Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Chương 25: Thẩm Dục không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác (2)
Sáng hôm sau, Tri Ngu đi xem tình hình suối nước nóng thiên nhiên, vô tình trông thấy Liễu ma ma đang giám sát tại đó.
“Lấy vải mỏng gói dược liệu lại, ngâm cho thấm kỹ, tối nay chủ nhân sẽ dùng đến…”
Dặn dò xong mấy việc lặt vặt, Liễu ma ma quay người lại đã bắt gặp Tri Ngu.
“Lão nô tham kiến phu nhân.”
Vẻ ngoài thì cung kính, nhưng đáy mắt lại chẳng có chút kính trọng nào.
Tri Ngu cũng chỉ nhàn nhạt khách sáo: “Vất vả cho ma ma rồi.”
Liễu ma ma nói: “Không có gì vất vả hay không vất vả cả, chỉ là gần đây phu nhân mới là người vất vả, lừa được lang quân chưa đủ, còn muốn lừa cả cô nương nhà ta…”
Trên mặt bà ta hiện lên một nụ cười lạnh lùng, mang theo chút cảnh cáo: “Thủ đoạn lừa người của phu nhân giỏi thật, chỉ tiếc thay, người mà phu nhân đối mặt là người nam nhân khó bị lừa nhất thiên hạ và nữ nhân mà phu nhân không thể đắc tội nhất…”
“Chẳng lẽ phu nhân đã quên chuyện lần trước suýt chút nữa đã mất mạng trong phòng tắm rồi sao?”
Đột nhiên Tri Ngu nghe thấy chuyện này, trái tim bỗng nhảy dựng lên.
Nhưng nàng chỉ giả vờ không hiểu, trên mặt vẫn không lộ ra dấu vết gì, hỏi ngược lại: “Ma ma đang nói gì vậy?”
Lưu ma ma không giải thích, chỉ cười đầy ẩn ý: “Nguyện vọng lớn nhất của lão phu nhân chúng ta chính là mong con gái bà có thể ở bên cạnh lang quân, nếu phu nhân còn cản trở, e rằng không gánh vác nổi hậu quả đâu.”
Ý đe doạ lộ ra ít nhiều cũng có phần mạo phạm.
Nhưng Tri Ngu vẫn chỉ khẽ cười: “Nếu ma ma bằng lòng, lúc nào ta cũng có thể hợp tác với ma ma.”
Rõ ràng nàng đang nhắc đến chuyện lần trước mà hai người thương lượng nhưng không thành.
Liễu ma ma không khỏi nheo mắt nhìn nàng lần nữa, nhưng không nói gì, cứ thế xoay người bỏ đi.
Đêm đó, nghe nói Thẩm Trăn đi tắm suối nước nóng trước, Tri Ngu cũng không vội qua đó.
Nàng và Thẩm Trăn chẳng có giao tình gì, ngược lại hai người cùng ngâm mình trong hồ nước chỉ càng khó xử mà thôi.
Hôm nay, Tri Ngu vốn muốn thư giãn tâm trạng, tất nhiên chẳng việc gì phải làm khó mình với người khác.
Nhưng Nhứ Nhứ lại lẩm bẩm oán trách: “Bà già thối đó đúng là bụng đầy mưu mô! Bà ta cố ý không nói cho Thẩm cô nương biết, hồ tắm ở phía đông là dành cho nam nhân, còn hồ tắm phía tây mới là của nữ nhân.”
Thẩm Trăn không hay biết gì nên đã dùng hồ tắm phía đông trước.
Vậy nên, có thể đoán được khi Thẩm Dục trở về, lúc bước vào hồ tắm có thể xảy ra chuyện gì.
Tri Ngu không quan tâm đến điều đó, điều mà nàng quan tâm hơn là làm sao để nghĩ cách cho Thẩm Dục uống thuốc.
Lần trước vừa dụ dỗ vừa lừa gạt mới miễn cưỡng ép hắn uống được, nhưng lần này thì hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Nhứ Nhứ và đám người bên Thẩm Trăn vốn trời sinh đã không hợp nhau, vừa nghe Thẩm Dục trở về đã nhanh chân chạy đi hóng chuyện. Sau đó, vừa về đến nơi đã vội vàng kể lại cho Tri Ngu nghe từng câu từng chữ.
“Phu nhân không biết đâu, sắc mặt của Liễu ma ma khó coi lắm…”
Nhứ Nhứ hả hê nói: “Lang quân trở về liền sai một người hầu qua đó, mang cho Thẩm cô nương một bát canh thuốc bổ.”
“Thẩm cô nương sau khi được nha hoàn nhắc nhở mới sực hiểu ra nơi mình đang ở thuộc về lang quân, thế là xấu hổ đỏ mặt quay về phòng.”
Liễu ma ma tính kế thất bại, ngược lại còn làm mất mặt cô nương nhà mình, sắc mặt tốt mới là lạ.
“Sau khi náo loạn một trận như vậy, chắc tối nay có thể yên tĩnh hơn rồi…”
Nhứ Nhứ quay sang hỏi: “Bây giờ phu nhân có muốn qua đó ngâm mình một chút không?”
Nàng biết dạo gần đây Tri Ngu luôn căng thẳng, lúc nghe nói có suối nước nóng, đôi mắt trong như lưu ly kia còn không nhịn được mà sáng lên đôi phần.
Cứ nhẫn nại như vậy, để nam nữ chính náo loạn xong xuôi rồi mới kiếm chút lợi ích, Tri Ngu tự thấy mình đã vô cùng cẩn thận.
Nghe Nhứ Nhứ hỏi, để chắc chắn hơn, Tri Ngu quyết định đợi trời tối hẳn chút nữa.
Cuối giờ Tuất, bên ngoài dần trở nên tĩnh lặng không còn động tĩnh gì.
Tri Ngu khẽ đẩy Nhứ Nhứ: “Giờ không còn ai nữa rồi, muội cùng ta đi tắm một lát đi…”
Nhứ Nhứ vừa ngủ, má còn ửng đỏ, nghe nói mình cũng phải tắm, trong đầu lập tức hiện lên bóng ma bị người ta ném xuống hồ lúc trước.
“Không không, muội sợ nước…”
Dù Tri Ngu đã nói nước chỉ cao quá eo một chút, nhưng Nhứ Nhứ giống như “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” (*), sống chết cũng không chịu đồng ý.
(*) Câu thành ngữ chỉ tâm lý sợ hãi, ám ảnh của con người sau khi gặp phải biến cố nào đấy
Tri Ngu đành phải bỏ qua để nàng ngủ tiếp.
Nàng tự mình ôm lấy chiếc khăn lau người đi về phía suối nước nóng phía tây.
Đêm nay nàng vốn không ngủ được.
Trong đầu cứ quanh quẩn suy nghĩ không ra manh mối…
Đặc biệt là tiếp theo phải yêu cầu Thẩm Trăn như thế nào mới có thể vừa tỏ ra mình đủ ác, lại vừa có thể giúp nữ chính được lợi…
Muốn đồng thời đáp ứng cả hai điều kiện này, thiếu nữ không khỏi cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy làm nhân vật phản diện không phải chuyện con người nên làm.
May thay, suối nước nóng đủ để xua tan mệt mỏi.
Thân thể ngâm chìm trong dòng nước ấm áp phủ đầy sương trắng, Tri Ngu tựa vào một phiến đá nhô lên ở góc hồ, tâm tư phiền muộn lập tức tan theo làn hơi nước, cả người thoải mái đến mức hơi mơ màng.
Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng chợt cảm nhận được có người xuống nước.
Tri Ngu theo bản năng coi người đó là Thẩm Trăn, trong đầu không khỏi thắc mắc chẳng phải hôm nay đối phương đã tắm rồi sao?
Chẳng lẽ cảm thấy lần đầu chưa đủ thỏa mãn?
Nàng vô thức chống tay muốn đứng dậy, nhưng mới vừa nâng người lên được một nửa thì đột nhiên khựng lại.
Đây rõ ràng là suối nước nóng phía tây, đáng lẽ là dành cho nữ quyến…
Thế nhưng đối phương không phải Thẩm Trăn, mà là một nam nhân.
Chi Ngu không biết rằng Thẩm Dục vốn không có thói quen dùng chung hồ tắm với người khác, nên đã sai người nhường hồ ở phía đông cho nữ quyến sử dụng.
Thời gian hắn xong xuôi công việc cũng đã khuya, đương nhiên cũng không nghĩ sẽ có ai đó ở đây.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Tri Ngu không phải là xấu hổ, mà là suy nghĩ nếu Thẩm Dục biết là nàng, liệu có cho rằng nàng cố ý quyến rũ hắn rồi lại tìm cách trừng phạt nàng hay không?
Nhớ đến những thủ đoạn của hắn… Chân nàng bỗng chốc mềm nhũn, không khỏi run lên vì sợ hãi.
Khoảnh khắc cả hai đều nhận ra sự hiện diện của đối phương, không gian bỗng chốc như chìm vào tĩnh lặng.
Âm thanh nước rơi còn lại bỗng trở nên chói tai đến lạ.
Dù nam nhân đã kịp tránh ánh mắt, nhưng nơi ánh mắt chạm đến vẫn không thể tránh khỏi việc quét qua làn da trắng như tuyết dưới ánh trăng.
Sương mù tụ lại dưới eo mảnh mai, thiếu nữ nghiêng người vội vã tránh đi.
Những giọt nước từ làn da xinh đẹp trượt xuống theo những đường cong mềm mại, rơi xuống rồi lại chìm vào những khe sâu.
Mái tóc đen ướt dần trở nên lạnh buốt, dính sát vào má, xương quai xanh và đường cong mềm mại ngang eo.
Mái tóc đen tuyền, làn da trắng ngần, hai sắc thái đối lập đó quấn lấy nhau, nhanh chóng che đi một vết hồng e ấp.
Cảnh tượng đen trắng đối lập ấy khi đập vào mắt khiến người ta không khỏi sửng sốt.
Hai tay ôm chặt lấy cơ thể, Tri Ngu quay người đi, không biết đối phương đã nhìn thấy bao nhiêu.
Khi Thẩm Dục trầm giọng hỏi “Là ai?”, tim nàng đập thình thịch, không kịp lo sợ, vội vàng che miệng mũi, nén giọng gọi: “Biểu ca.”
Chỉ khi ấy mới khiến bóng người muốn tiến tới bắt nàng lập tức dừng lại.
“Trăn Trăn?”
“Muội cảm thấy hơi chóng mặt… Biểu ca có thể tránh đi một chút để muội ra ngoài được không?”
Giọng nói có chút khàn khàn, dù cách làn sương mỏng, cũng không thể thật sự phân biệt được.
Dù sao thì nam nữ có khác biệt, Thẩm Dục có vẻ tin lời nàng, thu mắt lại rồi khoác vội chiếc áo đẫm rồi lên bờ.
Tri Ngu liếc qua xung quanh, xác nhận không thấy bóng dáng ai, không kịp lau người, vội vàng khoác áo lên người rồi ôm lấy mớ y nội y không tiện mặc vào.
Nàng nhanh chóng rời khỏi khu suối nước nóng, nhưng không quay về phòng mình mà lập tức vội vã gõ cửa phòng của Thẩm Trăn.
Tối nay, Thẩm Trăn vì sắp xếp của Liễu ma ma mà trong lòng không yên.
Vì vậy, đến tận khuya nhưng vẫn chưa thể ngủ được.
Lúc thì nàng suy nghĩ về tâm tư của Thẩm Dục, lúc thì nghĩ đến sự thay đổi gần đây của Tri Ngu, dường như… trở nên tốt bụng hơn rất nhiều?
Sự thay đổi này khiến Thẩm Trăn cảm thấy hơi khó chịu không rõ ràng.
Nửa đêm, nàng ta nghe tiếng gõ cửa.
Mở cửa, Thẩm Trăn lập tức thấy phu nhân mà nàng ta vừa mới nghĩ đến đang run rẩy, toàn thân ướt sũng, ánh mắt cũng tràn đầy ngạc nhiên.
“Phu nhân…”
Tri Ngu nắm lấy cánh tay nàng ta, như thể truyền cả hơi ẩm ướt từ mình sang cho nàng ta.
“Nếu lát nữa lang quân hỏi… Thẩm cô nương có thể nhận là do ngươi làm không…”
Tri Ngu giống như đang gây ra chuyện gì đó, vội vàng tìm người chịu tội thay, thật sự là thủ đoạn mà Thẩm Trăn rất quen thuộc.
Thẩm Trăn hơi im lặng.
Khi Thẩm Dục đến, người mở cửa lại là A Nhiễm.
“Lang quân…”
Thường ngày, A Nhiễm hành lễ với hắn, phần lớn hắn cũng sẽ dịu dàng đáp lại, nhưng đêm nay, ánh mắt đối phương lại trầm mặc, thậm chí không thèm nhìn A Nhiễm một cái.
Chỉ im lặng bước vào phòng, hơi thở trên người hắn đêm nay có vẻ khác thường so với mọi khi.
Vừa nhấc tay vén rèm lên, Thẩm Trăn đang ngồi trước gương trang điểm thì giật mình, thấy là Thẩm Dục mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta đặt cây lược trong tay xuống, dường như có tâm sự nặng nề, chậm rãi mở miệng: “Lang quân, khi nãy muội không cố ý, lang quân có thể tha thứ không…”
Thẩm Dục vẫn giữ nguyên tư thế vén rèm, đứng yên tại chỗ mà không tiến thêm một bước.
Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt của Thẩm Trăn, cẩn thận dò xét từng chút một, rồi chậm rãi hỏi: “Trăn Trăn sao không gọi ta là biểu ca nữa?”
Nghe vậy, lưng Thẩm Trăn hơi cứng đờ.
Sau đó nàng ta hạ giọng, đáp khẽ: “Trong lúc cấp bách mới buột miệng gọi vậy, nếu lang quân thích, về sau muội vẫn có thể gọi như thế…”
Không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Mà lớp giấy mỏng manh không cần thiết phải chọc thủng.
Dẫu sao, vị lang quân quang minh lỗi lạc này, sao có thể là người vừa xé rách váy nàng ta, muốn tái hiện lại cảnh tượng vừa rồi, cẩn thận quan sát từng vệt sáng và đường nét cong tròn xem có đúng như vậy hay chăng?
Thẩm Dục thu lại sự trầm ngâm trong đáy mắt, nhẹ giọng nói: “Trăn Trăn quen gọi thế nào cũng được, trời không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, hắn mới buông tay.
Rèm buông xuống lần nữa, trên mặt đất cạnh bàn trang điểm từ từ thấm ra một vệt nước.
Tri Ngư lạnh đến mức mặt tái nhợt, đến khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần mới thở phào nhẹ nhõm.
Xác nhận người đã đi khỏi, sắc mặt Thẩm Trăn cũng có phần cứng ngắc.
Nàng ta phức tạp nhìn về phía Tri Ngu, hơi tin rằng đối phương thật sự tình nguyện buông tha cho Thẩm Dục…
“Vì chuyện trì hoãn thời gian cho phu nhân trước đó không thành, chuyện này xem như là chuyện đầu tiên ta làm cho phu nhân vậy.”
Thẩm Trăn chậm rãi cất lời.
Tất nhiên Tri Ngư chẳng có gì để phản bác, chỉ thầm thở phào vì lần này lại có thể miễn cưỡng che giấu mọi chuyện.
Thế nhưng sau phen hoảng hốt ấy, nỗi sợ hãi của nàng so với chuyện “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” của Nhứ Nhứ còn nghiêm trọng hơn gấp bội.
Từ đó về sau, nàng không dám đi ngâm suối nước nóng lần nào nữa.
Mấy ngày sau, đợi dược liệu đã mất tác dụng, lại có người hầu chuyên trách dọn dẹp.
Chỉ khi trở về Hương Thù Uyển, Tri Ngu mới dần thoát khỏi cái bóng ma đêm hôm ấy suýt bị Thẩm Dục bắt quả tang tại chỗ.
Nghỉ ngơi được dăm ba hôm, Nhứ Nhứ mang đến cho nàng thang thuốc thứ sáu.
“Ngày kia là lần cuối cùng rồi, phu nhân có chắc vẫn muốn dùng chứ?”
Nhứ Nhứ vẫn không rõ Tri Ngu đang tính toán điều gì, nhưng vẫn một mực tuân theo lời nàng.
Đương nhiên Tri Ngu muốn dùng, hơn nữa lần này nàng quyết không tái phạm sai lầm như lúc mới xuyên sách, suýt chút nữa khiến kế hoạch sụp đổ ngay từ bước đầu tiên.
May thay nàng vẫn còn kịp lên kế hoạch từ hôm nay.
Huống hồ, đã có thỏa thuận ngầm giữa nàng và Thẩm Trăn, lần này hạ dược hẳn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Khoảng thời gian ấy, Tri Ngu thường xuyên lui tới Tê Lạc Viện, nhiều lần bóng gió muốn thăm dò xem Thẩm Trăn có thái độ thế nào đối với chuyện hạ dược Thẩm Dục.
“Phu nhân muốn ta hạ dược cho lang quân?”
Vừa nghe xong, ánh mắt vốn ôn hòa của Thẩm Trăn lập tức dấy lên mấy phần đề phòng.
Nàng ta chậm rãi đáp: “Ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến thân thể lang quân.”
Tri Ngu thấy nàng ta không chịu, trong lòng lại càng may mắn vì chưa vội nói trắng ra.
Vì vậy, nàng càng thay đổi vẻ mặt không được tự nhiên: “Sao lại nói đến chuyện hạ dược rồi? Thẩm cô nương hiểu lầm rồi…”
“Ta chỉ muốn đích thân nấu một bát canh cho lang quân mà thôi.”
Nói đến đây, nàng lộ ra mấy phần khó xử: “Nhưng Thẩm cô nương hẳn cũng rõ, lang quân vốn đã chán ghét ta, dù có mời đầu bếp giỏi nhất đến nấu canh cho chàng thì cũng hiếm khi nể mặt mà động đũa.”
Một bộ dáng giả vờ yếu thế, nhún nhường như vậy bày ra trước mắt Thẩm Trăn khiến đối phương nhất thời á khẩu.
“Phu nhân muốn thế nào?”
Tri Ngu đáp: “Ta chỉ muốn tự tay làm xong, nhờ Thẩm cô nương mời lang quân dùng, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay của ta.”
Như thế, Thẩm Dục sẽ không đề phòng Thẩm Trăn, lại càng không nghi ngờ nàng ta.
Đợi đến khi chân tướng bại lộ, lúc đó dù Thẩm Dục có phát giác bát canh là do Tri Ngu nấu, thì nàng cũng sớm tìm nghĩ cách chuồn mất rồi.
Thẩm Trăn nói: “Nhưng hôm ấy, phu nhân không được rời phủ nửa bước. Nếu lang quân có bất cứ vấn đề gì, phu nhân hẳn cũng rõ hậu quả mình phải gánh lấy.”
Lời này vừa thốt ra, tức là Thẩm Trăn đã tin Tri Ngu rồi.
Để đề phòng bất trắc, nàng ta vẫn đặt ra một điều kiện như vậy.
Đương nhiên Tri Ngu lập tức đáp ứng.
Bởi lẽ, loại thuốc này tác dụng rất chậm, tuyệt không phát tác ngay tức khắc, mà phải nửa canh giờ sau mới dần lan khắp tứ chi, đến khi nhận ra thì đã muộn rồi.
Tri Ngu tự cho rằng kế hoạch của mình hoàn mỹ không chút kẽ hở.
Nhưng Thẩm Trăn là người cẩn trọng tỉ mỉ.
Sau khi gật đầu đồng ý, nàng ta còn đi theo Tri Ngu vào phòng bếp, đích thân giám sát từng công đoạn.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc Tri Ngu không rành bếp núc, thật sự phải tự tay nấu một bát canh.
Tiến thoái lưỡng nan, dưới ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Trăn, Tri Ngu đành nghiến răng xắn tay áo lên.
May mà bên cạnh vẫn còn đầu bếp chỉ dẫn.
Nhưng lần đầu xuống bếp, Tri Ngu vụng về đến mức mười ngón tay thì tám ngón bị cứa rách, bàn tay chi chít vết xước, ngay cả y phục cũng vương tro bếp, thoạt trông thảm không tả nổi.
Thẩm Trăn chứng kiến cảnh ấy, trong lòng càng tin tưởng hơn đôi phần, nhưng vẫn có chút do dự đề nghị: “Chi bằng phu nhân để hôm khác hãy làm…”
Thế nhưng, Tri Ngu lại vô cùng kiên quyết, không hề có ý lùi bước.
Sau khi làm hỏng hai nồi liền, rốt cuộc đến lần thứ ba cũng nấu ra được một bát hoàn chỉnh.
Thực chất, đây cũng chính là lần Tri Ngu bỏ thuốc thành công mà không ai để ý.
Sau khi Thẩm Dục hạ triều, thỉnh thoảng Thẩm Trăn có việc mời hắn đến, hắn đều không từ chối.
Hôm nay sau khi mời người đến, Thẩm Trăn không nhờ vả điều gì, mà chỉ dịu dàng nói: “Hôm nay muội tự tay nấu chút canh bổ, đặc biệt muốn mời lang quân nếm thử…”
Dưới những lời nói cực kỳ tin tưởng của Tri Ngu, Thẩm Trăn luôn cảm thấy đối phương đã tâng bốc mình quá cao.
Như thể, nàng ta đáng lẽ phải giữ một vị trí quan trọng trong lòng Thẩm Dục.
Điều đó khiến Thẩm Trăn hoang mang, nhưng lại khó tránh khỏi nảy sinh lòng thử nghiệm.
Nếu như lang quân không chịu uống canh phu nhân đưa, vậy với danh nghĩa của nàng ta tự tay làm, hắn có thực sự chấp nhận…?
Người hầu múc ra một bát canh dâng lên.
Thẩm Dục rũ mắt lặng lẽ quan sát bát canh trước mặt, dưới ánh mắt mong chờ của Thẩm Trăn, chậm rãi mở miệng: “Trăn Trăn có lòng rồi.”
Giọng điệu không hề có ý cự tuyệt, khiến sắc mặt Thẩm Trăn khẽ dịu đi.
Mà nam nhân kia đã nhấc bát canh lên, mặt không đổi sắc mà uống cạn.
“Lang quân cảm thấy hương vị thế nào?”
Đợi đến khi đối phương đặt bát sứ xuống, Thẩm Trăn mới nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Dục cụp mắt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chậm rãi buông lời nhận xét.
“Tay nghề rất kém.”
Sau khi nam nhân rời đi, A Nhiễm là người đầu tiên không kìm được tò mò mà nhón tay quệt thử bát canh nếm thử.
Hương vị ngoài mùi cháy khét của đáy nồi còn xen lẫn cả chút tanh của đất, thậm chí… còn quên cả bỏ muối.
Sắc mặt A Nhiễm khó diễn tả thành lời.
“Cũng may cô nương lấy cớ nói rằng tự tay nấu, bằng không với tay nghề này, lang quân thực sự sẽ chẳng nể mặt vị phu nhân kia mà uống một ngụm đâu!”
Chứ đừng nói là uống hết.
“Đừng nói bừa.”
Thẩm Trăn ngắt lời nàng ta, nhưng trong lòng lại càng thêm nghi hoặc.
Lang quân vốn không phải người thất lễ.
Dù canh ngon hay dở, hắn cũng không bao giờ khiến ai phải bẽ mặt.
Thẩm Trăn còn nhớ trước Tết có một vị quan nghèo chưa từng uống trà, để mời Thẩm Dục uống trà nên đã đặc biệt tìm mua loại trà Lư Sơn Vân Vụ mà hắn yêu thích.
Kết quả số trà ít ỏi được mua với giá đắt đỏ lại là trà hết hạn.
Vị quan kia không sành trà, đương nhiên không nhận ra, nhưng khi đó, Thẩm Dục vẫn không đổi sắc mặt mà khen trà ngon.
Khiến vị quan nọ sau này biết chuyện lại càng khâm phục nhân cách của hắn.
Một lang quân như vậy, sao hôm nay lại thẳng thừng nói ra lời không chút lưu tình trước mặt người khác đến thế?
Thẩm Trăn mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, nhưng lại chẳng thể tìm ra manh mối nào.
…
Bên này, Tri Ngu đã sớm sắp đặt xong hiện trường vụ án.
Nam nữ chính mà nàng định hãm hại đều đã bị đưa vào bẫy một nửa.
Chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ bị xui xẻo mắc kẹt ở đây, lặp lại tình tiết trong sách lại một lần nữa.
Thấy mọi thứ đã được bố trí đâu vào đấy, nhưng đúng lúc này, người hầu từ tiền viện lại vội vã chạy đến.
“Lang quân đã uống canh chưa?”
“Uống thì uống rồi, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
Người hầu lộ vẻ khó xử: “Có điều, lang quân đã rời phủ rồi.”
Khi người hầu hay tin thì người đã lên xe ngựa rời đi từ lâu.
Nửa canh giờ sau dược tính sẽ phát tác, thế nhưng nam chính lại không có trong phủ…
Tri Ngu suýt chút nữa choáng váng.
Phải biết rằng, so với mấy lần trước, lần này nàng chỉ cách việc hoàn thành cốt truyện có một bước nhỏ mà thôi…
Nhứ Nhứ không khỏi đề nghị: “Chẳng bằng phu nhân giả truyền tin Thẩm cô nương ho ra máu, sai người lập tức phi ngựa nhanh chóng đưa khăn tay dính máu đến, lang quân nghe tin của nàng ta ắt sẽ sốt ruột mà lập tức quay về phủ?”
Tri Ngu ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy có thể thử được.
Chỉ là lúc này đi đâu tìm máu đây?
Nhứ Nhứ lập tức tìm một con dao nhỏ, định rạch lên cổ tay mình, nhưng lại bị phu nhân nhà mình không nói hai lời đã giật lấy.
Tri Ngu nói: “Muội còn trẻ như vậy, còn chưa gặp được lang quân như ý, nếu trên tay để lại vết sẹo thì không tốt…”
Kế hoạch này vốn dĩ là của nàng, không cần liên lụy người khác.
Không lâu sau, Tri Ngu đã đưa ra một chiếc khăn trắng nhiễm huyết, sai người lập tức đuổi theo.
Nhứ Nhứ tức giận đến mức nắm chặt lấy tay Tri Ngu: “Hãm hại người khác sao mỗi lần bị thương đều là phu nhân? Hay là chúng ta đừng làm việc xấu nữa đi!”
Tri Ngu “…”
Có thể khiến một pháo hôi nhỏ trong truyện nguyên tác thất vọng đến mức từ bỏ con đường làm phản diện, hẳn là kỹ năng của nàng quá kém rồi…
Nhưng tình tiết đã bước vào giai đoạn then chốt, nàng không dám lơi lỏng chút nào.
…
Thẩm Dục vừa ra khỏi Thẩm phủ chưa được bao lâu, xe ngựa bỗng bị chặn lại, là một người hầu lạ mặt trong phủ cung kính dâng lên một chiếc khăn tay trắng dính máu.
Nói là Thẩm Trăn ho ra máu.
Bạch Tịch hơi động động chóp mũi, phát hiện đây đúng là máu người, không khỏi ngạc nhiên: “Lang quân…”
Nam nhân trong xe nhìn chiếc khăn một lúc lâu, ánh mắt thâm sâu khó lường.
Ngón tay thon dài chậm rãi xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay, giọng điệu bình thản không gợn chút cảm xúc, phân phó một câu: “Hồi phủ.”