Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử

Chương 23: Bị người vướng bận

“Trắc phi, theo như người đưa tin đã báo cho ta, tạm thời còn chưa có tin tức gì của danh y.” Ma ma bên người tiến vào nói.

Lâm Khuynh Tuyết nắm chặt khăn tay, mắng: “Vô dụng phế vật, tìm một người mà thôi, khó như vậy sao?”

Ma ma bên người cúi đầu nói: “Lão nô đã nói với bọn họ thêm người đi tra.”

Lâm Khuynh Tuyết không kiên nhẫn mà xua xua tay, “Cút đi!”

Ma ma bên ngườiđi rồi, Lâm Khuynh Tuyết tức giận đến nỗi đập phá hết đồ vật trong phòng một lượt.

Mấy năm nay, Lâm Khuynh Tuyết cảm nhận được địa ngục là gì.

Dưới sự tra tấn của cổ trùng, nàng bị dày vô sống không bằng chết, mà Cố Trường Quân lại nhớ mãi không quên tiện nhân kia, đối với nàng chán ghét đến nỗi không muốn nhìn một cái. Hiện tại, nàng lại bị cho biết là mình không thể mang thai.

Nàng tìm đủ mọi cách, cuối cùng lại có kết cục như vậy!

Nhìn bản thân tái nhợt trong gương đồng, Lâm Khuynh Tuyết cắn chặt môi, nàng nhất định phải thay đổi tình trạng hiện giờ.

*

Bách Hoa Lâu.

A Vô đang chuẩn bị dược liệu, nếu người không thể đến, vậy thì nàng cần thiết phải sửa sang lại dược liệu, để Tam Hoàng tử có thể dùng được.

Cách đó không xa, Tiểu Nha cùng với Y Nhân ngồi ở trong đình chơi cờ.

Sau khi Tiểu Nha ăn vạ và đi lại vài lần, Y Nhân đã hết sạch kiên nhẫn, hắn nhịn không được mà gõ lên trán Tiểu Nha: “Có ngươi như ngươi sao? Ngươi đi lại bao nhiêu lần rồi?”

Tiểu Nha che cái trán lại, bất mãn mà chu miệng nhỏ lên, “Y Nhân ca ca, huynh không thể nhường cho muội một chút sao? Khi muội chơi cờ với A Vô tỉ tỉ, A Vô tỉ tỉ đều cho ta đi lại rất nhiều lần.” Tuy mỗi lần đều là Tiểu Nha thua, nhưng trong quá trình chơi Tiểu Nha vẫn rất vui vẻ.

Y Nhân hừ nhẹ một tiếng, “Sau này không chơi cờ với muội nữa, nếu không ta sẽ đánh muội mất.”

Tiểu Nha quay đầu mách với A Vô, “A Vô tỉ tỉ, Y Nhân ca ca muốn đánh Tiểu Nha.”

A Vô coi như không nghe thấy, xoay người, tiếp tục sửa sang lại dược vật. Y Nhân đắc ý vênh cằm lên nói: “Xem đi, A Vô vẫn rất công bằng!”

Tiểu Nha tức giận đến nỗi duỗi tay véo mặt của Y Nhân, Y Nhân nhanh chóng đứng dậy, hai người đuổi nhau ở trong sân.

Cuộc sống như vậy, bình tĩnh mà tốt đẹp.

Nửa tháng sau, A Vô thu được thư mà Tam Hoàng tử gửi cho, trong thư nói bệnh của hắn đã nguy kịch, hy vọng gặp mặt A Vô lần cuối cùng.

Mặc dù như thế, Y Nhân vẫn không đồng ý để A Vô vào kinh, hắn cứ cảm thấy A Vô có việc lừa gạt bọn họ, A Vô không nói, hắn cũng không hỏi, nhưng hắn đang âm thầm góp nhặt không ít tin tức tình báo.

Khi hắn biết được A Vô có thể là Cố vương phi đã chết hai năm trước kia, hắn hoàn toàn chấn kinh. 

Nếu A Vô thật sự là Cố vương phi, vậy thì nàng vào kinh tuyệt đối sẽ không thể chỉ vì gặp lại Tam Hoàng tử, nàng tới báo thù.

Nghĩ đến đây, Y Nhân trực tiếp tìm A Vô.

Đối mặt với chất vấn của Y Nhân, A Vô thừa nhận hết, “Không sai, ta chính là Cố Vương phi năm đó chết vì nhảy cầu.

A Vô nói khiến cho Y Nhân cảm thấy một nỗi buồn đạm mạc, thật sự giống như danh hiệu Cố Vương Phi này mang đến không phải là vinh quang, mà là một đoạn chuyện cũ thương tâm.

Trong nháy mắt, Y Nhân hối hận, hắn không muốn chọc tới nỗi đau của A Vô, “A Vô, xin lỗi, ta không nên đi điều tra…”

“Không sao, dù sao thì sớm muộn gì ta cũng phải nói cho các ngươi, chỉ là thân phận này sẽ đem đến phiền toái cho chúng ta, ta mới có thể luôn luôn giấu giếm.”

Thấy vẻ mặt của Y Nhân vẫn hối hận, A Vô nhẹ nhàng xoa đầu hắn nói: “ Ta thật sự không sao cả!”

“A Vô, tỉ nhất định phải thượng kinh sao?” Y Nhân hỏi.

A Vô lặng lẽ một hồi, cuối cùng gật đầu: “Chuyện cũng phải có kết thúc.”

“Nhưng…” Y Nhân sắp nói ra miệng, khi hắn thấy được ánh mắt kiên định của A Vô, vì thế lời nói bên miệng thì lại nuốt trở lại.

Chuyện A Vô quyết định hắn không thay đổi được.

Giống như một năm trước, vì muốn gây dựng cho hắn và Tiểu Nha một hoàn cảnh sống an ổn, nàng ngày ngày đêm đêm đi xem bệnh cho người ta, tiền kiếm được đều dùng vào Bách Hoa Lâu này.

Ông chủ phía sau màn của Bách Hoa Lâu là hắn, nhưng thực tế, người xây dựng nên Bách Hoa Lâu là A Vô.

Những ngày gian khổ kia, hắn cùng với Tiểu Nha đã vô số lần khuyên A Vô, nhưng A Vô vẫn dùng toàn bộ sức lực để xây dựng bầu không khí sinh hoạt tốt nhất cho bọn họ.

A Vô luôn luôn như thế, bởi vì hai chữ người nhà, nàng có thể dùng hết toàn lực, thậm chí không cầu hồi báo.

“Nếu tỉ nhất định phải đi, vậy thì ta cũng đi!”

A Vô lắc đầu, “Không được, ngươi không hiểu y thuật, chẳng may xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao? Hơn nữa trong nhà còn có Tiểu Nha, nếu chúng ta đều đi rồi, để lại một mình muội ấy, ta không yên tâm.”

Y Nhân nhíu mày: “Vậy thì tỉ đi một mình thì chúng ta an tâm sao?”

A Vô sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Y Nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ sống sót trở về.” Bị người khác vướng bận, hoá ra là một chuyện hạnh phúc như vậy. 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận