Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử

Chương 24: Kinh thành

Thấy A Vô ngây ngô cười, Y Nhân thấy lạ quay đầu: “Tỉ cười cái gì? Bản thân chạy tới nơi nguy hiểm như thế, còn không biết xấu hổ mà cười?”

A Vô duỗi tay, ôm Y Nhân vào lòng rồi nói: “Có các ngươi ở trong nhà chờ ta, ta nhất định sẽ trở lại.” 

Có thể là lời này của A Vô chứa chan cảm xúc, gương mặt của Y Nhân đỏ ứng, hắn cứng người lại giơ tay vỗ lưng của A Vô, nói: “Ta cho tỉ hai tháng, nếu tỉ không trở lại, ta sẽ mang theo Tiểu Nha vào kinh tìm tỉ.”

“Ta sẽ trở về trong khoảng thời gian đã hẹn.”

A Vô vừa đi, cần mười ngày mới tới kinh thành.

Vừa mới vào cửa thành, A Vô đã phát hiện ra người đi trên đường phố vô cùng ít, cho dù có người cũng là vội vàng, tất cả những cửa lớn của các phủ đệ của nhà giàu nhà quan đều đóng chặt, cảnh tượng hưng thịnh phồn hoa trước kia giống như phù dung sớm nở tối tàn, không có gì là thịnh thế.

“Không bỏ lại hắn, chúng ta đều phải chết!”

A Vô vừa mới đi tới cuối phố thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên túm một đứa trẻ ném ra ngoài, bên cạnh là một nữ nhân có vẻ như là vợ hắn, nắm chặt lấy tay của hắn, khóc lóc kêu lên: “Đó chính là đứa con trai duy nhất của chúng ta, chúng ta mời đại phu đến xem, biết đâu có thể cứu chữa…”

“Cứu cái gì mà cứu? Đã chết rất nhiều người rồi! Ôn dịch đáng sợ đến mức nào chẳng lẽ nàng còn chưa rõ hay sao? Mau mau dọn dẹp đồ vật, chúng ta lập tức đi thôi, nhà ở kia có lẽ đã đen đủi lắm rồi…”

Người đàn nhân trung niên hùng hùng hổ hổ, người phụ nữ cũng không dám nói gì nữa, nàng dưng dừng liếc nhìn đứa trẻ một cái, cuối cùng che miệng vào nhà.

Nhưng một lúc lâu sau, người phụ nữ cầm túi ra, đi theo người đàn ông trung niên rời đi.

Ở ngoài cửa, đứa trẻ gầy yếu nhìn cha mẹ mình đi xa, trong miệng kêu lên: “Cha, mẹ…” Nhưng giọng nói nhỏ nhẹ không có sức lực không truyền đi được bao xa.

Nó bị cha mẹ vứt bỏ.

A Vô qua đó, đứng ở trước mặt đứa trẻ, hỏi: “Ngươi có muốn sống tiếp không?”

Chương 22 báo ân

Trẻ con bảy tám tuổi đã có ý thức của riêng mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn tỉ tỉ như tiên nữ này, trong cổ họng khô cạn bức ra mấy chữ: “Tỉ tỉ, cứu ta…”

A Vô ngồi xổm xuống, xem xét mạch đập của đứa trẻ: “Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi!”

Đôi mắt trong sáng của đứa trẻ lộ ra một tia sáng, nhưng rất nhanh lại nhắm mắt hôn mê.

A Vô bé đứa trẻ lên, nếu căn nhà này không có ai ở, vậy thì nàng coi nơi này là nơi ở tạm thời đi.

Sau khi tiến vào, A Vô thiêu huỷ toàn bộ đệm chăn trong nhà, một lần nữa đến tiệm tạp hoá để mua chăn bông mới và quần áo. Sau khi châm cứu cho đứa trẻ, nàng dùng nước ấm tắm xong cho đứa trẻ, thay quần áo sạch vào, còn sắc thuốc cho đứa trẻ uống.

Ba ngày liên tiếp, nàng vừa trị bệnh cho đứa trẻ, vừa hỏi thăm nơi ở của Tam Hoàng tử, vào ngày đứa nhỏ khoẻ lên thì nàng biết được Tam Hoàng tử ở một căn nhà bỏ không hoang vắng. “Tiểu Phong, đệ ngoan ngoãn ở nhà một mình nhé, A Vô tỉ tỉ muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Sức khoẻ của đứa trẻ đã có chuyển biến tốt đẹp, A Vô chỉ sợ sau khi hắn rời khỏi đây sẽ bị nhiễm bệnh lại, mới dặn dò hắn ở nhà một mình.

“A Vô tỉ tỉ, ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà.”

A Vô sờ đầu của đứa trẻ, cầm lấy hòm thuốc, xoay người ra cửa.

Sau khi A Vô ra cửa, đứa trẻ trộm chạy đến bên cạnh cửa nhìn nàng, nó còn nhớ rõ cảnh tượng cha mẹ đã vứt bỏ mình, cho nên nó sợ rằng tỉ tỉ lương thiện này cũng sẽ vứt bỏ hắn mà đi. 

Sau khi A Vô ra khỏi nhà, quay đầu lại nhìn một cái, khi nhìn thấy cặp mắt đầy nước kia, A Vô nhịn không được mà đỏ mắt, nàng quay trở lại, xoa đầu đứa trẻ nói: “NGoan, A Vô tỉ tỉ sẽ còn trở lại. 

Đứa trẻ khóc lóc gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng, khiến A Vô càng đau lòng. Vì thế nàng cởi xuống một chiếc ngọc bội bên hông giao cho đứa trẻ rồi nói: “Vậy thì đệ ở nhà trông chiếc ngọc bội này cho A Vô tỉ tỉ, chờ khi nào A Vô tỉ tỉ trở lại hãy trả cho tỉ tỉ.”

Đứa trẻ duỗi tay ra nhận, lần này hắn không khóc nữa, mà ra vẻ đàn ông nói: “Tiểu Phong sẽ cẩn thận.”

A Vô cười, sau đó xuất phát.

Chờ đến khi nàng đi vào căn nhà bị bỏ kia, nàng phát hiện ngay cả người trông cửa cũng không có.

Đẩy cửa ra, chỉ thấy được khắp nơi là bụi bặm, A Vô nhăn mày, từ cửa đến nội viện đều không nhìn thấy hạ nhân nào. Lúc này, một viện nhỏ hẻo lánh truyền đến tiếng ho khan rất lớn.

Theo tiếng động, A Vô đi vào trong viện, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một nam nhăn mặc bộ đồ trắng nằm trên giường, ho đến nỗi không thở nổi, khoé miệng còn có dính máu.

Tam Hoàng tử cao quý lạnh lùng không còn dáng vẻ năm đó nữa, cả người gầy ốm không chịu nổi.

“Tam Hoàng tử…”

A Vô vội vàng qua đi, nhẹ nhàng mà vỗ lên lưng của Tam Hoàng tử.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận