Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 50: Nóng đến phỏng lưỡi (2)

Bên ngoài có người thúc giục, nói rằng hai đồng liêu của Thẩm Dục đã vào phủ bàn chuyện, đã đợi hắn một khắc rồi.

Thẩm Dục đứng dậy định rời đi, Tri Ngu vội vàng nói: “Lần trước Bạc Nhiên nói ta có thể đưa ra một yêu cầu…”

Dường như Thẩm Dục đã đoán được nàng định nói gì.

Hắn hơi nghiêng mặt: “Đúng vậy, nhưng… tốt nhất nàng đừng để chuyện này dính dáng đến một tỳ nữ nào đó.”

Nghĩa trên mặt chữ lại ẩn chứa sự cảnh cáo ngầm.

Nếu thực sự dám dùng Nhứ Nhứ để đổi lấy điều gì, e rằng nàng sẽ lại chọc giận hắn.

Tri Ngu thấy vậy chỉ đành nuốt lời vào trong, chỉ im lặng đỏ hoe mắt, đứng bên rèm cửa, ánh mắt vừa ai oán vừa không dám lên tiếng.

Thẩm Dục liếc nàng một cái, nhưng vì người hầu liên tục thúc giục nên hắn không hề do dự mà cất bước rời đi.

Chỉ đợi đến khi bóng dáng hắn biến mất khỏi gian phòng, Tri Ngu mới lập tức thu lại nước mắt, dốc toàn bộ tâm tư tìm cách trốn ra ngoài.

Nếu hắn phải tiếp khách, vậy thì chắc chắn sẽ không thể lo liệu được đến những nơi khác.

Chỉ cần nàng tìm được Nhứ Nhứ, sau đó nghĩ cách đưa nàng ấy rời khỏi phủ rồi tính tiếp…

Trong lòng tính toán một hồi, những vừa mở cửa sổ ra như bị dội một gáo nước lạnh, mắt to trừng mắt nhỏ với hai bà vú đứng dưới cửa sổ.

Bà vú nghi ngờ: “Phu nhân cảm thấy trong phòng ngột ngạt sao?”

Tri Ngu cứng đờ, hỏi: “Sao lại canh giữ ở đây?”

Bà vú nói: “Lang quân nói gần đây phu nhân bị thương ở tay, nếu có ý định trèo cửa sổ mà khiến vết thương nặng thêm thì ngài ấy sẽ truy cứu trách nhiệm lên đầu nô tỳ…”

Tri Ngu lập tức im thin thít, không còn tâm trạng mà nói chuyện với bọn họ nữa.

Nhưng ngoài ý muốn là, trước khi trời tối, không cần nàng phải tốn nhiều tâm sức thì Nhứ Nhứ lại được người ta đưa trở về.

Nhứ Nhứ gặp được phu nhân nhà mình liền có một bụng đầy lời muốn kể.

“Vì chuyện náo loạn trong cung, tuy nói không gây ra sóng gió gì nhưng nô tỳ và Vân Tô vẫn bị giữ lại để hỏi vài câu, sau đó mới được đưa về phủ.”

Biết phu nhân lo lắng cho mình, Nhứ Nhứ cũng cảm động: “Phu nhân yên tâm đi, nô tỳ là do quản sự đích thân đưa về, người quản sự đó rất dễ gần, ông ấy không hề trách phạt nô tỳ.”

Tri Ngu cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể của nàng ấy, thấy nàng ấy không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy Nhứ Nhứ không bị thương nhưng lại khiến cổ tay phu nhân có thêm một vết thương.

“Tất cả cũng tại nô tỳ không tốt, nô tỳ vốn nghĩ cùng lắm nếu bị truy cứu thì chỉ cần tự mình gánh chịu là được, không muốn để bọn họ cứ thế lời ra tiếng vào như vậy.”

Tri Ngu khẽ nói: “Thôi vậy, chỉ cần người không sao là tốt rồi.”

“Hơn nữa, miệng lưỡi thế gian vốn đâu phải chuyện ngày một ngày hai…”

Từ khi nguyên chủ còn là thiên kim của Tri gia đã luôn kiêu căng ngang ngược, đi nghênh ngang ngoài đường.

Xe ngựa đâm đổ quầy hàng của tiểu thương nghèo khổ, hoặc giẫm lên rau quả tươi mới của nông dân bày trên đất.

Những chuyện xấu vang xa cũng không ít.

Sau này vì gả cho Thẩm Dục mà không từ thủ đoạn, trước khi thành thân đã khiến danh tiếng càng tệ hại hơn.

Đến khi thành thân lại không động phòng, đây mới thật sự là trò cười lớn nhất.

Trên người nguyên chủ, vì những việc ác mà ‘nàng ta’ đã làm, luôn có người chỉ trỏ, lời ra tiếng vào không ngừng.

Lúc ở trong cung, những phu nhân đó vì giữ lễ nghi nên còn kiềm chế đôi chút.

Nhưng đây đều là những chuyện vốn đã đeo bám trên người nguyên chủ, trước đây không cảm thấy gì, bây giờ lại kích động, chẳng phải quá kỳ lạ sao?

Đến bản thân Nhứ Nhứ cũng không rõ từ khi nào bản thân lại không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Quả thật trước đây phu nhân đã quen với những điều này, nhưng… nhưng bây giờ thì không giống vậy nữa rồi.”

“Phu nhân không làm những chuyện đó, nô tỳ cũng không cho phép ai nói xằng bậy.”

Tri Ngu thấy nàng ấy ra sức bảo vệ mình, đương nhiên không tiện phản bác lại.

Chuyện lo lắng bấy lâu đã được giải toả, nàng khẽ nói: “Ta lại đói rồi, mấy ngày nay chắc muội chưa ăn uống gì tử tế, chúng ta cùng ăn chút gì đó nhé…”

Nhứ Nhứ đáp: “Dạ, vậy để nô tỳ đi chuẩn bị món thịt kho mà phu nhân thích nhất.”

Tri Ngu khẽ gật đầu, liền trông theo bóng nàng ấy rời đi.

Chốc lát sau, quản sự bên ngoài lại mang đến một thang thuốc, tâm trạng của Tri Ngu trở nên tốt hơn, tất nhiên sẽ không cố ý lạnh nhạt với người khác.

Nàng chậm rãi bước ra khỏi phòng, tiến lên cảm ơn đối phương, chậm rãi nói: “Ta nghe Nhứ Nhứ nói là quản sự đưa nàng ấy trở về…”

Quản sự kia chỉ khẽ cười: “Đúng là nô tài đưa về, nhưng người phu nhân nên cảm ơn không phải là nô tài.”

Nói xong liền lui xuống.

Tri Ngu đứng ngây người bên bậc cửa, dần dần đoán ra hàm ý trong lời nói của đối phương.

Ông đang ám chỉ nàng nên cảm ơn Thẩm Dục sao?

Vân Tô vừa về đến phủ liền lập tức quỳ xuống trước giường của Thẩm Trăn, khóc lóc kể lể nhận lỗi.

Trong miệng lặp đi lặp lại chỉ câu nào cũng là “vì cô nương”.

Làm sao Thẩm Trăn không biết, nàng ta sai bao nhiêu đi nữa cũng đều là vì mình.

Cho nên khi Vân Tô bị mang đi, Thẩm Trăn cũng đã từng tìm cách cầu xin cho nàng ta.

Nhưng Vân Tô khóc đến thảm thiết như vậy, còn những người kia lại giống như khúc gỗ không có cảm xúc, trực tiếp dẫn người đi.

Cả một ngày, dường như tiếng khóc nức nở của Vân Tô vẫn còn văng vẳng bên tai Thẩm Trăn.

A Nhiễm từ bên ngoài bưng thuốc vào, trong miệng càng bất mãn.

“Vì sao lang quân lại dễ dàng thả Nhứ Nhứ kia về như vậy…”

“Nếu là vị phu nhân kia phạm lỗi, có lẽ lang quân sẽ cân nhắc đến nhà mẫu thân phía sau của đối phương thì thôi cũng đành, nhưng Nhứ Nhứ chỉ là một người hầu, lại khiến cô nương phải thổ huyết, cho dù không lấy mạng ả ta, thì dựa vào cái gì mà để nàng ta lành lặn không mất sợi tóc nào mà tiếp tục ở lại trong phủ…”

A Nhiễm xưa nay không phải là kẻ biết nhẫn nhịn.

Trước giờ đều là bọn họ có lý, lời nói của nàng ta đương nhiên cũng không sai.

Nhưng bây giờ hoàn toàn không như vậy.

Thẩm Trăn nghe xong cũng chỉ bảo nàng ta tạm thời đừng nhắc đến chuyện này nữa, trước tiên lo chuyện của Vân Tô đã rồi tính.

Chỉ đợi đến khi trời tối, Thẩm Dục từ trong cung trở về, dẫn theo thái y xem xét lại cơ thể của Thẩm Trăn xem có gì đáng ngại không.

Đến lúc sắp rời đi, Thẩm Trăn đột nhiên gọi hắn lại.

“Vì sao lang quân luôn đối xử chu đáo với muội như vậy, thậm chí không trách cứ muội…”

Chắc chắn hắn đã biết toàn bộ chân tướng của chuyện rơi xuống nước.

Nhưng từ đầu đến cuối, Thẩm Dục vẫn sai người cho nàng ta dùng thuốc tốt, canh ngon để bồi bổ, hoàn toàn không có ý trách cứ.

Không chỉ lần này, mà bất kỳ lần nào trước đây cũng thế.

Thậm chí ngay cả ngày Thẩm Trăn mất tích, hắn cũng bình tĩnh chấp nhận việc nàng ta đột nhiên biến mất, rồi cũng bình thản nhìn nàng ta trở về phủ.

Bề ngoài tưởng chừng là bao dung và thiện ý, nhưng lại chưa bao giờ có sự quan tâm lo lắng hay giận cá chém thớt thường tĩnh giữa người với người.

Giờ đây, dù có xảy ra chuyện như vậy, bề ngoài hắn vẫn tỏ vẻ quan tâm nàng ta, đưa cho nàng ta dùng đủ loại đồ bổ thuốc thang, thậm chí không tiếc mời thái y trong cung đến chăm sóc riêng.

Nhưng hắn vẫn luôn giữ sự bình thản không chút dao động.

Thẩm Trăn hồi tưởng lại những chuyện đã qua, trong lòng dâng lên chút chua xót: “Nói ra thì, muội cũng đã đến tuổi nên tìm phu quân rồi, không thể trì hoãn thêm nữa.”

Thẩm Dục nghe vậy, chỉ từ tốn nói với nàng ta: “Nếu trong cung yến có người nào hợp ý thì cứ việc nói với ta…”

Thẩm Trăn siết chặt ngón tay: “Lời này, hắn lang quân là người không nên nói ra mới phải…”

“Có lẽ là bởi vì…”

“Có một chuyện có lẽ lang quân còn chưa biết nhỉ?”

“Ta vẫn luôn thầm mến lang quân.”

Dù đã nói ra những lời đã chuẩn bị từ lâu, nhưng nam nhân trước mặt vẫn bình thản nhìn nàng như cũ.

“Hiện giờ ta biết rồi…”

Đột nhiên hắn hỏi: “Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến ta?”

Thẩm Trăn nghe vậy, vẻ mặt như sững sờ, lại càng không thể tin được.

Không phải nàng ta chưa từng nghĩ đến việc tình cảm của mình có thể bị từ chối, nhưng chưa từng nghĩ đến…

Tình cảm của mình ở trong lòng đối phương lại vô nghĩa đến… không đáng một xu.

Dù sao thì sự ôn nhuận như ngọc, tính tình lương thiện của Thẩm Dục ở trong mắt mọi người đều rõ như ban ngày.

A Nhiễm ở bên cạnh càng không thể tin được, lẩm bẩm hỏi: “Lang quân… đây là có ý gì?”

Thẩm Dục vẫn giữ nguyên sắc mặt, vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Ý là, Trăn Trăn thích hoa, thích cỏ thì điều đó chẳng liên quan gì đến ta cả…”

“Hiểu chưa?”

Chỉ cần không làm phiền hắn thì nàng ta thích gì đều là tự do của nàng ta.

Chẳng lẽ bọn họ thật sự nghĩ rằng hắn là người phải có trách nhiệm với bất kỳ ai thích hắn sao?

Thẩm Dục nói xong liền muốn nhấc chân rời đi.

Thẩm Trăn đột nhiên siết chặt tay A Nhiễm, ngăn cản đối phương nói ra những lời tiếp theo.

Nàng khẽ nhắm mắt lại, dồn hết sức lực mới có thể kiềm chế được cảm xúc khó tả trong lòng.

Sau đó lại cố tỏ ra không có chuyện gì, gọi Thẩm Dục lại lần nữa.

“Phải rồi… nếu như Nhứ Nhứ đã được đưa về Hương Thù Uyển rồi, không bằng lang quân cũng thả Vân Tô về đi.”

“Dù sao Vân Tô cũng là nha hoàn của muội, suy cho cùng những chuyện nàng ta làm cũng chỉ là vô tình lỡ tay mà thôi.”

“Vân Tô?”

Thẩm Dục hơi dừng chân, dường như lặp lại cái tên này một lần mới nhớ ra người này là ai.

“Nếu Trăn Trăn thật sự muốn gặp nàng ta, có lẽ có thể để Bạch Tịch mang một ngón tay của nàng ta đến.”

“Còn những phần khác, e là khó tìm đủ được…”

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, tựa như đang cười, nhưng trên mặt gần như không có cảm xúc vui buồn nào.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Dục không phải người có tình cảm với bất kỳ ai.

Hắn có thể đối xử tốt với bất cứ ai, nhưng đừng nói chuyện tình cảm với hắn.

Lại càng đừng ngông cuồng nghĩ rằng bản thân có thể thay đổi điều gì.

Nếu không, ai cũng sẽ có cùng một kết cục mà thôi.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận