Tác Thành Cho Phu Quân Với Bạch Nguyệt Quang Của Hắn
Chương 20: Hình phạt vừa mới bắt đầu
Tri Ngu rõ ràng bị dọa sợ hãi.
Dù rằng với tính cách của nàng thì không đến nỗi hoảng sợ mà bật khóc.
Nhưng phản ứng của cơ thể lại hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của nàng, khóe mắt nóng hổi ẩm ướt, hơi thở cũng gấp gáp tựa như thiêu đốt.
Khi nghe thấy vải ở sau lưng bị xé rách vang lên lanh lảnh, đầu óc nàng bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Trong sách… Trong sách không viết như thế này…
Đến nỗi khi vạt áo trượt xuống theo làn da tuyết trắng, nàng cũng không kịp phản ứng lại ngay lập tức.
Mãi đến khi gò tuyết trắng được trang trí bằng chuỗi lựu bảo châu chợt cảm nhận được một luồng hơi lạnh lẽ ra không nên có xâm nhập vào.
Cảm giác nhục nhã dâng tràn, nàng theo bản năng giơ tay che trước ngực mới miễn cưỡng che được nửa phần cơ thể.
Cơ thể run rẩy càng ngày càng không thể kiểm soát.
Những chuỗi tua rua xích vàng trang trí xung quanh khẽ đung đua phát ra tiếng leng keng bé nhỏ.
Thanh âm vụn vặt đó vang lên cực kỳ tinh tế, chẳng những khiến người ta cảm thấy chói tai, ngược lại còn vô cùng êm tai bởi sự tinh xảo trong thiết kế.
Ngay cả một động tĩnh nhỏ như vậy cũng chỉ khiến người ta cảm thấy quá nhẹ.
E rằng cần phải va chạm kịch liệt hơn, kéo dài hơn, mới có thể phát ra thanh âm rõ ràng đủ để xoa dịu cảm giác ngứa ngáy trong lòng.
Mà hết thảy cảnh tượng ấy đều rơi vào đáy mắt Thẩm Dục.
Dưới đầu ngón tay hắn, chuỗi châu tròn trịa còn thảm hại hơn tưởng tượng.
Vài sợi dây vắt chéo sau lưng cùng với hai sợi lỏng lẻo bên hông đan xen vào nhau nửa ẩn nửa hiện dưới vạt đã rách tả tơi.
Chỉ bấy nhiêu thôi mà cảnh tượng trước mắt đã mê hoặc đến cực điểm, nếu lại xé thêm một đoạn nữa, nhìn thấy những hình ảnh kí.ch th.ích thị giác hơn, e rằng ngay cả Liễu Hạ Huệ (*) sống lại cũng không thể bước ra khỏi căn phòng này với y phục chỉnh tề…
(*) Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770 – 476 TCN), ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.
Trong mắt Thẩm Dục ánh lên một tầng u ám nặng nề, hắn dõi theo nàng, thấy nàng cắn môi đến đỏ ửng, tựa như quả hồng chín mọng treo trên cành, vô cùng dụ hoặc hấp dẫn người khác muốn cắn một miếng.
Rốt cuộc… vẫn là quá nhát gan.
Có lẽ vì tuổi còn nhỏ, chưa từng trải qua những chuyện quá đen tối nên lúc nào cũng mang bộ dáng ngây ngô chẳng biết sợ hãi.
Hiện tại bị dọa sợ lại bày ra vẻ đáng thương vô tội, đáng thương vô tội đến mức khiến người ta muốn nương tay với nàng.
Bàn tay ôm lấy bờ vai mảnh mai của nàng, hơi thở gần như phả lên mái tóc mai, hắn lại nhẹ giọng hỏi: “Nói cho ta biết, đêm nay nàng coi ta là ai?”
Rõ ràng là dáng vẻ thường ngày của hắn, nhưng Tri Ngu lại căng thẳng như thể nghe thấy có rắn độc thè lưỡi bên tai mình, bất giác toát ra tầng mồ hôi lạnh.
Có lẽ vì nàng đã thay đổi quá nhiều tình tiết phía trước, cho nên… đã ảnh hưởng trực tiếp đến cục diện hiện tại.
Vốn dĩ Thẩm Dục không trực tiếp bước vào những chuyện đấu đá này, nay lại bị cuốn vào, có lẽ cũng có thể tự cảm nhận được mùi vị khi bị thê tử phản bội?
Thái độ hắn bày ra như thể muốn nói rõ cho Tri Ngu biết, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện lần này.
Nếu sơ suất mất mạng dưới tay hắn, thì sau này… cũng sẽ chẳng còn cái gọi là sau này nữa.
Vô số suy đoán lướt qua trong đầu, lần đầu tiên Tri Ngu cảm thấy hoang mang không biết phải làm thế nào mới phải…
Nếu là nguyên chủ, nàng ấy sẽ làm gì?
Dẫu có thực sự là hồng hạnh vượt tường, nàng cũng nhất định sẽ biện giải cho bản thân…
Nghĩ đến đây, tâm trí Tri Ngu bỗng chốc sáng tỏ, hơi thở cũng dần bình ổn lại.
Người nam nhân đưa tay nắm lấy cằm nàng từ phía sau, nàng nghiêng đầu, hàng mi khẽ run rẩy theo từng nhịp hô hấp, lúc này mới lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên.
“Là…”
“Là lang quân.”
Người mà nàng muốn quyến rũ chính là lang quân…
“A Ngu xưa nay vẫn vậy, trong mắt, trong lòng, trong miệng… đều chỉ có mình lang quân.”
Giọng điệu gần như thổ lộ, dù là lời nói dối để duy trì hình tượng nhân vật của nguyên chủ.
Nhưng khi thực sự phải thốt ra những lời này, vẫn không khỏi khiến vành tai nàng nóng bừng.
Mỹ nhân y phục xộc xệch, cố nén giọt lệ nơi khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào, từng câu từng chữ đều là “lang quân”.
Thẩm Dục chăm chú nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng.
Từ nhỏ hắn thường được tán dương là mưu trí hơn người.
Sau này làm quan ở Đại Lý Tự, đã gặp qua không biết bao nhiêu phạm nhân tội ác tày trời, có kẻ uy hiếp, có kẻ cầu xin, phần lớn đều cực kỳ giỏi bịa đặt.
Rất ít ai có thể lừa được hắn, mà nếu có, cũng chỉ là do ngày hôm đó tâm trạng của hắn tốt nên lười vạch trần mà thôi.
So với đám tội nhân liều lĩnh ấy, lời nói dối của nàng chẳng khác nào mảnh giấy dán trên ô cửa sổ cũ kỹ, chẳng chịu nổi một cú chọc thủng.
Không cần tốn công sức tra khảo tàn khốc, cũng có thể vạch trần dễ dàng.
Nhưng hôm nay, dường như hắn cũng lười vạch trần…
Nhưng tâm tư muốn trừng phạt nàng đã có từ lâu.
Giày vò, chà đạp, làm thương tổn, rốt cuộc phải dùng cách thức nào mới thỏa đáng? Trong hình phòng có hơn trăm loại cực hình, nhưng hắn suy đi nghĩ lại vẫn chưa tìm ra một biện pháp nào vừa ý nhất.
Bàn tay đang nắm lấy má nàng dần chuyển sang vu.ốt ve làn da mịn màng một bên gò má, rồi chầm chậm trượt xuống chiếc cổ trắng như tuyết thấm đẫm mồ hôi.
Tri Ngu càng thêm hoảng hốt, không biết nghĩ tới điều gì mà bất chợt ôm chặt lấy cổ tay hắn, giọng nói khẽ run rẩy mang theo chút ấm ức: “Cũng bởi vì đố kỵ… mới… mới muốn khiến lang quân ghen tuông…”
Chiếc cổ yếu ớt được thay thế bằng gương mặt nàng, chủ động vùi vào lòng bàn tay hắn tựa như con mèo nhỏ yếu mềm cọ sát lấy lòng, miệng vẫn không ngừng cầu xin bằng giọng điệu mềm mại: “Ta thích lang quân.”
“Thích lắm, thích lắm…”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
“Lang quân, tên gian phu kia đã bị bắt, hiện đang ở ngoài cửa.”
Ánh mắt Thẩm Dục khẽ hướng về phía phát ra âm thanh, cách một cánh cửa, hắn không chút do dự lên tiếng: “Lôi xuống…”
“Không… đừng mà…”
Tựa như đã dự cảm được điều gì, Tri Ngu gần như bật thốt lên theo bản năng.
Nhưng ngay khi đối diện với đôi mắt u ám sâu thẳm của hắn, nàng lại lập tức sợ hãi rụt tay về, chỉ biết ôm chặt lấy chính mình.
…
Chốc lát sau, cửa phòng mở ra từ bên trong.
Sau khi Thẩm Dục y phục chỉnh tề rời đi, Nhứ Nhứ vội vã lao vào trong phòng.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy phu nhân, Nhứ Nhứ vẫn sững sờ.
Mỹ nhân trên giường lộ nửa bờ vai hương ngọc, tóc đen tán loạn, y phục cũng bị xé rách nát.
Chiếc giường hỗn độn như thể vừa bị người ta hung hăng chà đạp.
Tim Nhứ Nhứ nhói lên, nếu là ngày thường, nàng chắc hẳn sẽ vui mừng vì cuối cùng lang quân và phu nhân đã có tiến triển.
Nhưng trông thấy bộ dạng đáng thương của phu nhân nhà mình, nàng chỉ cảm thấy nếu lang quân thực sự ức hiếp phu nhân thì quả thực… quả thực chẳng khác gì một tên cầm thú đội lốt người.
“Phu nhân, tên… tên gian phu kia đã bị đuổi khỏi phủ rồi, không có gì đáng ngại…”
Nàng đã nói những chuyện xảy ra với đám thị vệ mặt lạnh bên cạnh lang quân.
Lời nàng thuật lại còn được thêm mắm dặm muối vô tình trùng khớp với lời nói dối mà Tri Ngu đã bịa ra.
Phu nhân vì ghen tị nên mới cố ý tìm một nam nhân để lang quân ghen…
Huống hồ, người mà Nhứ Nhứ chọn lại là kẻ bị thiến, càng là bằng chứng xác thực giúp phu nhân thoát khỏi tội danh “hồng hạnh vượt tường”.
Tri Ngu như thể vừa thoát khỏi kiếp nạn, cả thân thể rã rời vô lực.
“Chuẩn bị chút nước ấm…”
Bộ dạng lúc này của nàng thực sự quá khó coi…
Trong mấy ngày sóng yên biển lặng, Tri Ngu mới dần chấp nhận sự thật rằng lần thay đổi kịch bản trước đã thất bại.
Người xưa có câu, sai một ly đi một dặm, đạo lý này đủ để giải thích nguyên nhân thất bại hôm ấy.
Nhưng mấy đêm nay, nàng đều mơ thấy mình không thể thoát khỏi chuỗi lựu bảo châu hoang đường trên người.
Rồi đột nhiên bị một bàn tay rộng lớn vu.ốt ve từng viên bảo châu.
Không quan tâm đến cảm nhận của nàng, thậm chí còn chậm rãi m.ơn tr.ớn từng viên một…
Mỗi lần giật mình tỉnh giấc, mặt nàng đều đỏ bừng, chỉ cảm thấy bản thân thật hoang đường.
Nàng lại nghi ngờ có phải bản tính của mình thật sự không thuần khiết nên đêm nào cũng mơ những giấc mơ khó lòng nói rõ?
Trong khoảng thời gian này, Nhứ Nhứ nhiều lần đến Tê Lạc Viện để dò hỏi và xin Ngọc Quỳ Dao Sơn.
Nhưng lần nào Liễu ma ma cũng cười lạnh chế nhạo từ chối, sau đó Tri Ngu lại lặng lẽ ngăn Nhứ Nhứ lại.
Lần này ngay cả Thẩm Trăn cũng chẳng chịu cho thì càng không cần bàn đến Liễu ma ma.
“Nhưng mà… chắc lang quân sẽ không truy cứu nữa chứ…”
Tuy Nhứ Nhứ không nói rõ truy cứu chuyện gì, nhưng chủ tớ hai người đều ngầm hiểu trong lòng.
Tri Ngu vẫn còn chút nghi ngờ.
Theo như nội dung trong sách, tính tình của Thẩm Dục không phải quá tệ.
Đa phần hắn vẫn luôn ôn hòa, dễ gần.
Nếu không phải lần trước nàng cố tình chọc giận hắn thì có lẽ cũng không khiến hắn nhất thời tức giận mà đối xử với nàng như vậy…
Suy nghĩ này lướt qua trong lòng, Tri Ngu tự cho rằng chuyện này chắc sẽ không có hậu quả gì nữa.
Không ngờ sáng hôm nay, Tri Ngu theo thói quen đạp chăn ra khỏi chân, lại phát hiện chăn bị ai đó nghịch ngợm ném trở lại.
Sau mấy lần lặp lại, nàng mơ màng mở mắt, lập tức bị bóng người trước giường dọa cho giật mình ngồi bật dậy.
Nàng theo phản xạ định kéo chăn che thân lại phát hiện chăn đã bị hắn giữ chặt trong tay.
“Nàng sợ nóng?”
Tri Ngu ngẩn ra, sau đó mặt đỏ bừng, vội vàng kéo lại vạt áo gần như sắp xộc xệch để lộ cảnh tượng sâu hút ở cổ áo…
Nàng thực ra vẫn chưa quen với y phục nơi này, trong trường hợp không ảnh hưởng đến cốt truyện, thường ngày nàng vẫn hay lười biếng không muốn mặc đủ lớp y phục.
Vì vậy, lời giải thích có phần khô khan, yếu ớt: “Ta… lúc đi ngủ ta mặc nội y cảm thấy khó chịu…”
Lớp nội y bên trong không giống như các loại y phục rộng rãi khác, mà bó sát lấy ngực để tránh lung lay lộn xộn, tránh khiến người ta cảm thấy không đoan trang.
Ánh mắt Thẩm Dục không nhịn được mà rơi xuống xương quai xanh của nàng.
Quả thật, đầy đặn hơn so với lúc mặc y phục chỉnh tề, càng khiến người ta khó lòng rời mắt.
Nhưng giọng điệu của nam nhân vẫn bình thản như thường: “Ta không hỏi chuyện này.”
Hắn buông chiếc chăn trong tay ra, giọng điệu ra lệnh: “Dậy, đi theo ta.”
Tri Ngu rất muốn hỏi đi đâu, nhưng đối phương chẳng cho nàng cơ hội đã xoay người bước ra khỏi phòng.
Thẩm Dục dẫn nàng đến một viện khác.
Bên trong cùng là nơi hắn không cho phép bất kỳ ai tùy tiện đặt chân vào.
Ở một góc phòng, không biết từ bao giờ đã đặt sẵn một chiếc lồng chim khổng lồ.
Lồng sắt màu đen tuyền, bề mặt nhẵn bóng, tỏa ra luồng hơi lạnh khiến người ta dựng tóc gáy.
Mỗi một thanh trụ trên lồng đều là loại vật liệu cứng rắn, nước lửa khó xâm, đao kiếm khó hủy – chính là thứ mà Thẩm Dục đã sai người tìm về trong những ngày tháng nhàm chán trước kia.
Tri Ngu cứng đờ tại chỗ, nhìn chiếc lồng khổng lồ đủ để nhốt người này mà da đầu không khỏi tê dại.
Càng không thể tin nổi là lời ra lệnh nhàn nhạt của nam nhân bảo nàng “Vào trong”.
Hắn…
Hắn có sở thích ngược đãi người khác sao? Tại sao lại muốn nhốt nàng vào lồng chim?
Lần đầu tiên gặp phải chuyện vượt quá nhận thức của Tri Ngu như vậy, nàng theo bản năng kháng cự.
Nhưng lùi lại chưa được hai bước đã tự chui đầu vào lưới, va phải lồng ng.ực rắn chắc của nam nhân, nàng còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp, rung động từ lồng ng.ực hắn truyền đến.
Hắn cúi đầu, cánh môi dán sát vào vành tai trắng nõn nhỏ nhắn của nàng: “Không phải muốn chữa khỏi chân cho ca ca nàng sao?”
“Muốn thì ngoan ngoãn tự mình vào đi.”
Một khi đã bước vào trong thì hình phạt thực sự mới chính thức bắt đầu…