Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Chương 55: Đối đầu
Từ Nghi Xuân Lâu đến Tri gia không tính là gần.
Tri Tuỳ cũng cảm thấy hành động gần đây của muội muội càng hoang đường so với trước kia.
Tùy hứng muốn bỏ trốn khỏi nhà phu quân liền bỏ trốn, nghe nói chuyện thuyền chìm cũng là do chính nàng gây ra, khiến Thẩm phủ mọt phen gà bay chó sủa còn chưa nói, lại còn chạy đến thanh lâu làm loạn, thậm chí còn ép hắn – vị huynh trưởng này – phải âm thầm ra tay giúp đỡ.
Tri Tùy cảm thấy, dáng vẻ muội muội càng ngày càng giống hắn, hoang đường đến cực điểm.
Ai bảo dòng dõi Tri gia của bọn họ không thể sinh ra được một người tốt, đương nhiên hắn vẫn phải giúp đỡ muội muội mình.
Nhưng trớ trêu thay, hắn còn đang ở bên ngoài thì phía Nghi Xuân Lâu đã truyền tin tức không xong rồi.
Thế là hiếm khi Tri Tuỳ nghĩ ra một ý hay, sai người đi truyền lời nói với Thẩm Dục rằng hiện giờ Tri Ngu đang ở Tri gia.
Có lẽ là biết Thẩm Dục sẽ đến, cho nên người hầu trong Tri gia cũng sớm nhận được tin tức, cung kính nghênh đón vị cô gia này vào phủ.
Nhưng trớ trêu thay, dường như cô gia đột nhiên vô cùng quan tâm đến tiểu thư nhà họ, chẳng đợi Tri Tùy về đã trực tiếp bước đến khuê phòng trước kia của Tri Ngu.
Cách bài trí và phong cách trong phòng rõ ràng toát lên hơi thở của một thiếu nữ khuê các.
Ngay cả rèm cửa cũng là loại lụa yên la (*) màu hồng phấn mà các cô nương yêu thích nhất.
(*) Lụa yên la: là loại lụa tơ tằm cao cấp, nổi tiếng với vẻ đẹp mềm mại, óng ả và thường có màu sắc tươi sáng, nhẹ nhàng như màu khói hoặc màu phấn. Tên gọi “yên la” gợi lên vẻ đẹp thanh tao, mỏng manh như khói sương.
Trên chiếc bàn trà tử đàn đối diện khung cửa sổ đặt một chiếc bình hoa bạch ngọc, trong bình cắm những đóa hoa tươi còn đọng sương sớm, dường như cũng gián tiếp chứng minh rằng căn phòng này vẫn luôn có người ở.
Ánh mắt Thẩm Dục lướt qua từng chi tiết, nhưng chân hắn không hề dừng lại, cứ thế đi thẳng đến trước chiếc giường buông rủ tấm màn dày cộm.
Cách một tấm màn, không nghe thấy động tĩnh gì bên trong.
Chỉ chờ bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng kia đột ngột vén màn lên, lập tức trông thấy mỹ nhân ngồi dậy trên giường.
Tri Ngu chậm rãi ngước hàng mi, đầu tiên nhìn thấy bàn tay vén màn, sau đó ánh mắt dần nhìn rõ nam nhân xuất hiện trước giường.
Hô hấp của nàng hơi rối loạn, bàn tay còn lại theo bản năng siết chặt lấy góc chăn.
Thẩm Dục nhìn rõ bóng người, tùy ý móc tấm màn lên giá, ánh mắt lại liếc xuống ngực đang phập phồng kịch liệt của nàng.
Hắn cất giọng hỏi một cách khó hiểu: “Sao lại thở gấp như vậy?”
Không đợi Tri Ngu trả lời, bàn tay nam nhân trông có vẻ ân cần vén những sợi tóc đen rũ xuống bên má nàng, bàn tay khẽ trượt xuống lại thuận thế nâng cằm nàng lên, để có thể thu hết những biểu cảm nhỏ nhặt trên mặt nàng vào trong mắt.
Tri Ngu không thể tránh khỏi việc nhìn thấy vết cắn rớm máu trên cổ tay hắn, hắn cũng chẳng thèm xử lý vết thương càng khiến lòng nàng run rẩy hơn, chỉ coi như không thấy.
“Vừa rồi gặp ác mộng… mơ thấy… thuyền chìm…”
Hơi thở dồn dập của nàng giống như sự sợ hãi còn sót lại sau khi tỉnh giấc, vẫn là vẻ mặt kinh hoàng.
Thẩm Dục nhìn thẳng vào nàng, một lát sau mới buông tay.
Lòng bàn tay nóng rực rời khỏi gò má lạnh lẽo của nàng, khiến mười ngón đang siết chặt của nàng cũng buông lỏng ba phần.
Lúc này nàng mới dần lấy lại suy nghĩ, bắt đầu tự mình giải thích kỹ càng với nam nhân khó lường trước giường.
Kể rằng từ khi nàng vào chùa Vụ Sơn đã làm những gì, tiếp theo đó trở về từ chùa Vụ Sơn đã xảy ra những chuyện gì, từng chi tiết đều nói ra không sót một chữ.
“Sau khi thuyền chìm chỉ cảm thấy nước sông lạnh buốt, rất nhanh đã mất đi ý thức, sau này mới biết mình được người tốt bụng cứu, còn được đưa về Tri gia…”
“Ca ca sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của ta, lại sợ… sợ lang quân không đối xử tốt với ta nên mới có chuyện thuyền chìm, nên mới không lập tức báo tin cho Thẩm phủ.”
Lời giải thích vòng vo nghe có vẻ hợp lý, nếu không chuẩn bị sẵn lời từ trong lòng từ trước, e rằng rất khó qua mắt được Thẩm Dục.
Thẩm Dục lại cúi đầu hỏi nàng: “Nàng thực sự vẫn luôn ở Tri gia điều dưỡng mà không đi đâu cả sao?”
Tri Ngu giả vờ ngơ ngác, khẽ lắc đầu: “Không có…”
Tựa như nữ nhân ở Nghi Xuân Lâu vừa nãy hoàn toàn không liên quan gì đến nàng
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ nàng, Thẩm Dục chỉ khẽ cười khẩy.
“Thật sao?’
Thật sao …
Sau khi nghe hắn thốt ra hai chữ ấy nàng còn chưa ý thức được điều gì, nhưng khi chạm phải ánh mắt hắn, Tri Ngu gần như đoán được hắn đang nghĩ gì ngay lập tức.
Nàng đã từng đi đâu, đóng vai gì, căn bản không cần tra hỏi nhiều nữa.
Da đầu nàng chợt tê dại, nhớ lại những động tác mình đã làm ngay trước mắt hắn.
Khi đó, tuy hắn không nhìn kỹ nhưng cũng đã theo dõi toàn bộ quá trình.
Cách để chứng minh rất đơn giản, đó chính là vén chăn nàng lên, cởi bỏ y phục của nàng ra.
Là hắn có thể nhìn thấy trên người nàng có vết tích mờ ám nào hay không.
Dùng phương thức trực tiếp nhất để xác nhận rốt cuộc nàng có từng bước chân vào Nghi Xuân Lâu hay không, hoặc nói đúng hơn, nữ nhân đã bầu bạn với Tông Giác tối qua có phải là nàng hay không.
Quả nhiên, ngay sau đó hắn ra lệnh với vẻ mặt cười như không cười: “Cởi đồ ra.”
Thân hình Tri Ngư đang ngồi thẳng người càng cứng đờ.
Nàng không hề nhúc nhích, chỉ run rẩy ngước hàng mi, dường như không thể đưa ra thêm phản ứng nào.
Thẩm Dục đợi một thoáng, khẽ trầm giọng nhấn mạnh từng chữ.
“Đừng để ta phải nói lần thứ hai.”
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, nhưng trong mắt lại chẳng vương ý cười nào.
Thấy vẻ mặt không tình nguyện của nàng, bên ngoài lại truyền đến một vài tiếng động.
Đúng là kịp thời, Nhứ Nhứ muốn vào giải vây giúp Tri Ngu.
Thế nhưng Thẩm Dục đã có chuẩn bị từ trước, sai thuộc hạ chặn hết thảy người hầu của Tri gia ngoài cửa.
Thị vệ lạnh giọng từ chối: “Lang quân đang kiểm tra thân thể cho phu nhân…”
Bên cạnh có những người hầu ngây thơ tin là thật, thấy đám người này rất khó dây vào, liền quay sang khuyên Nhứ Nhứ đang muốn xông vào: “Lang quân có lẽ cũng hơi hiểu biết về y thuật hay sao, chắc là đang quan tâm phu nhân đó…”
Những lời đó lọt qua khe cửa truyền vào, Tri Ngu chỉ cảm thấy bọn họ thật quá đỗi ngây thơ.
Cái gọi là “kiểm tra thân thể” trong miệng đối phương, không phải là kiểu kiểm tra đơn thuần của đại phu đối với bệnh nhân.
Mà là lén lút sau lưng bọn họ, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, không nghe thấy, dùng ánh mắt và thủ đoạn ép nàng tự mình c.ởi quần áo ra.
Để hắn dùng mắt kiểm tra từng tấc một ở những nơi kín đáo trên cơ thể nàng.
Có lẽ sợ hắn thực sự động tay động chân, trước khi hắn nổi giận, nàng đã nâng ngón tay lên, yếu ớt cởi bỏ dây buộc ở cổ áo.
Nàng sợ lạnh nên mặc vô cùng kín đáo, ngay cả cần cổ cũng không để lộ.
Dây áo trượt xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn.
Cởi thêm chút nữa xuống dưới, vạt áo hơi hé mở lập tức để lộ những vết đỏ trên cổ nàng.
Đó là những nốt mẩn đỏ, có nốt li ti, cũng có nốt thành từng đám.
Trông rất đáng sợ.
Tri Ngu nhẹ giọng giải thích: “Nước ở đó bẩn lắm, sau khi ngâm mình trong nước, trên người ta nổi mẩn đỏ khắp người, trông đáng sợ lắm…”
Thẩm Dục cụp mắt nhìn xuống, rồi đưa ngón tay cái xoa nhẹ lên cổ nàng, lập tức khiến nàng khẽ rên lên vì đau.
Nơi đầu ngón tay hắn chạm vào, chính là mấy vị trí hôm qua hắn bảo nàng bôi vết hôn lên.
Nhưng hắn không nói gì về điều này, ngược lại đầu ngón tay hắn vẫn ấn vào đường cong bên cổ nàng rồi tiếp tục trượt xuống dưới.
Tri Ngu chống hai tay xuống giường, ngón tay siết chặt lấy lớp chăn đệm dưới thân, cố gắng nhẫn nhịn sự xấu hổ mà không dám ngăn cản.
Những gì còn lại, tất cả đều dựa vào dáng vẻ bình tĩnh mà nàng cố gắng ngụy trang.
Một khi vội vàng sẽ càng lộ ra nhiều sơ hở.
Nửa vòng cung tuyết trắng khẽ run rẩy lộ ra trong không khí.
Ngón tay hắn hơi nhấc lên.
Lớp áo mỏng manh chỉ cần trượt xuống chút nữa là sẽ lộ ra hết.
Màu hồng nhạt mơ hồ thấp thoáng dưới lớp áo trắng như tuyết, mông lung gợi cảm.
Cũng vừa vặn chứng minh nàng không mặc nội y bên trong.
Ấy thế mà, người bên ngoài lại nói huynh trưởng nàng vừa mới kiểm tra cơ thể nàng xong.
Lời này là muốn ngầm nhắn nhủ với hắn rằng, huynh muội bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn thẳng thắn tương giao như thế hay sao?
Ánh mắt dò xét đầy áp bức ấy kéo dài lâu đến mức khuôn mặt Tri Ngu nóng bừng, cuối cùng không nhịn được nữa, đưa tay lên che chắn trước ngực.
Thế nhưng, những khe hở giữa các ngón tay càng giống như là thủ đoạn mời gọi nhưng lại ngượng ngùng, thà rằng không che còn hơn.
Vì có Ngũ Sắc Yên nên hai người họ đã có vài lần thân mật.
Có những nơi đừng nói là nhìn, ngay cả bàn tay hay đầu lưỡi cũng chẳng biết đã càn quét bao nhiêu lần.
Thế nhưng, trong tình huống cả hai đều tỉnh táo thế này lại bị hắn nhìn như vậy, nàng vẫn theo bản năng xấu hổ che giấu.
Thẩm Dục không hề ngăn cản, chỉ là khi lướt mắt qua ánh nhìn của nàng, dường như nghiêng đầu ngửi thấy một mùi hương khác lạ bên cổ nàng.
Tri Ngu cụp mắt xuống, vội vàng giải thích: “Là thuốc mỡ… ta vừa mới bôi, hy vọng những nốt mẩn này có thể nhanh chóng tan đi…”
Nàng không biết đối phương có tin lời giải thích này không.
Nhưng hắn vẫn chưa đưa ra nghi ngờ nào.
Thẩm Dục hơi cúi đầu, trái lại càng thêm chắc chắn, ghé sát bên tai nàng, khàn giọng ám chỉ: “Ta đoán…”
“Dưới váy e rằng không giống như vậy.”
Quả nhiên, lời này khiến mỹ nhân trên giường giật mạnh.
Bởi vì nàng căn bản không có đủ thời gian để xử lý nơi đó…
Cho nên lúc này, chỉ cần vén lớp váy lên đến eo là có thể hoàn toàn khiến nàng không thể chối cãi được nữa.
Giữa lúc quần áo xộc xệch, Tri Ngu còn chưa kịp kéo vạt áo lại, đột ngột nghiêng người về phía trước để mái tóc đen dài trượt xuống.
Chỉ vội vã ôm lấy cổ tay hắn đang đặt hờ trên đầu gối nàng qua một lớp váy mỏng.
Hiển nhiên đây chính là ranh giới cuối cùng của nàng.
“Bạc Nhiên…”
Giọng điệu run rẩy suýt nữa liền để lộ sự chột dạ khó che giấu.
“Đừng đối xử với ta như vậy…”
Nàng chỉ cho rằng mình dùng giọng điệu nhẹ nhàng có thể khiến hắn hiểu ý định tỏ ra yếu đuối của nàng đối với hắn.
Nhưng không biết rằng, trong mắt người khác, chỉ khi nàng bị dồn đến đường cùng mới vô thức dùng giọng điệu mềm mại, nhẹ nhàng như muốn làm nũng với hắn.
Nàng mở to đôi mắt ngấn nước, trong hàng mi dài đã hiện ra một tầng hơi nước.
Đến cả đôi mắt xinh đẹp quyến rũ kia cũng khiến người ta sinh ra một loại ảo giác muốn thưởng thức một cái.
Thẩm Dục vô thức cắn nhẹ đầu lưỡi, chợt nhận ra bản thân càng lúc càng trở nên kỳ quái.
Ánh mắt vốn là thứ chắc có mùi vị gì, nhưng chỉ cần là của nàng thì chỗ nào hắn cũng muốn dùng đầu lưỡi nếm thử.
Hắn không khỏi thu hồi những đánh giá trước kia về sự ngoan ngoãn của nàng.
Nàng đâu có ngoan, rõ ràng là một Rõ ràng chính là một đứa trẻ hư.
Là người gợi ra những d.ục v.ọng xấu xa, dơ bẩn nhất từ sâu trong lòng người.
“Tránh ra hết cho ta —”
Người hầu còn hơi kiêng kị, nhưng Tri Tùy lại là một kẻ ngang ngược.
Huống chi, nơi này là nhà của hắn, thậm chí hắn muốn vào phòng muội muội hắn cũng có thể ngang nhiên ra vào mà không cần bất cứ lý do gì.
Cửa bị người ta đẩy “rầm” một tiếng.
Lần này, Thẩm Dục thản nhiên rụt tay về, mặc cho mỹ nhân hoảng hốt che đậy thân hình y phục xộc xệch dưới lớp chăn.
Sau khi Tri Tùy bước vào đã trông thấy Thẩm Dục, không những không lạnh lùng châm chọc khiêu khích như trước, ngược lại còn cố gắng nặn ra một nụ cười hiếm thấy trên mặt.
Dường như mối quan hệ căng thẳng giữa hắn và Thẩm Dục không biết từ khi nào đã trở nên tốt đẹp.
“Lần trước may nhờ có Bạc Nhiên kịp thời đưa Ngọc Quỳ Dao Sơn kia, nếu không, có lẽ chân của ta đã không giữ được rồi…”
Tri Tuỳ cảm kích vô cùng, nhưng không biết rằng người nam nhân vô hại trước mặt hắn lúc đó đã ép muội muội hắn “tự mình ngoan ngoãn bước vào” lồng chim như thế nào, mới đổi lại được việc chân hắn có thể chữa khỏi hoàn toàn.
“Nói ra cũng thật buồn cười, nếu không phải lúc đó ngươi đưa thuốc đến, suýt nữa đã nghĩ rằng ngươi vì Thẩm Trăn kia mà muốn đánh gãy chân ta…”
Tri Ngu không nhịn được đưa tay ôm trán, trong lòng chỉ mong vị huynh trưởng này đừng thêm dầu vào lửa cho nàng nữa.
Cái gọi là “đừng nhắc lại chuyện cũ” chính là đây.
“Ca ca, muội thấy hơi khó chịu…”
Tri Tùy lập tức chú ý đến nàng, đặt chén trà trong tay xuống: “Vậy thì mau quay đồ đi, lên xe ngựa trở về nhà cùng muội phu, sống cho tốt vào…”
Tri Ngu dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn mấy lần, nhưng hắn lại ngốc nghếch như không hiểu, căn bản không nhận ra tình hình căng thẳng lúc này.
Tri Ngu chỉ đành ấp úng nói: “Muội có chuyện muốn nói với lang quân…”
Dường như Thẩm Dục không để ý đến cảnh huynh muội bọn họ phối hợp vô cùng lạc nhịp, chỉ thản nhiên cho nàng một cơ hội cuối cùng.
“Trước khi ta uống xong chén trà này, nàng có thể từ từ nói.”
Lời này rơi vào tai Tri Tùy thì chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng khi lọt vào tai Tri Ngu, lại chẳng khác nào thời khắc lưỡi đao chuẩn bị rơi xuống, khiến lông tơ sau gáy nàng dựng đứng cả lên.
Đầu óc Tri Ngu hỗn loạn, nhưng vẫn nhanh chóng bắt được một tia suy nghĩ.
Trong khoảnh khắc Thẩm Dục uống xong trà, đặt chén xuống, nàng ôm ngực nói ra một câu khiến người ta kinh ngạc: “Chuyện lang quân hứa cho ta hưu thư…”
Tri Ngu cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng ướt át, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói rõ ràng một câu trọn vẹn.
“Có tính không?”
Câu trả lời đầy vẻ chột dạ của nàng, gần như đã khẳng định người ở lầu Nghi Xuân chính là nàng.
Chột dạ đến mức vội vàng muốn dùng hưu thư để chặn đứng sự truy vấn của hắn với tư cách là phu quân.
Dẫu Tri Tùy có thương muội muội đến đâu, nghe nàng nói vậy cũng cảm thấy nàng hơi quá đáng.
Hắn cũng là nam nhân, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của nam nhân.
Môi và răng cũng có lúc vô ý va chạm chảy máu.
Nhưng nếu phu thê cứ hễ có chuyện gì lại lôi hưu thư ra để giải quyết, Tri Tùy cảm thấy có lẽ nam nhân khác sẽ luôn nhẫn nhịn, hoặc nhẫn nhịn vài lần rồi sẽ bùng nổ.
Nhưng Thẩm Dục sao có thể là loại người bị người khác dùng hưu thư để nắm thóp?
Huống hồ, người trước mặt lại là nữ nhi của Tri gia hắn.
Bề ngoài nhìn có vẻ hòa hợp hơn một chút, nhưng những ân oán cũ giữa Thẩm Dục và Tri gia sao có thể dễ dàng xóa bỏ như vậy?
Quả nhiên, Tri Tùy giật mình, thấy ngón tay người nam nhân gõ lên mặt bàn khẽ dừng lại.
Thẩm Dục nhìn chăm chăm vào mỹ nhân trên giường.
Tri Ngu siết chặt đầu ngón tay, sau một khoảng im lặng ngột ngạt, đối phương lại đậy nắp trà xuống, khóe miệng mỉm cười đáp nàng.
“Đương nhiên là tính.”
…
Người của Bạch Tịch phái đi đã tận mắt thấy phu nhân rời khỏi từ cửa sau Nghi Xuân Lâu.
Tuy cậu không lập tức báo cáo với lang quân, nhưng sau khi lang quân vào phòng phu nhân rõ ràng cũng đã cho nàng rất nhiều cơ hội để thừa nhận.
Nhưng phu nhân không những không trân trọng, ngược lại còn đề nghị hưu thư, thật sự rất không nên.
Thấy nam nhân nhắm mắt dưỡng thần trong xe ngựa, Bạch Tịch lạnh giọng nói: “Đúng là lang quân nên hưu nàng từ lâu rồi, giờ nàng ấy nguyện tự xin xuống ngựa, cũng coi như nàng ấy tự biết thân biết phận…”
Nói xong, lại không nhịn được mà thầm quan sát sắc mặt của Thẩm Dục.
Thấy đối phương vẫn thờ ơ, lại không nhịn được mà hỏi: “Lang quân thực sự muốn đưa hưu thư cho phu nhân sao?”
Thẩm Dục chậm rãi mở mắt đen, giọng điệu không phân biệt vui buồn: “Ngươi nghĩ ta là loại người không màng đến ý nguyện của một nữ nhân, cưỡng ép đối phương sao?”
Đừng nói là Tri Ngu có tình nguyện hay không, ngay cả khi nàng chủ động tìm đến cửa thì lang quân cũng không muốn tiếp xúc với nàng.
Giờ nàng muốn chia cách, dù lang quân không còn chán ghét nàng như vậy nữa, lẽ nào lại chủ động giữ nàng lại?
Bạch Tịch nghĩ chắc mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Sau khi sáng nay lang quân phát hiện mình bị phu nhân đùa bỡn, Bạch Tịch còn tưởng đối phương muốn ăn tươi nuốt sống phu nhân.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, lang quân của cậu đâu phải là loại người hạ tiện thích cưỡng đoạt người khác?
Bên này, Tri gia.
Sau khi Thẩm Dục rời đi, Tri Tùy vẫn nhìn Tri Ngu bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Muội thật sự đã nghĩ kỹ rồi?”
Tri Tuỳ lạnh lùng nói: “Đừng tưởng ca ca không có đầu óc, vốn dĩ muội thích hắn như vậy, kết quả hôm nay nói bỏ là bỏ…”
Hắn vừa nói vừa nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm, khiến nhịp tim còn chưa ổn định của Tri Ngu lại đập nhanh hơn.
Dù ở Tri gia, nàng cũng không dám hơi lơ là.
Cổ họng nàng khô khốc muốn giải thích: “Ca ca, huynh hiểu lầm rồi…”
“Không đúng, muội rõ ràng…”
Tri Tuỳ hơi khẳng định: “Có phải muội đã có nam nhân khác bên ngoài rồi không?”
Tri Ngu: “…”
Tri Tùy cười lạnh: “Tính tình sáng nắng chiều mưa, thật sự là không ra thể thống gì.”
“Đừng bảo là ca ca không lo cho muội, nếu đối phương có thân phận quá thấp, vậy cũng chỉ có thể làm một nam sủng để mua vui mà thôi.”
“Đến khi chơi chán rồi, đến lúc đó vẫn phải thu lòng lại mà sống tốt với Thẩm Dục, nghe rõ chưa?”
Tri Ngu thực sự kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của hắn.
Nàng không thể giải thích, chỉ đành ậm ừ cho qua.
Đến khi Tri Tùy cũng rời đi, người trong phòng cũng tản đi hết.
Nhứ Nhứ mới vội vàng chạy tới, cầm khăn nhẹ nhàng lau những nốt mẩn đỏ bên cổ Tri Ngu.
Ngay trước khi Thẩm Dục đẩy cửa phòng ra, các nàng cũng vừa vội vã trở về chưa được bao lâu.
Mà loại thuốc bôi lên da để ngụy trang thành mẩn đỏ cũng chỉ kịp thoa lên cổ.
Vậy nên khi Thẩm Dục bảo nàng cởi vạt áo, Tri Ngu mới cố ý kéo dài thời gian, chần chừ không động đậy để dược hiệu phát huy tác dụng.
Nhưng hắn lại nắm bắt thời gian vô cùng chuẩn xác, suýt chút nữa đã vạch trần việc nàng có lẽ chỉ kịp xử lý vị trí cổ và ngực, mà không kịp xử lý những chỗ khác…
Đợi khi bồn tắm pha lẫn dược liệu được chuẩn bị xong, Tri Ngu ngâm mình trong làn nước màu nâu đó, ít nhất phải ngâm nửa canh giờ mới có thể làm những nốt mẩn đỏ kia dịu bớt.
Những vết đỏ còn lại vẫn sẽ kéo dài ba ngày.
Khi Nhứ Nhứ dội nước lên người nàng, giọng điệu hơi do dự: “Phu nhân thực sự muốn hoà ly với lang quân sao?”
Tri Ngu cũng không chắc chắn về điều này.
Bởi vì Thẩm Dục đồng ý quá dễ dàng khiến nàng thật sự không tin.
Không phải là quá tự tin vào bản thân, cảm thấy hắn sẽ lưu luyến người thê tử như nàng.
Mà là xuất phát từ sự hiểu biết sâu hơn về nam chính.
Tác phong hành sự của Thẩm Dục tuyệt đối không phải như vậy.
Trong chuyện này, nàng đã đắc tội hắn quá nhiều, hắn thực sự không giống loại người dễ chọc vào.
Nếu như nổi giận tại chỗ thì không nói.
Nhưng hắn lại bình tĩnh như vậy, có lẽ trong lúc đó đã nghĩ ra những ý đồ khác…
Nghĩ xem phải thu thập vị thê tử không an phận này như thế nào, sau đó mới đột nhiên thu lại cảm xúc u ám trong đáy mắt, dứt khoát mang theo tùy tùng về phủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tri Ngu càng cảm thấy một người bình thường như nàng mà phải đoán tâm tư Thẩm Dục quả thực quá mệt mỏi.
Ý nghĩ không muốn tiếp tục lấp hố nữa của nàng gần như trở nên mạnh mẽ hơn.