Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 28: Trúng kế
Lâm Khuynh Tuyết từ bên trong kiệu bò ra, khi nàng nhìn thấy ba chữ bãi tha ma, nàng thét chói tai rồi ngã trên mặt đất.
“Người đâu, người đâu tới…”
Gió ở bãi tha ma rất to, tiếng gió âm u rất giống như tiếng hồn ma, bén nhọn mà chói tai, bốn phía còn thường xuyên vang lên tiếng khóc, giống như bốn phía có quỷ lấy mạng vậy.
Lâm Khuynh Tuyết sợ tới mức hoa dung thất sắc, nàng muốn bò lại, lại phát hiện chân của nàng bị cỏ trên mặt đất cuốn lấy, muốn bò cũng không bò được.
Sương mù màu trắng chầm chậm bay tới, khiến cho bãi tha ma rất giống lối vào địa ngục.
Trong thời khắc Lâm Khuynh Tuyết xoay người, có một khuôn mặt không có ngũ quan xuất hiện trước mặt nàng.
“A a a…” Lâm Khuynh Tuyết sợ tới mức khóc lớn, “Tránh ra, tránh ra…”
Bóng người màu trắng bay trước mặtnàng, “Lâm Khuynh Tuyết, trả mệnh cho ta a a…”
Không ngờ là giọng của A Vô, Lâm Khuynh Tuyết thật sự cho rằng A Vô tới tìm nàng để đòi mạng, sợ tới mức tránh thoát đám cỏ, liều mạng bò ra ngoài, nhưng rất nhanh nàng lại bị một dải lụa trắng kéo lại.
“Ta tới tìm ngươi, sao ngươi có thể không gặp ta chứ?”
Giọng nói của A Vô lạnh như băng, Lâm Khuynh Tuyết sợ tới mức đầy mặt đều là nước mắt và nước mũi, “Ngươi đừng tới tìm ta, không phải là ta giết ngươi, là chính ngươi nhảy sông, có chuyện gì liên quan tới ta chứ?”
“Nếu không phải ngươi ép ta, ta sẽ nhảy sông sao? Lâm Khuynh Tuyết, ta ở địa ngục một mình cô đơn lắm, ngươi xuống với ta đi…”
“Không cần, ta sai rồi, ta xin lỗi…” Lâm Khuynh Tuyết liều mạng mà dập đầu với bóng trắng, dập đến nỗi toàn bộ cái trán đều là máu, nhưng nàng giống như không cảm thấy đau, “Cầu xin ngươi buông tha cho ta, cầu xin ngươi…”
Nhìn trò hề của Lâm Khuynh Tuyết, A Vô cảm thấy cũng không vui như trong tưởng tượng, hoá ra ở trước cái chết, bất kỳ ai cũng rất bình thường.
“Dù sao mẹ ngươi cũng sẽ bị nhiễm ôn dịch mà chết, các ngươi cùng xuống địa ngục với ta đi!”
“Mẹ ta sau khi uống thuốc đã khoẻ rồi, ngươi đừng có quấn lấy chúng ta nữa…”
Lâm Khuynh Tuyết vừa nói xong lời này, bóng trắng đột nhiên biến mất không thấy.
Lúc này, một hàng kẻ ăn mày đi ra từ bốn phía, không nói hai lời đã bắt lấy Lâm Khuynh Tuyết.
“Các ngươi muốn làm gì? Buông ta ra…”
Chờ đến khi Lâm Khuynh Tuyết lấy lại tinh thần, nàng đã bị bắt tới cửa phủ của Tam Hoàng tử, trong đêm tối, không ít người cầm đuốc, đầy mặt phẫn nộ mà vây quanh lại đây.
Những bá tánh này vốn là đang ở bò sông phóng đèn tế người nhà đã chết vì ôn dịch, không ngờ nghe được có người nói buổi chiều Tam Hoàng tử cùng với thần y liên hợp làm thuốc giả là do Cố Trắc phi truyền ra, mục đích là muốn bức thần y tự mình chữa bệnh cho người nhà mình.
Nghĩ đến buổi chiều nay, bọn họ còn hiểu lầm Tam Hoàng tử cùng thần y, những người đó mới đến từng nhà để gõ cửa, báo cho mọi người chuyện này, vì thế mọi người tràn ngập lửa giận mà vây quanh đây.
Người nhà của nàng là người, chẳng lẽ người nhà của họ không phải là người sao?
“Đánh chết nàng, đánh chết nàng…”
Trong hỗn loạn, không ít người tiến lên tay đấm chân đá với Lâm Khuynh Tuyết, nhiều người như thế, cho dù đánh xong sau này Lâm Khuynh Tuyết cũng không nhận ra bọn họ.
“A, cứu với…”
Lâm Khuynh Tuyết chật vật không chịu nổi, đầu tóc rối bù, cả người trông giống như người điên.
Cửa phủ Tam Hoàng tử chậm chạp chưa mở ra, cho đến khi tổng quản Cố gia đến đây.
Tổng quản Tam Hoàng tử mới ra cửa nói một câu, “Tất cả đều là hiểu lầm, mời các vị trở về đi.”
Nói xong, hắn không thèm nhìn tổng quản Cố gia một cái, trực tiếp đóng cửa lại.
Tổng quản cố gia cũng biết là mất mặt, sai người nâng Lâm Khuynh Tuyết dậy, rất nhanh đã rời đi, không ai hỏi về vết thương trên người Lâm Khuynh Tuyết.
Bá tánh không tan đi ngay, mà dừng lại rất lâu trước cửa phủ Tam Hoàng tử, không ít người còn quỳ trên mặt đất lễ bái, hy vọng được Tam Hoàng tử tha thứ.
Chuyện này khiến cho danh vọng của Tam Hoàng tử lại một lần nữa tăng lên.
Ở hậu viện.
A Vô lấy ra mặt nạ da người ở trên mặt, nếu không phải vì giải trừ nguy cơ cho Tam Hoàng tử, nàng sẽ không chỉ là đe doạ Lâm Khuynh Tuyết, mà là một đao giết nàng.
Nhưng hiện tại xem ra, so với giết chết Lâm Khuynh Tuyết, làm nàng đau đớn muốn chết mới là cách làm tốt nhất.
Nàng đã nói rồi, muốn trả lại tất cả những đau đớn trên người nàng!
Hiện tại mới chỉ là bắt đầu.
Cố Vương phủ.
Sau khi Lâm Khuynh Tuyết hồi phủ mới phát hiện chính mình bị lừa, thần quỷ cái gì chứ, rõ ràng là Tam Hoàng tử bày cạm bẫy ra cho nàng, cố ý làm nàng xấu mặt!
Nghĩ đến đây, Lâm Khuynh Tuyết làm ầm ĩ đòi gặp Cố Trường Quân, đòi Cố Trường Quân phải lấy lại công bằng cho nàng.
Nhưng Cố Trường Quân rời phủ, ai cũng không biết hắn đi đâu, cuối cùng Lâm Khuynh Tuyết không thể không từ bỏ.