tốt nhưng đó không phải là việc Hạ Khai có thể can thiệp.
Ngụy Thầm lạnh lùng nhìn cậu: “Tôi từng là thầy của em, còn hiện tại, là Alpha của riêng em.”