Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 52: Nữ chính trong nguyên tác bỏ trốn rồi

Ghi chú: Từ chương này Thẩm Trăn đã hết giá trị lợi dụng với Thẩm Dục rồi nên mình đổi ngôi xưng hô là “ta” – “ngươi” thay cho “ta” – “muội”.

Trong Tê Lạc Viện không thiếu dược liệu, cũng chẳng thiếu những thứ bồi bổ cơ thể.

Sau khi điều dưỡng tốt, Thẩm Trăn chủ động đến Ỷ Nguy Các xin gặp Thẩm Dục.

 

Sau khi Tri Ngu đến vào hôm đó, dường như nàng ta đã nghĩ thông suốt một số chuyện, bèn nói với Thẩm Dục: “Về chuyện thân thế của lang quân, ta không thể nói.”

Dường như người nam nhân không hề bất ngờ trước lời nói của nàng ta, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ngươi đã quyết định xong rồi?”

Dường như Thẩm Trăn hiểu được hàm ý trong lời hắn, sắc mặt thoáng tái nhợt.

Nhưng ngay sau đó, nàng ta như đã hạ quyết tâm: “Ta đã hứa với mẫu thân rồi nên không thể nói cho lang quân.”

Thẩm Dục ngước mắt nhìn nàng ta: “Vậy thì… ngươi không còn tác dụng gì đối với ta nữa rồi.”

Hắn thản nhiên nói ra lời biến nàng ta thành một quân cờ bị bỏ đi, đủ thấy hắn thực sự chẳng hề bận tâm.

Thẩm Trăn bấu chặt ngón tay trong lòng bàn tay, cổ họng nghẹn lại: “Lang quân giết ta đi…”

Nàng ta đã đoán được tâm tính hắn vốn không đơn giản như bề ngoài, có lẽ cũng đoán được lý do hắn giữ nàng ta lại bấy lâu nay.

Thẩm Trăn không phải người vô tâm, nàng ta biết rõ hắn đã hao tốn bao nhiêu tiền bạc, dược liệu để chăm sóc một người bệnh tật sắp chết như nàng ta.

Giờ đây nàng ta đã trở thành thứ vô dụng với hắn, hắn giết nàng, e rằng cũng không có lý do để nương tay.

“Chỉ là sau khi ta chết, mong lang quân hãy nói với phu nhân một câu xin lỗi, ta… ta không ngờ phu nhân lại thay đổi như vậy…”

Nàng đã luôn dùng thành kiến sâu nặng để đối đãi với Tri Ngu, nhưng người hẹp hòi từ đầu đến cuối vẫn chỉ có mình nàng ta mà thôi.

Lúc này nàng ta đã nhìn thấy, cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào.

Thẩm Dục lại ngoài dự liệu của nàng ta mà đáp lời: “Ta sẽ không giết ngươi.”

“Dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên mà đúng không?”

Giọng nói dịu dàng đó nói ra những lời có vẻ như nhớ tình cũ, nhưng đối với Thẩm Trăn lại rất có tính mê hoặc.

Thẩm Trăn ngẩn người, nghĩ đến những tình cảm trong quá khứ, trong lòng quả nhiên chua xót đến đỏ hoe mắt.

Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến vị phu nhân kia phải chịu nhiều ấm ức như vậy, mà đối phương vẫn cam lòng rời khỏi Thẩm Dục, thì nàng ta thật sự chẳng còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại.

Sau khi Thẩm Trăn rời đi, Thẩm Dục vẫn cầm bút trong tay, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên.

Cuối cùng Bạch Tịch không nhịn được nữa, nhíu mày hỏi: “Lang quân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Lời đã nói đến mức này, dù có ép Thẩm Trăn nói nữa cũng chưa chắc sẽ khai thật.

Thẩm Dục thản nhiên nói: “Ta hỏi không ra, không có nghĩa là người khác cũng vậy.”

Hắn khép cuốn công văn vừa phê duyệt trong tay lại, đặt sang một bên rồi ra lệnh: “Hãy để Bạch Tàng tiếp cận nàng ta.”

Bạch Tịch hơi ngạc nhiên.

Bấy lâu nay Bạch Tàng luôn âm thầm bảo vệ Thẩm Trăn, chỉ có điều bản thân Thẩm Trăn lại hoàn toàn không hay biết.

“Ý của lang quân là…”

Muốn Bạch Tàng đường hoàng xuất hiện, quang minh chính đại đến gần Thẩm Trăn ư?

Bạch Tịch làm việc bên cạnh Thẩm Dục đã lâu, đương nhiên không phải kẻ ngu dốt.

Suy nghĩ một chút, cậu nhanh chóng hiểu ra.

Trong chuyện của Thẩm Trăn, nếu lang quân thực sự muốn, chỉ e rằng dùng chính mình làm điều kiện trao đổi thì đã có được câu trả lời từ miệng của Thẩm Trăn từ lâu rồi.

Nhưng đối với Thẩm Dục, nếu giữ Thẩm Trăn lại bên người là cách duy nhất để đến gần đáp án thì những năm tháng hắn lăn lộn trong chốn quan trường cũng thật quá nực cười.

Năm ấy, thân thể của Thẩm Trăn gần như đèn dầu sắp cạn, nhẹ không được, nặng cũng chẳng xong, hở chút là bệnh, mà mỗi lần ngã bệnh lại có thể trực tiếp đoạt đi tính mạng nàng ta.

Hiện giờ nàng ta có thể khoẻ lại đều là nhờ những dược liệu quý hiếm bồi dưỡng từng chút một.

Giờ đây, thân thể đã tốt lên, tất nhiên lang quân nhà bọn họ nên lấy ra thủ đoạn chân chính rồi.

Bạch Tàng chính là một trong những quân cờ dưới tay hắn.

Sau khi Thẩm Trăn hỏi Tri Ngu về ngày rời đi, bèn viết một lá thư, nhờ người hầu đáng tin cậy đưa cho đối phương.

Nàng ta cố tình đi trước hai ngày, cùng A Nhiễm âm thầm rời khỏi phủ, chẳng từ  biệt bất cứ ai.

A Nhiễm nói: “Cô nương yên tâm, nô tỳ chắc chắn sẽ không có ai theo sau, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở bên ngoài…”

Để che mắt người khác, A Nhiễm cần phải quay về phủ một chuyến, ít nhiều cũng chậm hơn Thẩm Trăn một bước.

Sau khi hai người hẹn ước xong xuôi, Thẩm Trăn liền lên xe ngựa rời đi.

Phu xe là người của Nghi Xuân Lâu, phía sau còn có một số đường dây có thể đưa người rời khỏi kinh thành.

Ai ngờ giữa đường, tên phu xe kia lại nảy sinh ý đồ xấu xa.

Trong lúc bất ngờ, Thẩm Trăn được một người nam nhân cứu giúp.

Người này thân hình cao lớn, ngũ quan cương nghị anh tuấn, phong cách làm việc dứt khoát gọn gàng.

Thẩm Trăn nhận ra người nam nhân này, mấy năm trước đối phương đã từng cứu nàng ta, thậm chí chẳng lưu lại danh tính, cứ thế xoay người rời đi.

Đột nhiên gặp lại, đương nhiên nàng ta rất bất ngờ, nhưng nhiều hơn là cảm kích.

“Huynh… họ Bạch?”

Bạch Tàng cụp mắt liếc nhìn nàng ta: “Thẩm cô nương, đã lâu không gặp.”

“Ta đã bảo người dân trong thôn gần đây báo quan rồi, nếu ngươi đã không sao thì ta xin phép đi trước.”

Thẩm Trăn vốn cũng từng nghi ngờ hắn, nhưng thậm chí đối phương chẳng thèm liếc nhìn nàng ta, cứ thế giống nhiều năm trước hành hiệp trượng nghĩa, nói xong liền muốn rời đi.

Lúc này trời đã tối, tên phu xe kia còn hôn mê bất tỉnh, không biết khi nào sẽ tỉnh lại.

Trong lòng Thẩm Trăn rất sợ hãi.

“Bạch đại ca, huynh… huynh muốn đi đâu?”

Bạch Tàng thuận miệng nói ra một địa danh, lại trùng hợp với nơi nàng ta muốn tới.

Nàng ta càng kinh ngạc, thấy đối phương muốn thúc ngựa rời đi, lúc này mới lấy hết dũng khí lên tiếng: “Bạch đại ca, huynh có thể cho ta đi nhờ một đoạn không? Ta có thể trả bạc cho huynh.”

Bạch Tàng hơi khựng lại, quay đầu liếc nhìn nàng ta.

Dường như hắn cân nhắc đôi chút rồi nói với nàng ta: “Vậy thì một lượng bạc.”

“Một lượng bạc sao đủ…”

“Vậy thì ngươi tìm người khác đi.”

Thẩm Trăn phát hiện hắn hơi mất kiên nhẫn, dĩ nhiên đoán được một lượng bạc này có lẽ là do hắn sợ nàng ta lo lắng nên mới chịu nhận.

Không phải nàng ta không biết việc gặp được người tốt ở bên ngoài khó khăn đến mức nào, lúc này không khỏi cảm kích: “Vậy… ta trả huynh một lượng bạc, nhưng nếu trên đường có chỗ nào có thể giúp huynh, mong huynh đừng khách khí.”

Bạch Tàng liếc nàng một cái, không ý kiến gì.

Hôm sau tại Thẩm phủ.

Tên phu xe là lão bộc lâu năm của Thẩm phủ, xưa nay vẫn một lòng trung thành với Thẩm phủ.

Phu nhân nói muốn tới chùa Vụ Sơn để trả lễ, sáng sớm, ông ta đã dậy sớm dắt một con ngựa tía buộc vào xe.

Hôm nay chở phu nhân đến chùa Vụ Sơn, xe ngựa dừng lại bên bờ sông Vụ Sơn.

Điểm đặc biệt của chùa Vụ Sơn là trên sông không có cầu, muốn qua chỉ có thể đi thuyền.

Hai chủ tớ đặc biệt dặn dò phu xe nửa canh giờ sau nhất định phải chờ ở đây.

“Nửa canh giờ sau phu nhân chúng ta sẽ quay lại, nếu thấy lão già ngươi lén lút trốn đi uống rượu thì đừng trách ta không nương ta.”

Phu xe cười đáp: “Phu nhân và Nhứ Nhứ cô nương cứ yên tâm đi, hôm nay ta nhất định không uống rượu.”

Phu xe này nghiện rượu như mạng, nhưng vẫn biết phân rõ nặng nhẹ.

Thế nên, sau khi trông thấy phu nhân v nha hoàn lên thuyền qua sông, ông ta chỉ tiện thể đi vào bụi cỏ một chút, rồi lập tức quay lại xe ngựa trông chừng.

Nửa canh giờ sau, phu xe đang ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy, ước chừng thời gian đã gần tới, bèn rướn cổ ngó về phía mặt sông.

May mắn thay, rất nhanh, bên kia sông có một chiếc thuyền khởi động, bóng dáng của hai chủ tớ mơ hồ trông rất giống phu nhân của ông ta.

Phu xe lập tức thúc giục con ngựa đang lười biếng, chuẩn bị đón chủ tử về phủ.

Nào ngờ còn chưa kịp xoay đầu xe, ông ta đã trơ mắt nhìn con thuyền nhỏ kia đi được nửa đường, đột nhiên cả người lẫn thuyền chìm xuống nước, không để lại chút dấu vết…

Sau một hồi sắp xếp, chuyện của Thẩm Trăn đã được giải quyết một nửa.

Hôm nay Thẩm Dục theo chân thánh thượng vi hành xuống dân gian.

Đến lúc chuẩn bị trở về, Thẩm Dục lại ở trên một chiếc xe ngựa dường như đang đợi ai đó.

Tông Giác sinh lòng hiếu kỳ, cũng không vội về cung, cùng hắn ngồi trên xe ngựa uống trà, nghịch chiếc quạt gấp trong tay.

“Bạc Nhiên đang chờ ai vậy?”

Đối phương chậm rãi nói với giọng điệu khó đoán: “Một đứa trẻ không nghe lời.”

“Đợi bắt được nàng về, vi thần cũng rất đau đầu không biết lần này nên trừng phạt như nào…”

Tông Giác nghe vậy, lập tức hứng thú, không khỏi cười nói: “Nghe có vẻ đứa trẻ trong miệng ngươi thường xuyên không nghe lời nhỉ?”

Ánh mắt Thẩm Dục u ám, nâng tay rót một chén trà.

Cũng không phải lúc nào cũng không ngoan.

Nghĩ đến lúc sau khi nàng dùng Ngũ Sắc Yên, bị hắn ác ý giả vờ không biết gì, vẫn tiếp tục đùa giỡn nàng.

Lúc đó, dù xấu hổ đến nỗi da thịt trắng muốt ửng hồng, nàng vẫn ngoan ngoãn mềm mại nằm im.

Để mặc hắn yêu thương.

Lúc không ngoan lại càng muốn bị hắn bắt nạt đến nỗi hốc mắt đỏ hoe.

Muốn nhốt nàng ngay dưới mí mắt hắn, chỉ có thể nước mắt lưng tròng không còn chỗ trốn tránh…

Thẩm Dục cũng không chắc lần này muốn xử trí nàng như thế nào, nhưng nếu còn muốn dùng chiêu bài thầm mến hắn để lừa gạt hắn thì thật sự không nên.

Nàng tự cho rằng chỉ cần tìm được một chiếc xe ngựa có thể không cần kiểm tra thân phận là có thể thuận lợi ra khỏi thành mà không bị người ta phát hiện.

Lại không ngờ rằng, Thẩm Dục còn quen thuộc những con đường ngầm hơn nàng rất nhiều.

Hắn không biết mình đã bắt được bao nhiêu phạm nhân vọng tưởng trốn khỏi kinh thành trên những chiếc xe ngựa như vậy.

Thế nên, thậm chí người nam nhân rất mong chờ, khoảnh khắc nàng vén rèm xe lên bước vào, có lẽ sẽ đỏ hoe mắt không dám khóc thành tiếng, không biết sẽ đáng thương bất lực đến mức nào.

Mà Tri Ngu, người đã sớm trở thành vật trong tay Thẩm Dục trong chuyện lần này, thậm chí vẫn không hề hay biết mà đi về phía xe ngựa.

Chiếc xe này là do nàng hao hết tâm tư, cậy nhờ đủ mọi quan hệ mới tìm được.

Đối phương làm nghề này quanh năm chưa từng thất thủ.

Lần này nàng khôn ngoan hơn, thay đổi trang phục, cũng bôi lên mặt lớp phấn vàng sậm, đi trên đường không ai thèm liếc nhìn nàng một cái.

Tri Ngu nghĩ, lẽ ra nhiệm vụ của nàng phải tiếp tục cho đến khi Thẩm Dục đăng cơ mới có thể chấm dứt.

Nhưng hiện tại những chuyện xấu mà nàng cần làm cũng đã làm xong, tiếp tục ở giữa Thẩm Dục và Thẩm Trăn chỉ càng cản trở bọn họ, khiến Thẩm Trăn suy nghĩ nhiều.

Theo Tri Ngu thấy, khâu “chìm thuyền” nguy hiểm nhất đã qua.

Tiếp theo, chỉ cần lên chiếc xe ngựa đó thì tất thảy sẽ có thể thoát khỏi ván cờ này.

Càng đến gần xe ngựa, bước chân nàng càng vội vã.

Đúng lúc đó, một người bán hàng rong đẩy xe lao ra, khiến nàng không kịp đề phòng đụng đổ mấy loại rau quả trong xe của đối phương.

“Ngươi không có mắt à?”

Người bán hàng rong kia không chịu buông tha, người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, nói Lý Tam lại bắt đầu rồi.

Người này ngày thường chỉ biết ăn chơi lêu lổng, chuyên nhìn ai trên đường có ánh mắt lơ đãng, liền thừa lúc đối phương không chú ý giả vờ va chạm, để thừa cơ tống tiền. 

Có điều, vóc dáng của người bán hàng rong vạm vỡ thô kệch, những người qua đường dù biết rõ cũng không dám vạch trần hay tiến lên ngăn cản.

Tri Ngu sợ nếu dây dưa lâu sẽ gây ra động tĩnh lớn.

Huống hồ, chiếc xe ngựa kia vì để bảo đảm an toàn, luôn có quy định đến giờ là lập tức rời đi, tuyệt đối không chờ ai.

Bởi vậy, nàng không nói hai lời móc ra mấy mẩu bạc vụn ném cho đối phương.

Phản ứng nhanh gọn như vậy ngược lại khiến người bán hàng rong kia hơi ngạc nhiên, dù sao cũng lấy được tiền mới chịu buông tha.

Chuyện bất ngờ trên đường khiến Tri Ngu lo lắng đến mức mồ hôi sắp chảy ra.

Bước chân tiếp tục vội vàng vượt qua đám đông này, từng bước từng bước tiến lại gần, sự mong đợi trong lòng cũng gần như đạt đến đỉnh điểm.

Dường như chỉ cần bước lên xe ngựa, nàng có thể chạm tay trước đến ngày mình thoát khỏi cốt truyện.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc nàng sắp đến nơi, đột nhiên có người từ phía sau mạnh mẽ kéo nàng lại.

Tri Ngu quay đầu lại nhìn thấy Nhứ Nhứ.

“Phu nhân, trong phủ xảy ra chuyện rồi…”

Nhứ Nhứ vội vàng chạy tới, thậm chí hơi thở còn chưa ổn định.

Là A Nhiễm âm thầm tìm đến nàng ấy.

Trước khi đi, Thẩm Trăn từng dặn A Nhiễm rằng, lúc cần thiết có thể tin tưởng vị phu nhân kia.

Lúc ấy, A Nhiễm chỉ xem đó như một câu bông đùa, chẳng ngờ lời của cô nương lại ứng nghiệm nhanh đến vậy.

A Nhiễm kể với Nhứ Nhứ, hôm qua Thẩm Trăn nhờ quan hệ tìm một phu xe ở Nghi Xuân Lâu để đưa nàng ta rời kinh, nhưng người lại mất tích ở Nghi Xuân Lâu, không thấy xuất hiện.

Trong lòng A Nhiễm rất lo lắng sợ hãi, nhưng không dám nói trực tiếp chuyện này cho Thẩm Dục hay quan phủ.

Bởi vì một khi chuyện này lộ ra ngoài, thanh danh của cô nương sẽ không giữ được.

Nàng ta quá hiểu rõ cô nương, cô nương coi trọng danh tiết hơn cả tính mạng.

Nếu biết A Nhiễm chưa chắc chắn đã vội vàng để lộ chuyện này ra ngoài, chỉ sợ từ nay về sau sẽ không bao giờ tha thứ cho A Nhiễm…

Tri Ngu nghe vậy càng kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

Đương nhiên nàng cũng biết Nghi Xuân Lâu cũng làm những chuyện lén lút đưa người rời khỏi kinh thành, nhưng vì đã đọc sách nên nàng biết nơi đó không an toàn, cho nên Tri Ngu gần như loại bỏ phương án đó để rời khỏi kinh thành.

Vả lại trong sách quả thật có chuyện Thẩm Trăn bị nhốt vào thanh lâu.

Nhưng chuyện đó rõ ràng là chuyện xảy ra rất lâu sau khi Thẩm Dục đăng cơ, sao lại đột nhiên sớm hơn?

Hơn nữa Tri Ngu nhớ rằng, cũng vì chuyện đó mà còn xuất hiện một nam phụ luôn bảo vệ Thẩm Trăn?

“Thôi vậy, phu nhân, chúng ta lên xe rồi nói.”

Nhứ Nhứ vừa nhận lấy hành lý trên người Tri Ngu, vừa kéo nàng nhanh chóng ra phía sau xe ngựa.

Ngay lúc gã phu xe mất kiên nhẫn nhìn quanh tìm người, đột nhiên Tri Ngu đột nhiên quay người lại, giữ chặt cánh tay Nhứ Nhứ.

“Nhứ Nhứ, muội đợi một chút…”

Tâm tư của Tri Ngu dần rối loạn.

Nàng không chắc sau khi cốt truyện đột ngột thay đổi, liệu bên cạnh Thẩm Trăn có còn người bảo vệ hay không.

Nhưng nếu không có, đây chính là chuyện ngoài ý muốn ngoài cốt truyện.

Như vậy, ngoài nàng ra thì không ai có thể cứu Thẩm Trăn.

Hơn nữa, Tri Ngư nhớ rõ ràng, trở ngại lớn nhất sau này Thẩm Trân muốn gả cho Thẩm Dục làm Hoàng hậu chính là những triều thần đó vạch trần chuyện xấu hổ nàng ta từng vào thanh lâu.

Thẩm Dục có quan tâm đến chuyện đó không thì không ai rõ, nhưng hắn không hề giúp đỡ Thẩm Trăn nhiều, dường như việc đối phương có thể làm Hoàng hậu của hắn hay không thì có cũng được, không có cũng chẳng sao, khiến Thẩm Trăn gặp phải trở ngại và thất bại cực lớn.

Có lẽ A Nhiễm cũng lo lắng điểm này, nếu bây giờ để Thẩm Dục biết chuyện này, tình cảm vốn dĩ không vững chắc của Thẩm Trăn và hắn sẽ càng trở nên mong manh, đừng nói chi đến chuyện sau này…

Nghĩ đến đây, gương mặt của Tri Ngu càng thêm do dự.

“Nhứ Nhứ, tạm thời chúng ta chưa thể lên xe ngựa…”

Ít nhất, bây giờ không thể.

Thẩm Trăn ở Nghi Xuân Lâu còn dễ nói, nàng có thể tận dụng một số lợi thế đã đọc sách để nghĩ cách cứu đối phương ra, bảo toàn thanh danh của đối phương.

Nhưng nếu đối phương không ở thanh lâu mà bỏ lại A Nhiễm chạy trốn thì…

Theo lời A Nhiễm nói, vốn dĩ Thẩm Trăn muốn chạy trốn.

Không có nữ chính, ai sẽ đến chữa lành cứu rỗi Thẩm Dục?

Là người vợ độc ác, Tri Ngu tự nhận mình không có bản lĩnh đó.

Có lẽ vì thiếu hào quang nữ chính, ngoài việc vô duyên vô cớ khiến nam chính trở nên biến thái hơn… nàng còn không có năng lực khiến đối phương đối xử dịu dàng hòa nhã với nàng như trước mặt Thẩm Trăn.

Nhưng thật sự là vế sau, Tri Ngu vừa nghĩ đến ý nghĩ này đã cảm thấy da đầu tê dại.

Nếu thật sự như vậy, chi bằng kịch bản này làm lại từ đầu còn hơn…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận