Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử
Chương 27: Kẻ vô ơn
Tại Lâm phủ.
Sau khi mẹ Lâm uống xong thuốc mà Lâm Khuynh Tuyết lấy được, thân thể chậm rãi chuyển biến tốt hơn, nhưng Lâm Khuynh Tuyết lại rất bất mãn đối với kết quả này, nàng cảm thấy tất cả là tại kẻ gọi là thần y kia không chịu ra mặt, nếu không mẹ Lâm có thể khoẻ lên càng nhanh.
Nghĩ đến nỗi nhục ngày hôm nay, không ngờ Lâm Khuynh Tuyết lại phái người truyền ra lời đồn, nói thuốc của thần y là giả, sau khi mẹ Lâm uống xong, thân thể không chỉ không tốt hơn, mà còn gặp nguy hiểm.
Lời đồn đại này vừa xuất hiện, lòng người thật vất vả mới có thể ổn định lại, một lần nữa lại trở nên bất an.
Sau khi Tam Hoàng tử biết được chuyện này, lập tức tăng số người đi điều tra.
Rất nhanh, A Vô cũng nghe được tin đồn này, nhưng nàng vừa đoán đã đoán ra được việc làm của Lâm Khuynh Tuyết, nàng nói: “Trực tiếp xác định mục tiêu là Lâm Khuynh Tuyết, rất có khả năng là nàng ở phía sau gây chuyện!”
Tam Hoàng tử không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn dựa theo lời của A Vô đi làm, kết quả đúng như A Vô nói, thật đúng là Lâm Khuynh Tuyết làm.
“Nữ nhân kia từ trước tới nay tự cho mình hơn người khác, ta không chịu ra mặt, nàng chỉ biết là ngươi coi thường nàng, hơn nữa nàng là một kẻ vô ơn, tuyệt đối sẽ không bởi vì cho nàng thuốc mà nàng sẽ cảm ơn đâu!’
Nghe A Vô nói xong, khuôn mặt của Tam Hoàng tử lạnh như băng, sớm biết như thế hắn đã không đưa thuốc cho đồ tiện nhân cắn ngược lại hắn một miếng!
Tổng quản ở bên cạnh nghe đến đây thì nói: “Điện hạ, hay là lão nô phái người đi làm rõ một chút?”
Tam Hoàng tử lắc đầu: “Hiện tại lòng người vốn dĩ không ổn định, chẳng may lại có sai lầm gì, việc chúng ta làm đều là công dã tràng!” Nếu bị người có tâm lợi dụng việc này, kế hoạch của hắn và A Vô sẽ phí hoài công sức!
Nghĩ đến đây, Tam Hoàng tử hận không thể bóp chết Lâm Khuynh Tuyết.
A Vô nghĩ một chút rồi nói: “Tam Hoàng tử, ngài giao chuyện này cho ta xử lý, được không?”
“Ngươi…” Nghĩ đến cái gì đó, Tam Hoàng tử gật đầu, giao cho A Vô một khối lệnh bài và nói: “Ngươi cầm khối lệnh bài này, tử sĩ trong phủ đều nghe theo sự chỉ đạo của ngươi.”
Thấy Tam Hoàng tử tin tưởng nàng như, A Vô cười nói: “Ngài không sợ ta sẽ hại ngài sao?”
Tam hoàng tử tới gần A Vô, hai người gần gũi tới mức có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương, hắn hạ giọng nói: “Tính mạng của ta cũng do ngươi cho, ta sợ cái gì?”
A Vô lui lại một bước, “Ta đi trước đây.”
Nhìn A Vô hoảng loạn giống như đang chạy trốn, Tam Hoàng tử thỏa mãn mà cười ha ha, tâm trạng rất tốt nói: “A Vô, ta đùa với ngươi một chút mà thôi, ngươi sợ hãi cái gì?”
A Vô quay đầu lại, giận dữ mà liếc nhìn Tam Hoàng tử một cái, sau đó mau chóng rời đi.
A Vô đi rồi, Tam Hoàng tử thu lại nét cười trên mặt đôi mắt mang theo sát ý vô tận, “Lão Lâm, nói cho Cố Trường Quân biết việc ngu xuẩn mà Lâm Khuynh Tuyết làm đi, bảo hắn quản cho tốt nữ nhân của mình!”
Tổng quản gật đầu, xoay người lui ra.
Từ trước tới giờ Tam Hoàng tử chưa từng là một người tốt, ai chọc tới hắn rồi, kết cục của người đó chắc chắn sẽ rất khó nhìn.
Màn đêm buông xuống.
Lâm Khuynh Tuyết từ Lâm phủ ra, bởi vì lần này phá được Tam Hoàng tử, dọc theo đường đi, tâm trạng của nàng đều rất tốt, thường xuyên vén rèm lên nhìn phong cảnh bên ngoài.
Có thể là trong trận ôn dịch này có quá nhiều người chết, có không ít người thả đèn bên bờ sông, còn thả đèn Khổng Minh, đường phố vắng lặng mấy tháng khôi phục lại một chút sức sống.
Đúng lúc này, có vài bóng người rơi lên nóc nhà ở đường phố, đi theo kiệu của Lâm Khuynh Tuyết.
Chờ đến khi kiệu đi vào nơi tối tăm không người, đám phu khiêng kiệu đột nhiên ngã xuống đất, mấy người mặc áo đen nhân lấy cỗ kiệu, tiếp tục nâng đi phía trước.
Bên trong kiệu, Lâm Khuynh Tuyết không phát hiện được phương hướng đã thay đổi.
Hồi lâu sau, Lâm Khuynh Tuyết phát hiện còn chưa tới vương phủ, vén rèm lên thì thấy, bên ngoài tất cả đều là những nấm mồ, nàng nháy mắt bị dọa choáng váng cả người, kêu lên thật to, “Đám phế vật các ngươi, muốn nâng ta đi đâu, dừng kiệu!”
Lúc này, cỗ kiệu rơi xuống đất, người áo đen biến mất không thấy đâu.