Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn

Chương 49: Nóng đến phỏng lưỡi (1)

Bị cuốn vào vụ rơi xuống nước đầy rối ren này, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng tức giận của vị Thẩm đại nhân kia khiến thái y không dám sơ suất, cẩn thận bắt mạch cho Thẩm Trăn vô cùng kỹ lưỡng.

Thái y nói: “Dường như trước đây Thẩm cô nương luôn u uất trong lòng, hơn nữa thể chất của nàng yếu đuối bẩm sinh, nên bồi bổ bằng những đồ có tính ấm nóng, nhưng dạo gần đây lại đột ngột dùng nhiều thuốc bổ mang tính nóng…”

Vừa rồi tức giận đến mức phun ra một ngụm máu đen trong ngực, tổn hại đến cơ thể là điều đương nhiên, nhưng cũng gián tiếp làm thông thoáng khí ứ đọng trong người nàng ta.

Tóm lại, không có gì quá đáng ngại.

Sau khi Thẩm Trăn hôn mê vì suy nhược, Thẩm Dục lập tức sai người đưa nàng ta về phủ.

Thấy vậy, trong lòng Tri Ngu cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà Thẩm Trăn không có gì đáng ngại, nếu không, tiếp theo nàng thực sự không biết phải ăn nói như thế nào với cốt truyện.

Bên này, lão đại phu được Thẩm Dục phái người đi mời cũng đã được mời vào cung.

Theo lý thuyết, lão đại phu là một đại phu dân gian, không thể dễ dàng ra vào hoàng cung như vậy.

Thế nhưng vào năm Hoài Đức, trong Thái y viện từng xuất hiện một thần y trẻ tuổi, thần y đó làm việc không giống người thường, dù ở hậu cung cũng không bao giờ thích tuân theo các quy tắc trong cung.

Vậy mà vẫn nhờ bản lĩnh của mình mà ngồi lên vị trí viện sử (*) của Thái y viện.

(*) Viện sử: người giữ chức vụ ghi chép các hồ sơ bệnh án, các phương thuốc và các sự kiện liên quan đến y tế trong triều đình.

Y thuật của ông ấy tuyệt diệu nhưng chẳng cam tâm bị bó buộc nơi thâm cung chỉ để khám bệnh cho các phi tần, nữ quyến, bèn tự mình xin Hoài Đức đế cho xuất cung đi cứu giúp bách tính. dâng sớ thỉnh cầu Hoài Đức Đế cho phép xuất cung, chu du dân gian cứu giúp bách tính. 

Hoài Đức đế nhân từ, tất nhiên là cho ông ấy rời đi, nhưng cũng cho phép ông ấy có thể tuỳ ý ra vào hoàng cung, đề phòng khi cần thiết. 

Lão đại phu chính là vị thần y ngồi ở ghế viện sử của Thái y viện năm xưa.

Sau khi khám vết thương trên cổ tay Tri Ngu, vẻ mặt của lão đại phu càng không hài lòng.

“Tiểu tử nhà ngươi, trong Thái y viện nhiều thuốc như vậy mà không dùng? Chẳng lẽ sợ thuốc của thái y để lại sẹo sao…”

Tri Ngu khẽ run mí mắt, rồi nghĩ đến những lời Thẩm Dục vừa nói.

Thế nhưng lão đại phu vẫn lẩm bẩm một mình, một bụng bất mãn.

“Dù có dùng thuốc của ta thì tốt hơn, nhưng muốn hoàn toàn không để lại sẹo, sau này vẫn phải phối hợp bôi thuốc mỗi ngày.”

“Ta đâu phải là thần tiên, đừng có gì cũng trông chờ vào ta, phiền chết đi được…”

Chỉ là rắc xong thuốc bột, cầm máu, băng bó qua loa hai lớp vải gạc rồi kết thúc, tay nghề đúng là vụng về hết chỗ nói.

Người sành sỏi đều biết thuốc bột kia mới là thứ quý giá, còn kẻ không biết lại chỉ coi đối phương là một lang băm tầm thường từ trong dân gian.

Nhưng lúc này tâm trạng của Tri Ngu vô cùng phức tạp, căn bản không có thời gian để ý đến vị đại phu trước mắt rốt cuộc là danh y hay chỉ là một gã lang băm.

Dù đối phương có rắc một nắm tro lên cổ tay nàng thì nàng cũng không để ý, chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu là làm thế nào để giải quyết tình thế trước mắt.

Đặc biệt là Nhứ Nhứ, người đã gây ra chuyện nghiêm trọng như vậy…

Trong cung xảy ra chuyện lớn nhỏ, Thẩm Dục còn phải ở lại giải quyết hậu quả, cũng phải cho tân Hoàng đế một lời giải thích.

Trước khi hắn rời đi, Tri Ngu không nhịn không được mà lên tiếng: “Bạc Nhiên, đại phu cũng nói chỉ cần bôi thuốc thì sẽ không để lại sẹo, có thể để Nhứ Nhứ về cùng ta được không…”

Thẩm Dục lạnh lùng liếc nàng một cái:  “Phải không?”

Dường như hắn chưa từng có ý định buông tha cho Nhứ Nhứ, cũng không hề dao động chút nào.

Trong thời gian đó, Tri Ngu bị đưa về Hương Thù Uyển và bị giam lỏng dưới danh nghĩa nghỉ ngơi, nhưng đến cả bóng dáng của Nhứ Nhứ nàng cũng không thấy.

Các nha hoàn cũng phát hiện Nhứ Nhứ không có ở đây, nhưng đã được dặn dò nên không dám nhiều lời, thấy phu nhân không vui, dù các nàng chăm sóc tận tâm thế nào cũng chẳng thể khiến nàng giãn mày.

Qua một đêm, hai ba nha hoàn ở hành lang không khỏi xì xào bàn tán về chuyện này.

“Nghe nói Nhứ Nhứ tỷ tỷ phạm phải trọng tội nên mới bị bắt đi, ngay cả phu nhân cũng không cầu xin được, đúng là lang quân vì Thẩm cô nương mà xuống tay tàn nhẫn thật.”

Người bên cạnh nghe vậy càng tò mò, không khỏi hỏi: “Sao Hạnh Nhi tỷ lại biết rõ như vậy? Có phải là biết nội tình gì không? Mau nói cho chúng ta nghe đi.”

“Chuyện này còn cần biết nội tình gì nữa? Nhứ Nhứ phạm lỗi lớn như vậy, khiến Thẩm cô nương tức giận đến mức thổ huyết, ngươi nghĩ xem, nàng ta có kết cục gì tốt chứ…”

Hạnh Nhi còn chưa nói hết, bỗng nhiên vai bị ai đó đụng một cái, ngẩng đầu lên, nàng ta đã thấy phu nhân đang tựa vào khung cửa.

Sắc mặt mấy nha hoàn này lập tức thay đổi, vội vàng cúi đầu hành lễ, sau đó lui xuống.

Tri Ngu nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong đầu vang lên những lời vừa rồi, cả người không khỏi ngẩn ngơ.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi những nha hoàn đó, khi có nha hoàn đến muốn thay thuốc cho phu nhân, thậm chí nàng cố ý hất thuốc đi, hoàn toàn không cho người ta cởi băng gạc trên cổ tay mình.

Buổi tối bắt đầu không còn khẩu vị, đến tận giữa trưa hôm sau càng không thèm liếc nhìn đến những món ăn đó, chứ đừng nói là ăn.

Cho đến khi Thẩm Dục xử lý xong công việc đến đây, Tri Ngu cũng chẳng buồn để ý hắn có nghe ai bẩm báo hay không, chỉ nằm úp sấp trên ghế nằm, hoàn toàn không muốn đoái hoài.

Vẻ mặt của Thẩm Dục vẫn lạnh lùng như cũ.

Hắn liếc nhìn nàng một cái, sau đó phân phó người hầu chuẩn bị ít cháo thanh đạm.

Hắn ngồi xuống bên cạnh, bảo nàng đưa tay ra.

Mỹ nhân làm như không nghe thấy, Thẩm Dục rũ mắt nhìn nàng, khi muốn trực tiếp vươn tay kéo cổ tay nàng từ trong lòng ra, nàng lại đột ngột tránh đi.

Tri Ngu ngồi dậy, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Ta buồn ngủ rồi, không muốn nói chuyện với ai hết.”

Nàng hiểu rõ tính cách xấu xa của hắn…

Đa phần là sợ nàng cứ thế mà chết quách đi, như vậy không đủ để hắn từ từ tra tấn trút giận mới phải.

Nàng tránh khỏi bàn tay hắn, tự mình đứng dậy bước về phía phòng ngủ.

Thẩm Dục ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt hơi âm trầm nhìn theo bóng lưng nàng.

Khi Tri Ngu sắp đến cửa phòng ngủ, nàng phát hiện sau lưng cũng có tiếng bước chân bám sát.

Mi mắt nàng đột nhiên giật mạnh, bước chân nhanh hơn đi vào phòng ngủ, muốn đưa tay đóng sầm cửa lại, nhưng một bàn tay đã chặn ngay khe cửa.

Tim nàng đập loạn xạ, hai tay vẫn dồn sức đóng cửa lại, nhưng dường như ngón tay của đối phương không có cảm giác đau đớn, không những không chịu rutd ra mà còn dùng sức xoay lòng bàn tay, dễ dàng đẩy cửa ra.

Khiến Tri Ngu cũng phải lui lại mấy bước.

Sắc mặt Thẩm Dục lập tức trầm xuống.

Hắn liếc nhìn vết hằn sâu trên mu bàn tay, đột nhiên cười lạnh: “Lá gan của nàng đúng là càng ngày càng lớn rồi nhỉ?”

Giờ không chỉ dám rạch cổ tay, còn dám bày ra thái độ với hắn, có phải cảm thấy hắn sẽ để tâm phải không?

Khi thấy ánh mắt nàng hơi sợ hãi, còn muốn xoay người trốn vào trong, người nam nhân trực tiếp bước nhanh tới, nắm chặt nàng kéo vào lòng.

Tri Ngu bất ngờ bị hắn ôm vào lòng, cổ tay lại đang bị thương nên không có sức để giãy giụa.

Nhớ đến những lời đồn đoán của đám nha hoàn, rằng Nhứ Nhứ có lẽ đã không còn nữa, hốc mắt nàng lập tức đỏ lên, không kìm được mà đưa tay đấm vào ngực hắn, giọng nói run rẩy: “Ngài buông ta ra…”

Đột nhiên nàng ra tay đánh người, nhưng vì đã bỏ mấy bữa cơm nên đánh không có lực, ngược lại còn tự mình làm rách vết thương, máu tươi dần dần thấm qua lớp vải.

Thẩm Dục chưa từng thấy dáng vẻ đánh người mà chẳng có tác dụng, lại còn tự làm đau chính mình như vậy của nàng.

Hắn mặc kệ nàng đánh, chỉ là sắc mặt càng lạnh lẽo, giọng điệu âm u: “Xem ra, nàng thực sự không hy vọng tỳ nữ của mình có thể tiếp tục sống trong phủ nữa rồi —”

Một câu nói lập tức khiến mỹ nhân trong lòng đang tức giận xấu hổ đột nhiên ngây người.

Tri Ngu thoáng ngây người, trong mắt lộ ra chút do dự.

Nhứ Nhứ… vậy mà vẫn còn trong phủ, chưa bị trừng phạt ư?

Biết đâu?

Biết đâu mấy ngày nay hắn bận rộn, chưa kịp ra tay với Nhứ Nhứ thì sao…

Trong phòng dường như có tiếng động, nhưng sau đó lại đột nhiên rơi vào tĩnh lặng đến mức không một người hầu nào dám ló đầu ra nghe ngóng.

Mãi đến khi lang quân ra lệnh cho người mang thuốc men và băng gạc vào phòng, những người hầu đó mới vội vàng bắt tay vào chuẩn bị.

Lần này thay thuốc cho phu nhân, cuối cùng phu nhân cũng ngoan ngoãn, không hề phản kháng nữa.

Một bát cháo cá thơm ngon nóng hổi được mang lên.

Nhìn vẻ mặt Tri Ngu nóng lòng muốn hỏi rõ điều gì đó, Thẩm Dục chỉ khẽ gõ ngón tay lên bàn: “Bây giờ còn có khẩu vị nữa không?”

Tri Ngu hiểu ý hắn, khẽ bấm nhẹ đầu ngón tay, giọng nhỏ như muỗi kêu “Có khẩu vị rồi”, rồi chủ động cầm bát cháo đã múc sẵn trong tay.

Nhưng khổ nỗi vết thương lại nằm trên cổ tay phải, vừa rồi đánh hắn làm ảnh hưởng đến vết thương, lúc cần dùng đến tay lại càng thấy chẳng thể linh hoạt như thường.

Run run múc một thìa cháo, nhưng đột nhiên mu bàn tay nàng bị một bàn tay ấm áp chạm vào khiến nàng khẽ run lên.

Những ngón tay thon dài trắng nõn muốn nhanh chóng rút ra khỏi tay hắn, nhưng lại bị Thẩm Dục trực tiếp nắm vào lòng bàn tay, sau đó lấy tay nàng ra khỏi chiếc thìa sứ.

Hắn khuấy bát cháo, rồi trực tiếp thay nàng cầm thìa, đút đến bên môi nàng.

Tri Ngu hơi cứng người lại, nhưng Thẩm Dục lại nói: “Có lẽ mấy ngày nữa còn phải cùng ta đến vài nơi, đừng làm mất mặt ta.”

Tri Ngu lại nhớ rõ ràng nam chính trong nguyên tác chưa bao giờ đưa nguyên chủ ra ngoài.

Hắn nói như vậy… rõ ràng là muốn hiện tại nàng không dám phản kháng.

Nghĩ đến việc Nhứ Nhứ vẫn đang bị giữ trong tay hắn, nàng chỉ đành phối hợp ngoan ngoãn hé miệng uống một ngụm.

Chỉ là vừa mới nếm được một chút, sắc mặt nàng đã hơi biến đổi, vẻ mặt như muốn nôn ra mà lại không dám.

Thẩm Dục thấy vậy hỏi nàng: “Nàng sao vậy?”

Tri Ngu miễn cưỡng nuốt xuống, khoé mắt còn vương chút lệ do bị nóng.

“Nóng… nóng quá…”

Đôi mắt hắn trầm xuống, giọng điệu như ghét bỏ: “Thật là yếu đuối…”

Tri Ngu nghe vậy trong lòng càng không vui.

Nàng có bảo hắn đút cho mình đâu, còn nói nàng yếu đuối nữa, thật vô lý…

Thấy vẻ mặt tức giận nhưng không dám phản bác của nàn, Thẩm Dục cũng chỉ tặc lưỡi một tiếng, đặt chiếc thìa sứ xuống, rồi nâng nhẹ cằm nàng lên, bảo nàng há miệng.

Đầu lưỡi Tri Ngu vẫn còn cảm giác bỏng rát, cũng lo sợ bị phỏng rộp nên cũng để hắn xem thử.

Dù sao ở đây cũng đã khám bệnh vài lần, hai lần đầu đại phu bảo nàng há miệng để khám thì nàng còn ngại ngùng, sau này mới dần quen.

Chỗ nào không thoải mái, ngay cả Nhứ Nhứ cũng sẽ bảo nàng há miệng xem lưỡi có bị nóng hay không.

Người nam nhân lại bảo nàng thè lưỡi ra một chút, nàng cũng ngoan ngoãn thè chiếc lưỡi hồng ra một chút.

Chiếc lưỡi nhỏ màu hồng ướt át không bị phồng rộp gì, chỉ là hơi đỏ lên đôi chút.

Nhìn vào cũng giống như màu sắc quyến rũ như bị ai đó cắn mút thật mạnh, chẳng thể chịu nổi bất kỳ sự giày vò nào.

Thẩm Dục thấy vậy không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt càng tối sầm lại.

Tri Ngu ngậm đầu lưỡi, dần dần phát hiện khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Khiến nàng không dám nhìn thẳng vào gương mặt đột nhiên phóng đại của hắn trước mặt mình.

Chỉ rũ mắt xuống, không dám nhìn lung tung.

Nhưng hơi thở phả trên má nàng là thật, khiến nàng cảm thấy, khoảng cách gần như chỉ cần một khắc nữa là hắn có thể chạm vào…

Nàng lập tức giơ tay chống lên ngực hắn, người cũng hơi lùi về phía sau.

Cằm nàng thoát khỏi những ngón tay hắn đang nâng đỡ, lập tức nghiêng mặt đi mới dám nhẹ nhàng hô hấp.

“Ta đỡ hơn nhiều rồi…”

Thẩm Dục liếc thấy một vệt ửng hồng trên vành tai nàng, chỉ xoa xoa ngón tay, giọng nói hơi trầm xuống.

“Lại đây, ăn hết bát cháo đi.”

Lần này, hắn đã biết múc một thìa rồi thổi nguội trước khi đút vào miệng nàng.

Hắn cố ý để ý mỗi thìa cháo đút cho Tri Ngu đều ở nhiệt độ vừa phải, không để nàng bị bỏng thêm lần nào nữa.

Chỉ là, mỗi lần như vậy, ánh mắt hắn lại vô thức lướt qua bờ môi nàng, hoặc là nơi cần cổ khẽ chuyển động theo từng ngụm cháo nuốt xuống.

Mỗi ánh mắt vô tình rơi trên người nàng đều khiến nàng rất khó chịu.

Chỉ cảm thấy ăn cháo cũng trở thành một chuyện như tra tấn, ngồi trên ghế như ngồi trên đống lửa.

Khó khăn lắm mới đút xong ngụm cuối cùng, Tri Ngu li.ếm môi, nóng lòng muốn hỏi tiếp tình hình của của Nhứ Nhứ.

Thẩm Dục hơi nghiêng người tựa vào lưng ghế, đặt bát xuống chiếc bàn gỗ tử đàn, thản nhiên trả lời nàng.

“Tứ chi vẫn còn, có thể ồn ào náo loạn.”

Tri Ngu phần nào hiểu được hàm ý trong câu nói ấy, lúc này tảng đá đè nặng trong lòng mới bất chợt rơi xuống.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận