Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Chương 46: Lòng dạ
Từ nhỏ, cơ thể của Thẩm Trăn quá suy nhược, dù hiện tại đã điều dưỡng tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn còn vẻ mong manh, gầy yếu.
Vô tình nghe được mấy bà vú thảo luận về việc nữ tử quá yếu ớt sẽ khó sinh con, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng ta liên tưởng đến bản thân mình.
Những ngày tiếp theo có lẽ là do dùng quá nhiều canh bổ, thuốc bổ nên Thẩm Trăn luôn cảm thấy tức ngực.
“Có phải gần đây thời tiết thay đổi thất thường quá không? Nên cô nương mới luôn thấy tức ngực?” A Nhiễm đẩy cửa sổ rộng hơn để gió bên ngoài thổi vào.
Thẩm Trăn không trả lời, nhưng trong lòng nàng ta lại cảm thấy đây không giống tức ngực, mà giống như một loại uất ức hơn.
Mà nguyên nhân sâu sắc chính là ý định muốn lật lọng của phu nhân.
A Nhiễm mang trà ra ngoài.
Thẩm Trăn lại bắt đầu cầm kim chỉ lên tiếp tục thêu thùa.
Vân Tô mang đến cho nàng ta mấy loại vải mới nhập về trong mùa này để nàng ta cắt may, rồi đứng bên cạnh mãi không chịu lui xuống.
Thẩm Trăn khẽ nhíu mày, ngẩng lên nhìn Vân Tô.
“Sao ngươi còn chưa lui xuống?”
Vân Tô nhìn thấy nét u uất trong đáy mắt Thẩm Trăn thì càng xót xa hơn.
Ánh mắt nàng ta hơi do dự, rồi cắn môi nói: “Cô nương, nô tỳ từng bắt gặp phu nhân lén lút muốn mua chuộc Liễu ma ma, còn bí mật thương lượng với đối phương.”
“Phu nhân từng nói, muốn đẩy cô nương xuống nước…”
“Ngươi nói gì?”
Vân Tô lập tức quỳ xuống, thề thốt: “Nếu nô tỳ nói dối sẽ bị trời đánh sét đánh, chết không yên!”
Vẻ kinh ngạc hiện thoáng qua trên mặt Thẩm Trăn, lát sau mới bảo nàng ta đứng lên.
Nàng ta hỏi: “Ngươi nói với ta những điều này làm gì?”
Vân Tô đáp: “Nô tỳ một lòng chỉ muốn báo đáp cô nương.”
“Vốn dĩ tâm địa phu nhân độc ác, nàng ta chắc chắn sẽ không thực hiện lời hứa với cô nương, và nô tỳ cho rằng, nếu cô nương ở một mình với phu nhân, nếu ở bên những nơi có nước nguy hiểm kia mà quay lưng về phía phu nhân, vậy thì chắc chắn phu nhân sẽ không do dự mà đẩy cô nương xuống nước…”
“Nhưng…”
Lời nói của Vân Tô thay đổi, đáy mắt nàng ta dần hiện lên một tia thâm trầm.
“Nếu cảnh tượng như vậy xảy ra ngay trước mặt mọi người, để nhiều người nhìn thấy bộ mặt nham hiểm của phu nhân, nàng ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại danh tiếng, không xứng làm phu nhân của Thẩm phủ nữa.”
Thân là thê tử, đừng nói là ghen tuông sẽ dễ dàng bị đuổi bỏ, nếu phẩm hạnh bại hoại đến mức dám ngang nhiên đẩy người xuống nước trước mặt bao người như vậy, đừng nói là những phu nhân quý tộc luôn tự cho mình cao quý không chịu xuất hiện cùng một chỗ, nhưng mà nếu truyền đến tai những người tôn quý quyền uy hơn, chỉ e rằng chỉ đuổi bỏ Tri Ngu vẫn còn nhẹ.
Trong lời giả thuyết của Vân Tô ẩn giấu một hàm ý khó nhận thấy.
Thẩm Trăn nghe ra điều đó, động tác khâu vá trong tay dần chậm lại, ngay sau đó đột nhiên nói câu “Im miệng”.
Vân Tô thấy nàng ta không chịu tiếp thu, lập tức sốt ruột: “Cô nương, đây cũng là vì tốt cho lang quân, vả lại cô nương cứ giữ khuôn phép như vậy cũng không được…”
Tim Thẩm Trăn đập mạnh, nhanh chóng cắt ngang lời còn lại của nàng ta: “Ta không muốn nghe những lời này, lui xuống đi.”
Nàng ta dứt khoát quay lưng đi, không nhìn Vân Tô thêm lần nào nữa.
Vân Tô lập tức im bặt, sợ chọc nàng ta tức giận, chỉ đành không cam lòng lui xuống trước.
Sau khi nàng ta rời đi, Thẩm Trăn mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cửa phòng trống vắng.
Nàng ta không khỏi hồi tưởng lại những lời Vân Tô vừa nói.
Nếu nàng ta và Tri Ngu cùng đứng bên bờ sông, đối phương thực sự sẽ đẩy mình xuống nước sao?
Nếu không, vậy thì chứng tỏ tình huống mà Vân Tô vừa nói căn bản sẽ không xảy ra.
Nhưng…
Nếu có thì sao?
….
Bên này Tri Ngư tỉnh dậy từ trong giấc mơ, mơ hồ cảm thấy mình vừa gặp phải ác mộng gì đó, nhưng vì ngủ quá mơ màng nên không thể nhớ ra.
Bị phu nhân che dấu một số chuyện phong tình với lang quân, nên Nhứ Nhứ sau khi từ Tri gia về chỉ nghĩ rằng dạo này nàng luôn trong trạng thái mơ màng, rất thuần thục xoa bóp thái dương cho nàng.
Chỉ là trong miệng vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm oán trách.
“Hôm nay nô tỳ lại chạm mặt nha hoàn Vân Tô kia, thật đáng ghét, hiện giờ nàng ta ở Tê Lạc Viện đắc ý lắm…”
Tri Ngu chẳng bận tâm đến những chuyện này, nàng chỉ quan tâm tin tức bên ngoài hơn.
“Lễ đăng cơ của tân quân hẳn là đã kết thúc rồi nhỉ?”
Sau khi thiên tử trúng gió bị liệt nửa người, Nhị hoàng tử Tông Giác lên ngôi, đồng thời sắc phong đối phương làm Thái thượng hoàng, đưa đến đạo quán tĩnh dưỡng.
Đã qua lâu như vậy, các nghi thức đăng cơ của tân Hoàng đế hẳn đã ổn định rồi mới phải.
Điều này có nghĩa là ngày mà Thẩm Dục bị người khác đâm sau lưng không còn xa nữa.
Theo lý mà nói, người như Thẩm Dục nếu bị tính kế thì phần lớn cũng giống như trước đây, vì quyền thế chưa đủ vững chắc, trước khi đứng vững gót chân đã bị kẻ quyền cao chức trọng liên thủ chèn ép, đả kích.
Sau đó thì như tình cảnh hiện tại, rõ ràng hắn đã đứng đứng vững vàng, theo lý thì càng không thể dễ dàng bị đâm sau lưng như vậy.
Nhưng trớ trêu thay, người đâm sau lưng hắn lại chính là vị tân Hoàng đế kia.
Sở dĩ hắn không hề đề phòng, cũng chính là vì Tông Giác và hắn là giao tình vào sinh ra tử.
Trong một lần săn bắn sau này, thậm chí đối phương còn suýt nữa bỏ mạng vì đỡ một mũi tên cho hắn.
Có lẽ trong bóng tối có sự dẫn dắt của quan hệ huyết thống, Tông Giác rất ỷ lại và tin tưởng Thẩm Dục, thậm chí sẵn sàng vì hắn mà dâng cả tính mạng.
Mà tất nhiên việc Thẩm Dục dốc lòng phò tá hắn cũng đã cân nhắc đến nhân phẩm và năng lực của hắn.
Bỏ qua tình riêng, Tông Giác thực sự là người thích hợp nhất để trở thành tân Hoàng đế.
Và sau khi đăng cơ, sự thiên vị của hắn dành cho Thẩm Dục đạt đến đỉnh điểm, một tay nâng Thẩm Dục lên địa vị quyền lực dưới một người trên vạn người. Thẩm Dục cũng giúp hắn giải quyết không ít hậu họa và rắc rối ngoan cố do Đại hoàng tử để lại.
Trớ trêu thay, không lâu sau khi Thái thượng hoàng qua đời, Tông Giác vô tình biết được thân phận thật sự của Thẩm Dục.
Có lẽ trong dòng máu của hoàng tộc bọn họ ít nhiều đều có sự điên cuồng.
Đến nỗi trước đây hắn thiên vị Thẩm Dục đến mức có thể đỡ tên cho đối phương, sau đó vì chuyện này, với bản tính đa nghi của mình, thậm chí hắn còn nghi ngờ mục đích Thẩm Dục nâng đỡ mình ngay từ đầu là không đơn thuần.
Đêm nào cũng mơ thấy Thẩm Dục phản bội mình.
Vì càng sợ người mà mình ỷ lại sâu sắc về mặt tình cảm sẽ đâm một nhát sau lưng, nên khi triều thần hãm hại Thẩm Dục, nhìn bề ngoài hắn giúp Thẩm Dục, nhưng cuối cùng chính hắn đã tự tay đẩy Thẩm Dục xuống vực sâu.
Mới có chuyện Thẩm Dục lưu lạc đến dị quốc, sau khi chịu đựng hết tất cả những khổ sở trên đời, rồi sau khi trèo lên đỉnh cao quyền lực hắn mới bắt đầu những cuộc chiến tranh đẫm máu đầy chán ghét.
Những mảnh thi thể tay chân vương vãi khắp đường phố và ngõ hẻm, ngay cả bùn đất cũng nhuốm sắc đỏ tanh nồng.
Còn kết cục của Tông Giác khỏi cần nói cũng biết.
Điều khác biệt của kiếp này chính là, sau này, khi Thẩm Trăn tìm được cơ hội thích hợp, sẽ đưa ra bằng chứng xác thực, nói cho Thẩm Dục biết về thân thế của hắn.
Thẩm Dục hiểu rõ Tông Giác, nên hắn hiểu rằng kẻ thù lớn nhất của mình sau này không phải ai khác, mà chính là Tông Giác.
Bởi vậy, khi triều thần bày mưu hãm hại, hắn không hề phản kháng, thậm chí còn âm thầm ngầm đồng ý với sự hãm hại này. Trước khi Tông Giác còn chưa kịp sắp xếp mọi thứ, hắn đã chủ động xin lưu đày, sớm rời khỏi kinh thành.
Có lẽ cả hai người bọn họ đều mang trong mình sự điên cuồng như nhau.
Thẩm Dục biết Tông Giác sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, thế nên hắn gần như không chút do dự mà nhắm vào ngai vàng dưới chân Tông Giác…
Lúc này, trong cung.
Trên mặt Tông Giác lộ ra vẻ vui mừng chưa từng có.
“Năm đó, mẫu phi ta vẫn còn là Thục phi, dì ta chính là Dung phi, cả hai cùng hầu hạ phụ hoàng, nhưng sau này lại xảy ra tai nạn khi đến chùa Minh Giác để cầu phúc…”
Một trận hoả hoạn lớn ở chùa Minh Giác đã vây khốn mẫu phi và phụ hoàng của hắn.
Dì hắn vì cứu họ mà lao vào biển lửa, nhưng cuối cùng, phụ hoàng lại ôm mẫu phi của hắn đang hôn mê đi ra, còn dì hắn thì vĩnh viễn chôn thân trong biển lửa.
“Không ngờ, sau bao năm trời, phụ hoàng vừa mới liệt giường thì đột nhiên dì lại sống sờ sờ quay về…”
Mặc dù có rất nhiều sự trùng hợp và khúc mắc.
Nhưng với Tông Giác mà nói, đây chẳng phải là niềm vui bất ngờ sao?
“Bạc Nhiên, ta xem ngươi như huynh trưởng, nên cũng muốn hỏi ý kiến ngươi, ngươi thấy ta muốn sắc phong dù ta làm Thái hậu có được không?”
Mẫu phi hắn mất khi còn rất trẻ, đến lúc lâm chung vẫn còn nhớ đến dì, bởi vậy, Tông Giác cũng có phần tình cảm sâu nặng đối với người dì này.
Thẩm Dục liếc nhìn hắn một cái: “Tất nhiên chủ ý của bệ hạ là thỏa đáng, chỉ là làm vậy e rằng quá đường đột.”
“Không bằng trước tiên phục hồi thân phận Thái phi, sau đó chọn một ngày xuất hiện cát quẻ, rồi mới chính thức đưa ra sắc phong.”
Tông Giác bật cười: “Xem ra là ta vui mừng quá nên quên mất…”
Hắn đang định bảo Thẩm Dục lại cùng dùng bữa, vừa lúc này một phi tần trẻ tuổi bên ngoài dùng giọng điệu ngạo mạn ra lệnh cho nội thị canh cửa tránh ra.
Người này chính là phi tần được Tông Giác sủng ái nhất dạo gần đây, được Tông Giác nuông chiều đến mức chẳng còn quy củ gì nữa.
Đang định xông vào bèn nhìn thấy trong điện vẫn còn những thần tử khác ở đó, sắc mặt lập tức hơi sững lại.
Tông Giác thấy vậy, khuôn mặt trầm xuống: “Lui xuống.”
Sủng phi nọ nhận ra bản thân đã lỗ m.ãng quấy nhiễu chính sự của hắn, vội vàng thu lại vẻ ngông cuồng hống hách, cúi đầu hành lễ rồi lui xuống.
Thẩm Dục thoáng liếc một cái, phát hiện đôi mắt của đối phương có nét rất giống thê tử của mình.
Nếu là trước kia, chắc chắn hắn sẽ chẳng buồn để ý, thậm chí còn khinh thường để ý.
Nhưng mà… vị tân Hoàng đế này bắt đầu từ khi nào…
Thẩm Dục còn nhớ rằng, khi Đại hoàng tử vẫn còn tại vị, Tông Giác vẫn là Nhị hoàng tử, trong phòng hắn cũng từng có một nha hoàn quần áo xộc xệch chạy ra, mà đôi mắt người nọ cũng có vài phần tương tự Tri Ngu…
Tông Giác không phải kẻ ngốc, sau khi thấy Thẩm Dục nhìn sủng phi của mình, hắn cũng không ngại cho đối phương biết suy nghĩ của mình.
“Bạc Nhiên, ta luôn cảm thấy chúng ta giống như huynh đệ từ kiếp trước vậy.”
Tông Giác cong môi, trong mắt hắn, sủng phi này chẳng khác nào những món đồ chơi trước đây.
Nhưng hắn vẫn rất thẳng thắn nói với Thẩm Dục: “Sở thích của chúng ta cũng không khác nhau là mấy…”
“Có điều ngươi cứ yên tâm, ta là người có nguyên tắc, thà tự chặt đứt tay chân, cũng tuyệt đối không mơ tưởng đến thê tử của người khác, huống chi là thê tử của Bạc Nhiên.”
Nghe xong, Thẩm Dục chỉ thản nhiên đáp: “Bệ hạ quá lời rồi.”
…
Cân nhắc việc sau khi Tân hoàng đế đăng cơ, đoạn cốt truyện quan trọng trong sách cũng không còn xa nữa.
Tri Ngu đoán rằng, chỉ cần Thẩm Trăn mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi, tình cảm giữa nàng ta và Thẩm Dục phát triển ổn định thì hắn có thể biết được thân thế của mình sớm hơn.
Thế nhưng sau khi suy nghĩ xong chuyện này, lòng nàng vẫn thấp thỏm không yên, sợ rằng sẽ xảy ra biến cố nào đó.
Giống như trước khi nộp một bài tập quan trọng, cảm giác căng thẳng bất an, sợ rằng bài tập đó sẽ bị rơi giữa đường hoặc không may bị nước làm nhòe mực.
Tri Ngu muốn nhanh chóng bàn bạc một số chuyện với Thẩm Trăn, vừa hay trên đường đến Tê Lạc Viện lại bắt gặp nàng ta đang tản bộ.
Thẩm Trăn cầm một cây quạt nhỏ trong tay, nhưng chẳng hề phe phẩy.
Nàng ta chìm đắm trong suy tư mà không nhận ra bất kỳ ánh mắt nào.
Tri Ngu xách váy lên, hơi nóng lòng muốn chạy đến thương lượng với đối phương.
Tà váy dài vướng víu cùng với vài viên đá vụn lăn lóc trên đường.
Suýt chút nữa Tri Ngu bị vấp ngã, vừa hay Thẩm Dục đi ngang qua hành lang đã kịp thời đưa tay đỡ lấy nàng.
Điều này không phải là trùng hợp.
Sau khi Thẩm Dục trở về, đi ngang qua đây đã nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Tri Ngu.
Hắn đã quan sát nàng một hồi lâu, không khỏi suy nghĩ sâu xa về tâm sự mà nàng cất giấu không muốn để hắn biết rốt cuộc là gì.
Ấy thế mà nàng lại hoàn toàn không hay biết, tâm trí tập trung đến mức suýt nữa ngã nhào trên đường.
Tri Ngu được người ta đỡ mới tránh khỏi một cú ngã mạnh xuống đất.
Nàng thu hồi ánh mắt khỏi Thẩm Trăn, đang định ngẩng đầu cảm ơn người đã đỡ mình lại bất ngờ nhìn thấy Thẩm Dục.
Thấy đối phương là hắn, vốn dĩ mỹ nhân còn thản nhiên lập tức trở nên bất an muốn giãy khỏi vòng tay của hắn.
Thẩm Dục thấy bộ dạng nàng vội vàng muốn thoát khỏi mình, đáy mắt không khỏi lóe lên một tia u ám.
Hắn buông bàn tay đang nắm cổ tay mềm mại của nàng ra, thu lại vẻ âm u trong đáy mắt, giọng nói bình tĩnh nhắc nhở: “Nàng không thể chạy nhảy tuỳ tiện như vậy trong phủ được.”
Vừa rồi, nàng đi rất nhanh, gần như chạy như bay.
Vừa vụng về không đoan trang thì thôi, nếu chẳng may té ngã chảy máu thì thật phiền phức.
Tâm tư Tri Ngu đang đặt ở nơi khác, nghe thấy hắn cố ý nói ra những lời này, ánh mắt liền lộ ra vẻ nghi ngờ: “Vì sao?”
Ánh mắt Thẩm Dục chậm rãi rơi xuống vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
“Lỡ như trong bụng nàng đã có con của chúng ta thì sao?”
Tri Ngu sững lại, thân mình lập tức cứng đờ.
Da đầu nàng tê dại nhìn theo ánh mắt hắn xuống bụng mình, nghe thấy giọng điệu ngày khó đoán của người nam nhân truyền đến.
“Nếu đã có con rồi, chúng ta sẽ không thể phân rõ giới hạn nữa…”
“A Ngu nói có đúng không?”
Tri Ngu theo bản năng đưa tay che bụng, suýt chút nữa sợ hãi đổ mồ hôi lạnh: “Sao có thể…”
“Sao lại không thể?”
“Dù sao…”
Thẩm Dục rũ hàng mi dài xuống, nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Đã bắn vào nhiều lần như vậy, lại còn rất sâu nữa… xác suất hẳn là cao hơn so với những đôi nam nữ bình thường.”
Tri Ngu ngẩn người, khi hiểu ra ý sâu xa trong lời nói của hắn thì hai má đột nhiên nóng bừng như lửa đốt.
Thế nhưng nam nhân trước mặt vẫn giữ giọng điệu bình thản như thể đang bàn luận về thời tiết hôm nay, không hề cảm thấy câu nói của mình có bất cứ điều gì không ổn, thậm chí còn nhàn nhã bổ sung chi tiết.
Trước khi Thẩm Trăn đến gần hơn, gần đến mức có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, Tri Ngu chỉ có thể nhịn sự nóng rát ở bên tai, lên tiếng đáp lại: “Được…”
“Vậy tối nay chúng ta cùng dùng bữa với Thẩm cô nương nhé?”
Thẩm Trăn nghe thấy nàng lớn tiếng nói ra câu này, dần dần bước chậm lại.
Vốn dĩ muốn tiến lên hỏi Tri Ngư đã nghĩ xong chưa, nhưng ai ngờ lại kẹt trong tình thế muốn tiến cũng không được, mà lùi cũng chẳng xong.
Nàng ta nhìn thấy vẻ chột dạ thoáng qua trong mắt vị phu nhân này, mơ hồ đoán được có lẽ chỉ là do thấy mình nên nàng mới cố ý nói dối.
Chỉ là để từ chối trả lời câu hỏi của nàng ta nên mới cố ý tiếp tục dùng lang quân làm lá chắn sao?
Tim Thẩm Trăn nghẹn lại, nghe thấy lang quân rõ ràng không có ý định này, nhưng dưới ánh mắt khẩn trương mong chờ của vị phu nhân kia, cuối cùng cũng chậm rãi đáp “Được.”