Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 38: Làm bạn
“Hoàng huynh, A Vô…” Tam Hoàng tử chạy như bay đến.
Cho dù rất sợ hãi, nhưng lý trí của A Vô vẫn còn, nàng vội móc kim bạc ra, sau khi châm cứu cho Cố Trường Quân ngừng chảy máu, nàng mới khóc thật to.
Loại chênh lệch tâm lý này thật là đáng sợ, trong một nháy mắt, trái tim của nàng muốn nhảy ra ngoài.
Vì để phòng ngừa quân dịch đột nhiên tập kích, Tam Hoàng tử ra lệnh lui lại.
Trong một sơn trang.
Sau năm ngày hôn mê, Cố Trường Quân tỉnh lại.
Năm ngày này, A Vô không biết ngày đêm mà chăm sóc Cố Trường Quân. Bởi vì sốt cao, trái tim của Cố Trường Quân gần như suy kiệt, A Vô đã không ít lần tưởng rằng Cố Trường Quân không chịu nổi, Cố Trường Quân đều cố gắng ngoan cường vượt qua những lần này.
Mở mắt ra, thấy A Vô ghé vào mép giường, Cố Trường Quân khó khăn duỗi tay ra chạm vào mặt A Vô.
A Vô không tỉnh, nàng thật sự rất mệt rồi.
Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, Tam Hoàng tử nhìn thấy Cố Trường Quân đã tỉnh lại, vừa định nói chuyện, Cố Trường Quân đã ngăn hắn lại.
Vì để A Vô ngủ thoải mái hơn, Tam Hoàng tử ôm nàng đến phòng bên cạnh.
“Hoàng huynh, lần này huynh có thể sống lại cần phải cảm tạ A Vô đó!”
Yết hầu của Cố Trường Quân lăn qua lăn lại, lời nói không thể nói ra, Tam Hoàng tử lại rót một chén nước cho Cố Trường Quân uống.
“Đã khoẻ chưa?”
“Khụ khụ… Không có việc gì…”
“Đầu tiên huynh dưỡng thương cho tốt đã, hiện tại địch quốc đã có ý định đầu hàng, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không xâm chiếm.”
“Gian tế… Bắt được không?”
Tam Hoàng tử lắc đầu, “Chạy trốn rồi.”
Khiến người ta cảm thấy lạ chính là, sau khi Lâm Vân Hiên chạy, hắn không có quay về địch doanh mà trốn đi.
Chiều tối.
A Vô tỉnh lại, ngủ cả ngày rồi, tinh thần của nàng tốt hơn một chút. Sau khi biết Cố Trường Quân đã tỉnh lại, nàng thở phào nhẹ nhõm.
“Cố Trường Quân, xin lỗi, tại ta thất sách.” Kế hoạch nếu có thể chu đáo hơn, là nàng chủ quan rồi.
Thấy A Vô tự trách, Cố Trường Quân lắc đầu, “Không phải là nàng sai, bản thân kế hoạch đã rất nguy hiểm.”
Những binh lính chết ở nơi đó hầu hết là những thủ hạ đã đi theo Cố Trường Quân nhiều năm, trong lòng Cố Trường Quân cũng không chịu nổi, nhưng hắn lại càng không đành lòng nhìn A Vô đau khổ và hối hận.
A Vô không khỏi rưng rưng nước mắt: “Không, đều là sai lầm của ta…”
Máu đầy đất, xương cốt đầy đất, nàng đến giờ vẫn không thể quên được.
Cố Trường Quân nắm tay A Vô, nhẹ nhàng nói: “Cho dù như thế nào, nàng đã diệt trừ được gian tế rồi, sau này có thể tránh khỏi càng nhiều tử vọng, như thế đã là đủ rồi. Huống chi, chiến trường nào không có người chết chứ?”
Nói thì nói thế, A Vô vẫn khó có thể chấp nhận.
Cuối cùng, A Vô ghé vào ngực của Cố Trường Quân khóc nức nở.
Đêm khuya.
Sau khi Cố Trường Quân ngủ, A Vô một mình ngồi trong rừng trúc uống rượu.
Sơn trang này cách biên cảnh không xa, cho nên cảnh đêm nhìn thấy cũng giống nhau. Trăng tròn ở chân trời đỏ như máu, giống như hút hết máu người.
Trái tim A Vô rất có áp lực, uống rượu hết ly này đến ly khác, nhưng nàng lại không thể say.
Những vong linh đó giống như ở bên tai nàng đòi mạng, trước mất vẫn là máu, bên tai bọn họ là tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng là hình ảnh Cố Trường Quân trúng tên ngã xuống đất.
Một bức tranh đáng sợ hiện lên trong óc nàng, A Vô hét lên một tiếng, ném vò rượu xống đất.
Mùi hương tản ra, A Vô khôi phục lại một chút lý trí.
Lúc này, gió thổi lên, tiếng lá trúc xào xạc.
A Vô ôm đầu, thật lâu vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.
Cách đó không xa, Cố Trường Quân không biết từ khi nào đã đến, nhìn toàn bộ hình ảnh đau khổ của A Vô.
A Vô yếu ớt, nhưng hắn lại không bảo vệ được nàng.
Cố Trường Quân nhịn nỗi đau trên người, qua đó, ôm A Vô vào lòng.
Hai người không nói lời nào, chỉ nghe hơi thở của nhau, trái tim cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Một lát sau, Cố Trường Quân nói: “Đừng sợ, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng.”
A Vô túm chặt lấy góc áo của Cố Trường Quân, giống như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn sau khi phạm sai lầm, “Đừng rời đi, hãy luôn ở bên cạnh ta nhé!”
Sau nửa đêm, trăng tròn đã không còn màu đỏ tươi nữa, mà giống như một chiếc đĩa tròn bạch ngọc.
Rừng trúc sáng như ban mai, tâm trạng của A Vô cũng bình tĩnh trở lại.
“Trở về thôi, gió to lắm!”
A Vô nâng Cố Trường Quân lên, hai người đi vào phòng.